Trung Khuyển Nhà Tôi Thật Thảm

Chương 2:

Trước khi diễn ra kỳ thi cuối kỳ, trường học sẽ tổ chức đại hội thể thao.

Kim Cẩm không tham gia bất kỳ hạng mục nào, nhưng bởi vì đi diễu hành thiếu người, nên cô vẫn bị chủ nhiệm lớp tính vào. Mỗi tiết thể dục đều sẽ tốn chút thời gian huấn luyện đội hình.

Tiết tự học mỗi tối cũng trở thành thời gian huấn luyện cho đại hội thể thao. Tuy nhiên, cô chỉ tham gia diễu hành, cho nên tiết tự học buổi tối không cần phải đến tập luyện, chủ nhiệm lớp cũng chỉ bảo tham gia thi đấu trên sân thể dục bằng cách chạy vài vòng thôi.

Vì thế cô chỉ xuống chạy vài vòng quanh khu dạy học.

Người đến rất nhiều, bởi vì ngoại trừ nghi thức kéo cờ vào thứ hai, không có thời điểm nào mọi người tập hợp đông như thế.

Trần Thúc nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trong chỗ tối, anh nhảy xa, đi nhanh về phía trước vài bước. Chờ cô chạy đến vòng thứ ba mới bước lên.

“Cậu tên gì?” Trần Thúc duỗi tay nắm lấy bả vai người trước mặt.

Kim Cẩm hoảng sợ, quay đầu thấy là anh, chân bước nhanh hơn.

“Cậu chạy cái gì, chạy cũng không nhanh.” Trần Thúc nói cợt nhả.

Thân ảnh kia chạy đi không xa, quả nhiên không chạy tiếp nữa.

“Không nói tên cho tôi, tôi gọi cậu cô gái nhỏ đấy.” Trần Thúc nuốt từ “người câm nhỏ” vào trong cổ họng. Anh có dự cảm, nếu anh thật sự nói như vậy, cô sẽ càng không mở miệng.

Kim Cẩm trở về lớp. Lúc này lớp học không có ai, sẽ không vì có một cái đuôi lẽo đẽo theo sau mà bị chú ý.

“Cậu trông hệt như học sinh tiểu học, sao lại ngồi ở hàng thứ hai vậy?” Trần Thúc tay chống cằm, ngồi ở vị trí phía trước.

Mấy ngày nay không có nhiều bài tập về nhà lắm, Kim Cẩm mở sách bài tập ra viết.

“Kim Cẩm?”

Kim Cẩm ngẩng đầu, nhìn thấy quyển sách toán của mình ở trong tay anh, còn có hộp bút của cô nữa.

Trần Thúc viết xong thì mở sách ra cho cô nhìn.

Bên trong có nhiều thêm hai chữ, Trần Thúc.

Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng nói chuyện.

“Cậu đi đi.” Kim Cẩm nhìn anh.

Trần Thúc lần đầu nghe thấy cô nói chuyện, lại có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh[1].

[1] Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương mà vừa mừng vừa lo.

“Được rồi.” Anh cũng không dông dài, dứt khoát lưu loát mà đứng dậy chạy lấy người. Thật vất vả mới chờ được cô nói một câu, hôm nay anh thấy đủ rồi.

Trước đại hội thể thao một ngày, trường học tổ chức tập luyện đi diễu hành vào tiết tự học buổi tối.

Chủ nhiệm giáo dục nói vào microphone nửa ngày, mới đến lượt lớp ba đi.

Chủ nhiệm lớp không có ở đó, tập diễu hành cãi cọ ồn ào không ai quản nổi. Hồ Khắc đút tay vào túi quần, cố ý dẫm gót giày của người phía trước, đi một bước, dẫm một cái, không ngờ đế giày lại thật sự bị cậu ta dẫm xuống dưới. Cậu ta sửng sốt, chỉ vào đế giày trên mặt đất cười, “Giày này của cậu chất lượng quá kém.”

Tất cả mọi người cùng cười.

Kim Cẩm không thể tiếp tục tập luyện, lui ra khỏi đoàn diễu hành, dùng chân kéo đế giày bị dẫm rớt ra. Hôm nay cô đi một đôi giày da màu đỏ, mới.

Giống như bị chặt đứt chân, cô không muốn tiến lên phía trước một chút nào.

Trần Thúc cho rằng cô bị ngã, chạy đến trước mặt cô, phát hiện cô gái nhỏ đang im lặng rơi nước mắt.

“Giày tôi bị làm hỏng rồi.” Cô cúi đầu, rõ ràng khó chịu, nhưng thoạt nhìn lại không có cảm xúc gì.

Trần Thúc ngồi xổm xuống nhìn giày cô, cởi dây giày của mình, một bàn tay nâng giày cô lên, một cái tay khác dùng sức giữ chặt dây giày, buộc xung quanh chiếc giày da nhỏ màu đỏ vô cùng chắc chắn.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt có ý cười.

Tất cả đều như vậy, nhìn cô xấu mặt sẽ cảm thấy vui vẻ. Kim Cẩm vòng qua anh.

Trần Thúc vội vàng đứng lên, “Ai bắt nạt cậu?”

“Có liên quan gì đến cậu chứ?” Kim Cẩm ngẩng đầu nhìn anh, “Không phải cậu cũng cười tôi giống họ sao?”

“Tôi khi nào…” Trần Thúc cười như một thằng ngốc, “Vừa rồi bộ dạng cậu làm nũng với tôi quá đáng yêu, tôi không nhịn được mới cười.”

Anh một đường đi theo cô, hỏi mấy lần là ai bắt nạt cô, cô cũng không chịu nói.

“Không nói lời nào tôi sẽ đánh từng nam sinh trong lớp cậu một lần.” Trần Thúc không cười nữa, khoác cặp sách cô lên người mình.

“Trả cặp sách cho tôi.”

“Tôi đưa cậu về.”

“Không phải cậu nói muốn đi đánh từng người à?”

Trần Thúc thấy cô lại muốn khóc, trầm mặt đi vào sân thể dục.

Kim Cẩm cảm thấy anh thật sự có thể làm ra loại chuyện này, vội vàng gọi.

“Trần Thúc, tôi phải về nhà.”

Cô chỉ cho anh đưa đến ngã rẽ cuối cùng trên đường.

Đi rất xa rồi, Kim Cẩm vẫn cảm thấy anh còn đang nhìn mình. Nhưng cô vừa quay đầu lại, cái gì cũng không phát hiện ra.

Ngày hôm sau, cô nhìn thấy trên mặt Hồ Khắc xanh xanh tím tím, mặt mũi thoạt nhìn rất tệ.

Đại hội thể thao tổ chức trong hai ngày, ngay sau đó chính là kỳ thi cuối kỳ. Kim Cẩm phát huy vượt xa người thường, đứng thứ 3 trong lớp, và lần đầu tiên nằm trong top 30 toàn trường. Vào ngày họp phụ huynh, mẹ cô đến sớm hơn mọi lần, vì kết quả của cuộc thi cuối kỳ mấy ngày trước, Kim Cẩm cảm thấy vẫn ổn.

Trần Thúc cơ hồ mỗi ngày đều đưa Kim Cẩm về nhà.

Nhưng hôm nay, cô gái nhỏ bước tới với đôi mắt đỏ ửng. Cô đã không như thế này rất lâu rồi. Trần Thúc nhìn thấy cái trán sưng vù của cô, tức giận chạy luôn vào trong lớp, ấn Hồ Khắc xuống đất rồi đánh.

Cuối cùng Trần Thúc bị ghi tội, Kim Cẩm bị mời phụ huynh.

Loại chuyện yêu sớm này, trong mắt nhà trường là điều tối kỵ. Buổi tối về nhà, mẹ cầm cây thước cứng dùng để đo quần áo, đánh rất nhiều lên người Kim Cẩm. Cô từ khóc lóc giải thích, cuối cùng đến trầm mặc chịu đựng.

Cô không muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với Trần Thúc trong trường học, nhưng anh vẫn là ô dù của cô.

Ngày nhận phiếu điểm cuối kỳ, Trần Thúc xin số điện thoại của cô, nói muốn gọi cho cô vào kỳ nghỉ đông.

Mãi cho đến buổi tối đêm 30, anh mới gọi điện thoại tới, nhưng không được kết nối.

Kim Cẩm ngồi trước bàn cơm, ăn mà không biết mùi vị gì. Cô ghét nhất hôm nay.

Trần Thúc qua mấy ngày lại gọi điện thoại một lần nữa.

“Cô gái nhỏ?”

“Ừm.” Kim Cẩm nghịch ngợm đường dây điện thoại, “Đừng gọi tôi như vậy, cậu thật biếи ŧɦái.” Có lẽ là không nhìn thấy người ở đâu kia điện thoại, lời nói của cô cũng không còn cố kỵ nữa.

“Kim Cẩm, ra đây đi?”

Mấy ngày nay trong lòng Trần Thúc luôn khó chịu, nhìn thấy cô an ổn đứng trước mặt mình, mới cảm thấy nhẹ nhõm.

“Qua một năm rồi sao cậu vẫn còn gầy như vậy?” Trần Thúc lột giấy gói kẹo, đưa cho cô một cây kẹo que.

“Ai cần cậu lo.” Kim Cẩm đang ngậm kẹo nên nói năng không rõ.

Trần Thúc vui tươi hớn hở khi thấy cô nóng nảy với mình, đột nhiên túm bàn tay trái vẫn luôn đặt trong túi của cô ra.

“Không giấu cái gì đó chứ.” Trần Thúc chuẩn bị buông tay cô, lại nhìn thấy vết sẹo ẩn hiện trong ống tay áo.

“Sao lại thế này?”

“Lúc gọt bút chì không cẩn thận bị xước.” Kim Cẩm tránh khỏi tay anh.

Trần Thúc không nói gì nữa, kéo cô đến tiệm net chơi game.

Vẫn còn mấy chỗ ngồi trong quán nét, Trần Thúc lấy một máy cho mình, cũng mở một cái khác cho Kim Cẩm.

“Chơi cái này.” Trần Thúc chọn cho cô một trò chơi nhỏ.

Kim Cẩm đối với trò chơi không có hứng thú gì, chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình cho đến khi trò chơi kết thúc.

Thiếu niên bên cạnh cô đang hút thuốc.

Trần Thúc đột nhiên nghe được tiếng cô gái nhỏ nhỏ giọng kêu đau, lập tức ném con chuột nhìn cô, trên mu bàn tay cô là tàn thuốc lá.

Anh đánh một quyền qua đó.

“Là chính cô ta đột nhiên duỗi tay đến đây, sao tôi mẹ nó có thể vẩy tàn thuốc lên tay một cô gái được?” Thiếu niên khó khăn né tránh, nhưng vẫn bị ăn vài phát.

Trần Thúc không dám chậm trễ, xụ mặt đưa cô đến phòng khám trong khu.

Miệng vết thương thoạt nhìn rất đau, anh che đôi mắt cô lại.

Thật ra cái gì anh cũng nhìn thấy.

Tàn thuốc của một người sao có thể rơi xuống tay cô nếu cô không có ý định đưa tay ra. Ngày mùng một đã phải đến bệnh viện lấy thuốc, anh ngồi trên hành lang nhìn cô không biểu cảm.

“Sao mày đến chết vẫn còn phải sạch sẽ? Mày cho rằng mày có thể tra tấn tao?” Người đang mắng cô, và cả ở trong trường học nữa, anh biết, đó là mẹ cô.

Trần Thúc lấy thuốc xong vẫn không đi, dựa vào cửa phòng điều trị, nghe tiếng cô nôn mửa không ngừng vì rửa ruột, nhìn thấy miệng vết thương trên cổ tay cô mà cô vẫn tỏ ra không có chuyện gì.

Hóa ra cô gái nhỏ lại có một cuộc sống khốn khổ như vậy.

Trần Thúc rời đi trước, đến văn phòng phẩm mua một cây bút chì để tặng cô.