Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 42: Các người hèn vậy sao

"Bên ngoài đang kêu gọi cái gì vậy?"

"Không biết nữa, tôi chỉ nghe thấy Quý Lăng Bạch thôi!"

"Còn có lớp học huấn luyện gì nữa...."

Vừa hay mọi người trong thành lũy 2 đều rảnh rỗi, ai cũng bưng chén ra ngoài nhìn.

Bọn họ đứng trên lầu 2 nhìn ra ngoài lan can, thấy tang thi xếp thành một hàng ngay ngắn bên dưới, trên người mỗi con còn treo một tấm bảng, thành thật đi theo sau Giang Thiên.

Mọi người nhìn chúng ngoan đến vậy, lại không khỏi nghĩ tới tang thi nhà mình.

"Mọi người nói xem, sao tang thi nhà cô ấy lại ngoan như vậy nhỉ? Tang thi cấp thấp rất khó quản lý, dù có người trong thành lũy lấy được lãnh thi thì cũng không dám đưa tất cả tang thi cấp thấp cho lãnh thi quản lý, lỡ không kiềm được ồn ào thì sao?"

"Cho nên người ta mới không muốn mở lớp huấn luyện đó, cô tò mò như vậy, sao không đi thử xem sao?"

Có người xem náo nhiệt lại không nuôi tang thi, xúi giục nói: "Vừa hay, lỡ đâu tang thi của cô lại nghe lời thì sao?"

"Nói thì dễ, sao anh không đi đi?"

Thành lũy 2 bỗng trở nên náo nhiệt.

Nhưng không một ai coi trọng chuyện đó.

Giang Thiên chờ ở dưới, càng chờ càng nóng nảy, "Tôi đã nói chuyện này không thể thành công rồi mà! Ai lại giao tang thi của mình cho người khác nuôi chứ?"

Anh ta ủ rũ cúi đầu, cảm thấy rất mất mặt, nhưng đàn em bên cạnh lại vô cùng bình tĩnh vỗ vai anh ta.

Đàn em lắc lắc tấm bảng trên cổ mình, ý bảo anh ta tiếp tục quảng cáo đi.

Lão đại nói, chúng có thể tự kiếm phần ăn cho mình.

Giang Thiên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện một ngày nào đó anh ta sẽ được tang thi an ủi.

Động tĩnh ở đây rất nhanh đã truyền tới tai Lão Hoa đang dùng cơm.

Lão Hoa phun hết nước ra ngoài.

Bà lau miệng, hoài nghi hỏi: "Cậu nói gì? Lớp học huấn luyện cái gì?"

Hai anh em Đinh Phương và Đinh Viên hào hứng nói: "Lớp học huấn luyện tang thi đó! Nhưng chỉ cần binh thi, nhận nhiều nhất là 10 con một lần."

"À, là Quý Lăng Bạch giới thiệu đó!" Đinh Phương nói.

Điều này hiệu quả hơn cả sao sáng nữa.

"Có phải Quý Lăng Bạch giới thiệu hay không thì không quan trọng." Lão Hoa lập tức đứng lên đi ra ngoài, "Quan trọng là sao cô ấy biết mọi người sẽ sẵn lòng....?"

Đúng rồi!

Lão Hoa hoàn toàn bỏ qua cái kỹ năng giả chết gì đó, bà chỉ nhìn trúng cái khóa tặng kèm.

Phải biết rằng, tang thi không giống với con người, bị chính tang thi mình nuôi phản lại cũng có, lấy ví dụ như những tang thi trong thành lũy đi, cũng có một số con không nghe lời hoặc cáu kỉnh một cách khó hiểu.

Nhưng những tang thi Tam Vô đưa ra ngoài lần này lại khiến người ta cảm thấy vô cùng ngoan.

Hơn nữa, họ vẫn luôn cảm thấy Tam Vô có phương pháp đặc biệt để khống chế tang thi, Lão Hoa vốn đã hết hy vọng, không ngờ Tam Vô lại đột nhiên lấy ra như vậy?

Không dạy họ phương pháp cũng được.

Nhưng giúp họ quản lý là được nha! Có thể quản lý bao nhiêu con thì là bấy nhiêu con!

Các cư dân bên ngoài thành lũy đều đang xem náo nhiệt.

Còn có người hét lên với Giang Thiên ở trên lầu: "Này! Về đi, dạy dỗ cái gì chứ, chưa nói tới bản lĩnh của các cậu, chỉ cần tính khí hung bạo của tang thi cũng đủ khiến cậu ăn đủ rồi."

"Ha ha ha ha, còn bày đặt Quý Lăng Bạch giới thiệu nữa."

"Các cậu kêu gọi khẩu hiệu này, Quý Lăng Bạch có biết không?"

Bọn họ còn chưa ngớt cười thì đã nghe thấy một tiếng 'đùng', cổng dưới của thành lũy 2 mở ra.

Lão Hoa dắt theo hai con binh thi chạy ra ngoài, "Hai con này! Đăng ký cho tôi, hai con tang thi này chính là hai con không nghe lời nhất trong thành lũy của chúng tôi."

Lão Hoa vỗ đầu của hai con tang thi.

Lỡ đâu hai con tang thi này vào đó có thể nhìn thấy cách thuần phục thì sao? Khụ! Mặc dù hai con này khá ồn nhưng cũng được coi là binh thi có đầu óc linh hoạt.

Mọi người vừa mới cười nhạo: "....?"

Sau Lão Hoa lại có thêm mấy người dẫn tang thi của mình lao ra ngoài, không khéo lắm, chính là những người đã cùng nhau chống lại thi triều đó.

"Tôi cũng muốn, các cậu chắc chắn sẽ bao học bao ngoan đúng không?"

"Chúng tôi có thể vào thôn không?"

"Nói trước, Tam Vô không thể sử dụng biện pháp bạo lực để bắt các tang thi nhà chúng tôi nghe lời đâu đấy, cái biện pháp đó vô dụng thôi, sẽ làm tổn hại đến sức mạnh của tang thi nữa."

"Còn dịch vụ sau khi bán thì sao? Nếu tang thi không học được thì có trả lại vật tư không?"

Giang Thiên vui vẻ, thật sự có người muốn sao?

Thật ra là vì anh ta không theo Tam Vô chống lại thi triều lần này nên không biết sức mạnh của tang thi ngoan ngoãn nhà Tam Vô đã ảnh hưởng đến họ thế nào.

Những người đã cười vừa nãy liền nhìn nhau.

Lúc đó tất cả mọi người đều không muốn đi, vì họ cảm thấy ai đi mới đúng là đồ ngốc.

Nhưng bây giờ người mạnh trong thành lũy đều đi hết, ngay cả Lão Hoa cũng đi!

Trong lòng họ liền lung lay, lớp huấn luyện khó bề tưởng tượng này thật sự đáng tin sao?

Tiếc là 10 vị trí đều đã đủ.

Mười học sinh tang thi đều giống với yêu cầu của Tam Vô, mỗi con mang một túi máu làm khẩu phần ăn hàng ngày của chúng.

Chúng xô đẩy nhau, không chút kỷ luật đi theo sau Giang Thiên.

Dù sao trước mặt chủ nhân chúng đều được nuông chiều hết mực.

Giang Thiên không để ý tới chúng, Tam Vô nói tang thi trong thôn sẽ tự mình hiểu?

Dù sao anh ta cũng chỉ quan tâm đến việc tuyển người và thu thập đồ thôi.

Tam Vô nhìn tang thi xếp thành một hàng dài trên đài quan sát.

Cô trườn trên lan can, nhìn vách ngăn đã chuẩn bị xong bên dưới, các vách ngăn đều đã phủ kín hoàn toàn, cho đến khi chúng tới được lớp học đã được sắp xếp.

Khung cảnh trong thôn, những tang thi đó đều không được thấy.

Mười học sinh lúc vào còn kiêu ngạo, đạp cửa bước vào, nhưng chúng phát hiện xung quanh đều là vách ngăn, hai bên vách ngăn đều có tang thi, xếp thành một hàng ngay ngắn trông vô cùng dày đặc.

Cả một hàng tang thi đều đang cầm một món đồ không rõ là gì trên tay, cũng không biết dùng để làm gì, xanh xanh đỏ đỏ khiến tang thi kinh hãi.

Mười con tang thi vốn đang nóng nảy lập tức cảm thấy.... hình như có chút áp lực nha.

Tang Nhất dẫn đầu bước ra.

"Đùng"!

Mọi người đều giật cả mình.

"Đùng đùng đùng!" Tiếng nổ liên tục khiến 10 con tang thi càng không dám di chuyển.

Những thứ màu xanh xanh đỏ đỏ kia đều bị chúng bóp nát, những hạt nhỏ bên trong bị nổ tung ra, trông rất đáng sợ.

Đó là bong bóng mà Tam Vô cho bọn chúng.

Nghe nói đây là một cách thể hiện sự thân thiện.

Bọn chúng nhìn 10 con tang thi mới tới bằng ánh mắt sáng rực, đại ca Tang Lĩnh nói, đó là thức ăn được đưa tới cho chúng!

Phải xếp hàng chào đón mới được!

Tiếc là những con mới tới không hề hiểu sự nỗ lực của chúng.

Mười tang thi cảnh giác đi về phía trước, khi lên đến trên cùng thì xuất hiện một căn nhà nhỏ kiểu ngoại quốc, cửa sổ bên trong đều bị bịt kín lại nên không nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.

Chỉ là lúc đi tới lầu 1 của căn nhà, chúng nhìn thấy một nữ tang thi mặc váy đỏ đang từ từ kéo một con tang thi toàn thân đều là máu đi qua trước mặt chúng.

Tình cờ là con tang thi đó cũng là cấp bậc binh thi!

Tang Phi từ từ nghiêng đầu qua, khuôn mặt đặc biệt âm u trong phòng khách thiếu ánh sáng.

"Đừng sợ, chỉ là dạy dỗ, những tang thi không nghe lời một chút thôi." Tang Phi vừa mở miệng đã đá vào "thi thể" đang bị kéo lê theo, "Lại đây đi, ta không đánh các ngươi đâu."

*Tang thi xưng hô vs nhau thì mình để ta - ngươi nhé

Mười tang thi đều rùng mình, bắt đầu lùi về sau.

Tang Phi từ từ kéo "thi thể" đi.

Giang Thiên: "...." Làm màu!

Cái gọi là "thi thể" mà cô đang kéo đó, hai giờ trước còn đang vui vẻ ăn trứng đấy!

Nhưng nhóm tang thi sau lưng anh ta đột nhiên yên tĩnh hẳn, không lôi kéo nữa, thành thật đi về phía trước.

Quả nhiên, tang thi không nghe lời toàn là bị chiều hư hết, đánh một trận hoặc dọa sợ là được rồi.

Kiểu này phải do đồng loại của chúng làm mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ chúng được.

Đi lên lầu 2, anh ta đột nhiên nghe thấy tiếng gào lớn của tang thi phát ra từ bốn căn phòng trên lầu 2.

Tiếng tông cửa "rầm rầm" liên tục truyền ra từ bốn cánh cửa đang đóng chặt đó, như thể những tang thi trong đó đều đang trải qua cực hình vậy.

Tiểu Tang cầm roi da nhỏ đi ra từ bên trong, vào phòng vệ sinh rửa tay, các tang thi đều thấy rõ, trên tay của cô bé toàn là thịt vụn!

Chúng sợ đến mức ngưng cả thở! Sờ ngực mới nhớ ra mình vốn không thể hít thở, lo quá nên quên mất.

Giang Thiên kéo Tiểu Tang lại, khoan hãy nói đã, chính anh ta cũng sợ hết cả hồn.

Anh ta dường như đã hiểu ý nói khóa học nghe lời của Tam Vô là gì rồi.

Tiểu Tang gật đầu với họ một cái, chỉ về phía cửa của mình, "Có muốn, vào thăm chút không?"

Bọn chúng đều đồng loạt lắc đầu, đẩy Giang Thiên lên lầu.

Đi đi anh hai.

Lo chết tang thi rồi!

Chủ nhân đã đưa chúng đến nơi nào vậy hả?

Lên tới lầu 3, bọn chúng nhìn thấy Tang Lĩnh, không có biện pháp gì cả, chỉ có uy thế thuộc về lãnh thi đang trấn áp tới.

Tang Nhất đứng bên cạnh Tang Lĩnh, Tang Nhất chỉ có một vẻ mặt duy nhất, thấy bọn chúng tới, liền cười đầy cứng nhắc với chúng một cái.

Nhưng sự cứng nhắc này đối với tang thi bị dọa sợ suốt chặng đường đã là ôn nhu lắm rồi.

"Đây là, thầy của các ngươi." Tang Lĩnh giới thiệu.

Các tang thi: Ơn trời lạy trúa cậu là thầy, không phải hai người bên dưới.

"Học giả chết cho tốt, học xong mới được đi." Sau khi Tang Lĩnh ăn mảnh tinh thể nhỏ kia xong, khí thế trên người đã mạnh hơn, sức mạnh cũng tăng lên không ít.

Tang Nhất dẫn chúng đến phòng học.

"Đúng rồi." Tang Lĩnh gọi Tang Nhất lại, đưa cho cậu một quyển vở, "Chủ nhân cho vở, nói là không nghe lời, trong giờ học nói chuyện riêng, ghi hết vào trong vở, tiến độ học tập, chậm, giờ học tăng gấp đôi."

"Còn nữa, trong lớp, ngủ, phạt đứng tấn."

"Không nghe lời thầy, muốn động thủ." Tang Lĩnh chỉ xuống lầu dưới, "Lầu một là lớp trưởng, lầu hai là lớp phó kỷ luật, đều đang chờ các ngươi."

Những tên gọi kỳ lạ này đều là dựa theo hình mẫu lớp học của 10 năm trước, cô phải làm y chang hình mẫu!

Lời nói quen thuộc, lộ trình học cũng quen thuộc.

Để đám tang thi đã mất đi ký ức cuộc đời từ lâu này sẽ có cảm giác vừa quen thuộc vừa sợ hãi trong lòng.

Bọn chúng nhìn vào quyển vở, cuối cùng cũng bắt đầu run rẩy, còn sợ hơn cả khi nghe thấy tiếng hét dưới lầu vừa rồi.

Giang Thiên lấy làm lạ, sau đó liền xoay người chạy ra ngoài.

Đi xuống lầu 2, những diễn viên tang thi lúc nãy la hét liên tục kia, lúc này đang mở cửa và uống nước ép cà rốt của Tam Vô cho ấm cổ họng.

Ở lầu một, tang thi toàn thân là máu kia cũng không giả chết nữa, chạy như một con gà mái, "bịch bịch bịch" đến chỗ Tam Vô giành công.

Tam Vô đang tưới nước cho ruộng rau mới trồng.

Những cây rau xanh mởn đã được thu hoạch, cô đặt nhiều hy vọng hơn vào lứa cây này.

Sau khi biết đám tang thi đều học rất ngoan ngoãn, Tam Vô mới yên tâm.

Trước khi danh tiếng truyền xa, cô tin dạy học chất lượng cao nhất định sẽ thu hút được rất nhiều khác hàng tới.

Tam Vô cảm thấy vô cùng thoải mái, cô muốn nhân cơ hội này kiểm tra xem có tán hộ nào đáng tin cậy không.

Thôn của cô có thể thêm một vài cư dân thích hợp nữa, chỉ có hai người Giang Thiên và Trần Nhất Tí thì quá bận rộn.

Tốt nhất là một vài người biết nấu cơm, Tam Vô định làm một nhà ăn lớn cho tang thi.

Ngoài ra còn có tiệm may, lần này toàn là quần áo cỡ lớn, nếu nhỏ thì cô còn lo tang thi sẽ không mặc được, nhưng lớn hơn thì chúng có thể mặc.

Tam Vô bước tới chỗ tường chắn, lớp gai đầu tiên đã quấn quanh bức tường, ngày càng chắc khỏe.

Tam Vô định trồng thêm một lớp nữa.

Cô đã có kế hoạch cho tương lai của thôn.

Bên ngoài, hai tên thân tín của Vương Hải đang đẩy nhanh tốc độ đến gần thành lũy 2.

Bọn họ cải trang thành tán hộ, đến chỗ giao dịch muốn hỏi thăm chuyện của Tam Vô.

Không ngờ lúc bọn họ đang xếp hàng, người ở thành lũy 2 ở chỗ giao dịch cũng đang tụ lại nói chuyện.

"Các cô chuẩn bị thịt và quần áo xong chưa?"

"Ngày mai chúng ta đưa nó đến chỗ Tam Vô, giống như Lão Hoa và mọi người vậy."

Hai tên thám tử nhìn nhau.

Có chuyện gì vậy?

Không phải thành lũy 2 rất khinh thường Tam Vô sao?

"Chú em, nếu các chú muốn đến chỗ Tam Vô thì phải đăng ký nhanh lên, tôi thấy vài người đã chuẩn bị xong vật tư hết rồi, chỉ chờ ngày mai Tam Vô thu thôi đấy!"

Còn.... còn đăng ký nữa?

Người của thành lũy 2 bị sao thế!

Hèn vậy sao!

Ngực của hai thám tử run rẩy, mặt trắng bệch.