Thần Côn Tiểu Bạch Hoa Sau Khi Xuyên

Chương 9

Ứng Thịnh ngồi ghế sau xe việt dã, tay mở hồ sơ, đây là bản kế hoạch quang cảnh kh tiên sơn cốc.

Tiên sơn cốc có nguồn nước suối, độ cao so với mặt nước biển là 1500m, địa thế đặc biệt, núi như vậy thích hợp làm nơi thám hiểm phiêu lưu, địa phương khởi công không nhiều, thành phẩm có thể khống chế, tương lai có lời.

Ứng Thịnh dùng danh nghĩa công ty đấu thầu năm trước, lấy được hợp đồng xây dựng tiên sơn cốc, kế hoạch sắp hoàn thành, hôm nay cô dự định đi thực địa một chút.

Dọc đường xe đi ổn định, cho đến khi vào thôn Kiên Trà, đường xốc nảy khó đi, xe cũng bị lắc lư theo.

"Đại tiểu thư, đường phía trước sẽ rất xóc nảy."

Tài xế mới nhận việc được một tháng, ít khi tiếp xúc với Ứng Thịnh, không rõ tính của cô, có chút khẩn trương nhìn cô qua gương chiếu hậu, sợ cô trách hắn lái xe tệ.

"Ừ."

Vẻ mặt Ứng Thịnh không có gì thay đổi, chậm rãi đóng hồ sơ lại, ngửa đầu dựa về sau một chút, hai mắt nhắm lại.

Cửa sổ xe việt dã mở một nửa, dọc đường đi đều là cây xanh, hình thái tự nhiên gió mát, không khí trong lành, gió nhẹ thoáng qua mặt, nhắm mắt nghỉ một chút đúng là có sự hưởng thụ.

Nhưng giao thông trên núi không tốt, đường xóc nảy còn nhiều đá lởm chởm, bọn họ theo đường xoắn ốc đi lên, khi xuống thì cả chiếc xe theo con dốc mà lao xuống, tài xế nắm chặt tay lái, lên tinh thần điều khiển xe.

Nhìn thấy tốc độ đang nhanh dần, tài xế vội hãm phanh lại, nhưng lúc quan trọng này thì thắng lại không ăn.

Trước khi đi, hắn đã kiểm tra xe rồi, phanh không có vấn đề, dọc đường đi phanh cũng không thấy bị lỗi gì, sao lại bị lỗi ngay tại chỗ này chứ?

Tài xế nắm chặt tay lái, trán chảy mồ hôi lạnh, bảng hướng dẫn trong xe hiện lên khúc quanh đường núi cao cheo leo chừng trăm mét, giờ xảy ra vấn đề, không phải là muốn chết sao?

Ứng Thịnh cảm giác không ổn, liền mở mắt, nhíu mày nhìn thoáng qua cửa sổ, quyết định thật nhanh mở cửa sau xe ra, âm thanh lạnh lùng.

"Nhảy xe!"

Tài xế không kịp phản ứng, Ứng Thịnh đã nhảy khỏi xe, rơi xuống lăn vài vòng theo đá cục bên dưới mới dừng lại.

Cô dùng hai tay che đầu, trên miệng dính chút máu, chủ yếu bị thương hai tay và thân thể, nhưng cái xe phía sau bọn họ vẫn không thắng được, nó đang lao thằng về phía Ứng Thịnh.

Tài xế nhảy sau Ứng Thịnh vài giây, vừa xuống thì lăn trên đất, hắn bợ được tảng đá dừng lại trước Ứng Thịnh, nhìn thấy màn nguy hiểm này, hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Di động trong túi quần Ứng Thịnh rơi ra, lăn trên đất vài lần, lăn khác hướng với Ứng Thịnh lăn.

Không biết vì sao, tài xế lái xe con phía sau kịp phản ứng, vội quay đầu xe lại, bánh xe cán lên di động, nhưng lại tránh được Ứng Thịnh.

Một hồi sau, Ứng Thịnh chống tay trên đất, từ từ đứng dậy, đầu hơi choáng, vết thương trên người cũng khá đau, nhất là vết trầy trên cánh tay, còn dính vài mảnh đá, đang chảy máu.

Xe việt dã đâm hàng rào núi, rớt xuống dưới, nổ một tiếng, thân xe bốc khói đen...

Tài xế bên cạnh thấy rõ, mặt trắng bệch, ngồi một chỗ hơn nửa ngày chưa hoàn hồn.

Tài xế lái xe con dừng lại, vội mở cửa xuống xe, muốn xem mọi người có sao không, thấy Ứng Thịnh chỉ bị trầy da, không bị xe hắn cán phải, lo lắng trong lòng cũng bỏ xuống, vội nhảy lên rời khỏi hiện trường, sợ Ứng Thịnh và nam nhân ngồi trên đất kia túm được đổ lỗi cho hắn.

Tài xế xe con đi rồi, một đôi chân thon dài đứng trước mặt tài xế, hắn ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn Ứng Thịnh.

"Xe xảy ra chuyện gì?" âm thanh Ứng Thịnh rất lạnh, ánh mắt đầy tức giận.

Trước khi ra cửa đã cho tài xế kiểm tra xe rồi, nếu phanh có chuyện sao lại không biết chứ?

Tái xế xám mặt, hắn biết Ứng Thịnh đang nghi ngờ mình, không để ý lau máu trên trán liền vội vàng nói.

"Đại tiểu thư, tôi không có, cô phải tin tôi, tôi cũng ở trên xe mà, nhà tôi còn có người già con nít, sao tôi dám lấy mạng mình ra đùa được chứ?"

Quần áo Ứng Thịnh dính máu, nàng mặc kệ tài xế, ánh mắt nhìn vết thương trên tay, cắn răng lấy mảnh đá trên thịt ra, ngón tay thon dài khép lại, che đi vết máu.

Đi về phía trước vài bước, khom lưng nhặt điện thoại của mình lên, Ứng Thịnh nhìn cái di động nát của mình, có nửa miếng bùa bình an lộ ra ngoài, ánh mắt chớp một cái ngừng lại.

Thứ này là ai nhét vào?

"Đại tiểu thư, di động của cô có thể dùng không, có cần gọi điện cầu cứu không?" tài xế khập khiễng đi qua, đứng một bên hỏi.

"Hư rồi."

Đáp lại tài xế một câu, cầm lấy bùa bình an, Ứng Thịnh đem di động cất vào túi quần.

Nhìn xung quanh một chút, bên này chân núi có chút hoang vắng, không có gì che mát, nhìn đường trước sau cũng hiểu.

Ngoại trừ vừa rồi phía sau bọn họ còn có một chiếc xe ra, thì không còn xe nào khác, không có ai, bọn họ đành dựa vào chính mình.

Cũng may hai người không bị ảnh hưởng đi đứng, Ứng Thịnh chỉ bị trầy da ở đầu gối, tài xế so với Ứng Thịnh còn tốt hơn nhiều.

Ứng Thịnh chậm rãi đi phía trước tài xế, khớp xương trong người như muốn nứt ra, vừa đau vừa rát, cô một tay giữ tay còn lại, mày nhăn lại, đi chừng 20 phút, ngước mắt thấy cách đó không xa có một đám người, đanh ồn ào náo nhiệt, vây quanh một người nói gì đó.

"Chu Chu à, Đại Minh nhà chúng tôi sắp kết hôn rồi, cô có rảnh xem phong thủy phòng tân hôn giúp tôi đi, xem thử bày trí đồ đạc trong nhà thế nào."

"Chu Chu, mảnh đất phía đông nhà tôi không biết có chuyện gì, mà trồng rau không được, nếu cô về rồi, giúp tôi đi xem nha?"

"Này, tôi nói mấy người gấp cái gì chứ? mọi việc phải có thứ tự chứ? đến sau thì xếp sau đi, nhà tôi có chuyện còn chưa giải quyết mà."

"Đại Minh nhà tôi kết hôn, đó là chuyện lớn, chen hàng thì sao, ngày hoàng đạo sao mà bỏ được."

"Gần đây lão chồng nhà tôi thờ ơ với tôi, Chu Chu, cô xem giúp tôi, có phải hắn có tình nhân bên ngoài không?"

Cố Thập Chu cột tóc đuôi ngựa, mặc một bộ trường sam rộng thùng thình, tay áo cuốn lên, ống quần bên dưới chỉ lộ được mắt cá chân trắng nõn, đi một đôi giày thể thao mềm, nhìn như chúng tinh phủng nguyệt giữa một đám thôn dân.

Thấy nàng ôm trong ngực hai cây củ cải trắng, ngón tay hơi cong cong, cổ đeo sợi dây, trên dây cột ba dây thịt heo đã ướp khô, màu hồng tươi, xen lẫn màu trắng mỡ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn ăn.

Cho dù bao nhiêu thôn dân hỏi, nàng đều mỉm cười, con ngươi đen nhánh cong lên, vô cùng vui vẻ, nàng từng chút kiên trì giải thích, lần lượt sắp xếp xong thời gian đến cửa.

Phát hiện có người đang nhìn nàng, Cố Thập Chu ngẩng đầu nhìn lại, đúng lúc chạm nhau với ánh mắt lãnh đạm của Ứng Thịnh.