Sau khi gặp lại Lục Thịnh, Loan yên liền hiểu được rằng cô đã có chút thích hắn.
Ngày hôm sau, cô không nói trước với Lục Thịnh, tự mình đi tới phố cổ.
Loan Yên cẩn thận nhìn cách trang trí của cửa tiệm, mặt tiền không lớn, có vẻ đã mở lâu rồi nhưng việc làm ăn rất tốt, lúc nào cũng có người đứng trước cửa, bên trong thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng nói chuyện khe khẽ.
Bàn Hầu vừa nhìn thấy cô, hai mắt mở to, vội vàng lại gần châm trà tiếp đón, nói “Cô đến tìm Lục ca sao? Hắn đang làm việc, hình xăm cũng phải tốn một lúc thời gian nữa.”
Loan Yên không gấp, cô cầm tách trà hoa nở nụ cười, thân thiện nói “Cảm ơn anh, tôi tên là Loan Yên, có thể giúp tôi tìm cái gối nệm được không?”
Tính cách cô so với trong tưởng tượng của Bàn Hầu còn dịu dàng hơn. Hắn cho rằng những cô gái xinh đẹp như vậy, khí chất lại cao quý, hẳn là rất kiêu ngạo đi. Bàn Hầu gãi đầu, đi vào phòng lão Tả trên lầu tìm hai cái gối nệm để trên ghế cho cô. Đồ trong phòng lão Tả đều là thứ tốt, khẳng định sẽ rất thoải mái.
Loan Yên ngồi trên ghế cùng Bàn Hầu nói chuyện, Bàn Hầu tên thật là Hầu Viễn Khang, nhìn bề ngoài chững chạc nhưng trên thực tế chỉ lớn hơn cô một tuổi. Bàn Hầu rất thích cùng trò chuyện, chủ đề đa phần đều xoay quanh Lục Thịnh, hắn và Lục Thịnh sống cùng một khu nhà, đối với chuyện của Lục Thịnh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Từ trong miệng hắn Loan Yên biết được, hóa ra cha Lục Thịnh là đầu bếp, mẹ hắn là họa sĩ vẽ tranh sơn dầu, hai nghề nghiệp không liên quan đến nhau lại có thể kết thành vợ chồng. Nhưng cô cũng không có phát hiện bất kỳ dấu vết nào liên quan đến cha mẹ hắn trong ngôi nhà.
“Lục ca bình thường rất hung dữ, nhưng con người thật sự tốt đến không tưởng.” Bàn Hầu giống như người bạn chí cốt, cơ bản đều là khen Lục Thịnh.
“Hắn…hung dữ sao?” Loan Yên nhìn ra Lục Thịnh không phải người dễ chọc, nhưng lại không cảm thấy hắn hung dữ.
“Đúng vậy! Hắn hai năm nay chính là lười phát giận, trước đó lúc trung học thật hung dữ, ỷ vào thành tích học tập tốt của bản thân, nhiều lần giành lấy hạng nhất, bộ dáng lại đẹp trai, giáo viên và bạn học đều quen nuông chiều hắn, mới dưỡng ra cái loại tính nết này, thường xuyên bắt nạt tôi.” Giọng điệu Bàn Hầu có chút ủy khuất.
Loan Yên ngừng lại khi nghe thấy hắn đã từng đi học, thành tích còn tốt như vậy, sao lại bỏ học đi làm công? Lục Thịnh trông cũng không giống sinh viên nghỉ hè đi làm thêm.
Lục Thịnh từ trong bên trong đi ra, nhìn Loan Yên và Bàn Hầu đang trò chuyện hăng say. Cô gái nhỏ thoải mái tựa lưng vào gối nệm, lưng thẳng tắp, bất kể tình huống nào đều đoan trang tao nhã. Cái cổ thiên nga xinh đẹp, tóc được búi gọn thành một búi tròn đáng yêu, một vài sợi tóc tơ rủ xuống nhìn thật cao quý lại có chút trẻ trung.
Bánh bao nhỏ yếu ớt này thực vui vẻ.
Nhưng nếu khung cảnh này không có sinh vật mang tên giống đực kia thì càng tốt, Lục Thịnh nhìn mà khó chịu.
Hắn tùy tiện lấy một cái khăn lau tay, đi đến phía sau đập lên đầu Bàn Hầu, vẻ mặt hung thần ác sát nói “Nói chuyện cái gì? Đi tính tiền đi.”
Loan Yên hoảng sợ, ừm…Đúng là có chút hung dữ.
Cô xoay người lại nhìn hắn, dưới đôi mắt trong veo ướŧ áŧ, khí thế kiêu ngạo quanh người Lục Thịnh biến mất, vẻ mặt có chút cứng đờ, cái gì hung cái gì ác giống như chỉ là ảo giác.
Bàn Hầu đột nhiên hiểu ra, sự hung ác của Lục hoàn toàn không áp dụng với Loan Yên, chính là cái tên tiêu chuẩn kép.
Hắn nhanh chóng chạy vào trong phòng tính tiền cho khách, để lại không gian riêng cho hai người.
Lục Thịnh đứng yên tại chỗ, mím môi hồi lâu mới nói “Sao cô lại đến đây?”
Không đón chào cô sao? Loan Yên rầu rĩ nói “Đang mở cửa, tôi không thể đến sao?”
“Chỗ này không an toàn.”