Anh Là Vị Ngọt Ngày Hè Ấy

Chương 7

Sau khi Trình Mộ Ngôn hôn Đường Tiểu Mẫn một cái ở Hải Nam, lại khôi phục trạng thái vốn có. Anh cố ý, chính là muốn cho cô lo được lo mất sau đó đến tìm anh ngả bài, hoặc là, thổ lộ.

Anh cũng không biết mình thích cô từ khi nào, là khi nhìn thấy cô sợ nước lại muốn thi đấu học bơi với mình, hay là khi cô nhỏ con như vậy liền dọn băng ghế đứng trước bệ bếp chiên trứng gà cho anh? Tóm lại anh chính là cảm thấy cô và người khác không giống nhau, rõ ràng đều là hai con mắt một cái miệng, nhìn cô lại thuận mắt nhất. Vốn dĩ thật sự muốn cùng cô đi học chung đường, nhưng những chương trình học đó quả thật là… quá đơn giản!

Không có biện pháp, anh chỉ có thể chờ.

Anh đã sớm biết, tình cảm nảy sinh dường như cũng tương đối sớm, đại khái là chịu sự ảnh hưởng của cảnh vật xung quanh… Rõ ràng là bạn cùng tuổi với cô, lại giống như chỉ có một mình anh đang lớn lên. Thật vất vả chờ đến khi cô tốt nghiệp cấp ba muốn nói rõ với cô, ai ngờ người hai nhà ăn cơm với nhau, cô cư nhiên lại nói những lời như vậy. Cái gì, chết cũng không muốn yêu đương với anh?

Lúc ấy thật sự có cả lòng lật bàn, anh có chỗ nào không tốt, tốt xấu gì cũng là người bị nhét đầy thư tình trong ngăn bàn ở trường, rất vừa tay có được không?!

Chỉ có cô bỏ anh giống như giày rách.

Anh rất tức giận. Vốn dĩ định chờ sau khi thi Đại học sẽ tỏ tình với cô rồi đi học cùng thành phố với cô, cô học Đại học, anh học Tiến sĩ. Nhưng qua đêm đó, anh trực tiếp xin MIT hạng mục trao đổi, học Thạc sĩ toán học một lần nữa, học Thạc sĩ và Tiến sĩ liên tục. Ở Mỹ bốn năm, cũng suy nghĩ bốn năm, nhưng cách xa như vậy, anh vẫn không quên được cô. Anh cuối cùng cũng không nhịn được mà về nước, đi đến thành phố của cô, đến trường cô tìm cô. Đúng lúc đuổi kịp thời gian tốt nghiệp, trơ mắt nhìn cô mang vẻ mặt ngượng ngùng được một nam sinh ôm vào trong l*иg ngực, mặc quần áo học sĩ chụp ảnh tốt nghiệp.

Thật là… Anh cũng không biết nên nói như thế nào, quả thực nghẹn chết anh. Nghĩ rồi lại nghĩ, anh mạnh mẽ kiềm chế xúc động, xoay người rời đi. Này nhoáng cái đã hai năm, rốt cuộc chờ được đến lúc cô thất tình, chính mình tìm đến cửa. Lần này anh trực tiếp dùng hợp đồng trói chặt cô, lý do đều là che giấu, muốn giam cầm cô lại bên người mới là mục đích cuối cùng. Nhưng ngày đó lại để anh thấy cô gặp tên cặn bã kia, tức giận đến mức anh chỉ muốn lôi cô trực tiếp đi kết hôn.

“Vì sao cậu đổi xe thế?” Đường Tiểu Mẫn ôm túi ngồi vào xe anh, đánh gãy suy nghĩ của anh.

“Muốn đổi.” Anh khởi động xe.

Thật ra là bởi vì biết cô trộn ghét bỏ xe thể thao của anh quá “tốn tiền”, đơn giản đổi thành SUV.

“Chúng ta đi đâu ăn cơm thế?” Cô thắt đai an toàn xong, cẩn thận hỏi.

“Đi rồi cậu sẽ biết.”

“Giả vờ thần bí.” Sau khi cô lẩm bẩm một câu lại bổ sung: “Quái nhân khoa học!”

Trình Mộ Ngôn không trả lời cô, trong lòng tính toán chờ lát nữa muốn hướng dẫn cô mở miệng như thế nào.

Người phụ nữ này luôn không thông suốt, thật sự làm anh gấp đến chết.

Cô giống như cũng có chút cảm giác, lúc gọi món ăn nhìn anh muốn nói lại thôi. Trong lòng anh mừng thầm, còn nghĩ có phải không cần mình phải hướng dẫn hay không, cô sẽ không nhịn được mà thổ lộ… Nào biết bít tết mới được nhân viên phục vụ bưng lên, cô đột nhiên liền bắt lấy cổ tay của anh qua người nhân viên tạp vụ: “Trình Mộ Ngôn, bụng tôi đau quá.”

Hoàn toàn là bộ dáng muốn té xỉu.

Đời này Trình Mộ Ngôn còn chưa từng luống cuống tay chân như vậy, đánh đổ mâm trong tay nhân viên phục vụ, rút mấy tờ tiền từ trong ví ra đưa cho nhân viên tạp vụ, trực tiếp bế cô nhanh chóng chạy ra ngoài.

Anh lái xe một đường đưa cô đến bệnh viện, cô ngồi ở trên ghế phụ ôm bụng kêu “Hừ hừ ha ha”, cuối cùng khóc nức nở mà hỏi anh: “Trình Mộ Ngôn, tôi có phải sắp chết rồi hay không?” Hỏi xong còn bĩu môi: “Tôi còn chưa tìm đối tượng đâu, liền phải chết như vậy, thật là không cam lòng…”

Trình Mộ Ngôn đều bị cô làm cho tức chết rồi, chuyện sống còn, vẫn có thể nhớ đến việc này!

Nhịn rồi lại nhịn, anh cuối cùng vẫn thở dài: “Tôi cưới cậu.”

Vốn tưởng là cái này chính cô sẽ không nói gì nữa, nào biết chỉ yên tĩnh một lúc, cô lại khóc thành tiếng: “Nhưng cậu cũng không phải người phàm…”

Một khắc kia, Trình Mộ Ngôn chỉ muốn cùng cô và xe đâm vào cây, cùng cô chết chung một chỗ cho xong…

Cuối cùng anh thả chậm tốc độ, duỗi một bàn tay ấn tới ấn lui trên bụng cô, ấn đến vị trí ruột thừa cô liền kêu to.

Cuối cùng anh cũng nhẹ nhàng thở ra: “Yên tâm đi, không chết được.”

Cứ những lúc như vậy mạch não của người phụ nữ này còn không bình thường, nghi ngờ hỏi anh: “Cậu không phải nhà khoa học à? Chẩn bệnh như vậy? Khoa học không?”

“Một chuyện không khoa học mà cả đời tôi gặp được, đó chính là cậu đấy!” Anh quay đầu nhìn lại, hung tợn mà trừng cô.