Sa Điêu Ế Hàng, Mau Tới Mua Giúp Chúng Ta!

Chương 1

Bách gia.

Trong hành lang, hoa nở thành đoàn, nắng sớm chậm rãi hiện lên, mấy người giúp việc túm năm tụm ba lại nói chuyện.

“Tiểu thiếu gia đã một ngày rồi chưa ra khỏi phòng, cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Một chút tiếng động đều không có.”

“Chẳng lẽ là đột phát bệnh hiểm nghèo?”

“Quản gia còn đang ở đây, đừng nghĩ quá nhiều.”

Trên cành cây chim hót từng trận, mọi người nhìn nhau vài lần, thập phần ăn ý mà giảm nhỏ giọng nói.

“Cũng có thể lý giải được, hiện tại đều trốn tránh ở trong nhà, ngay cả di động cũng không dám xem, còn dám ra cửa sao?”

“Tôi thấy trên mạng người ta nói phải ném trứng thối vào người cậu ấy, dự trù phải đi mua mấy ngàn cái.”

“Ai kêu tiểu thiếu gia ở trong giới giải trí lăn lộn không tha ai, ỷ vào thân phận của mình toàn làm mấy chuyện thiếu đạo đức.”

“Văn Tiêu cũng quá thảm đi, bị cậu ấy quấn lên.”

“Tôi nghe được tin tức, hôm nay Văn thiếu gia muốn lại đây từ hôn……”

Hai chữ “Từ hôn” vừa thốt ra, lò bát quái đang âm ĩ như sóng ngầm lập tức được châm thêm một bó củi to, lập tức bốc hỏa

“Thật vậy chăng?”

“Thật sự?”

“Từ đâu cô có được tin tức này?”

“Giả ——.”

Một giọng nữ thanh thúy chợt vang lên, mọi người quay đầu lại phát hiện ở phía sau không biết từ khi nào có một vị nữ tử đang đứng đó, sắc mặt tương đối không tốt, “Các người không có việc gì khác để làm sao?”

Không xong, là Bách Nhiễm!

Dưới ánh mắt ngập tràn tính uy hϊếp của nhị tiểu thư, mọi người lập tức cúi đầu tản ra làm việc.

Hai mắt Bách Nhiễm nhìn về phía căn phòng cách đó không xa, cánh cửa sổ mở ra, bên trong cả ngày không thấy động tĩnh gì. Hai chân mày nhanh chóng nhíu lại. Bách Sinh đang làm gì? Việc đã đến nước này, khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì, không lẽ nó cứ dùng đi dùng lại chiêu này?

Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ nắng sớm tiến vào trong nhà, nơi xa truyền đến tiếng kêu vui sướиɠ của Samoyed, Bách gia tiểu thiếu gia Bách Sinh vốn nên một khóc hai nháo ba thắt cổ lại đang nằm duỗi thẳng tay chân thành hình chữ đại trên nệm cao su rộng mười lăm mét vuông, đem chính mình chậm rãi nằm yên thành một khối thi thể. Vẫn là thực thích cái cảm giác an tường này.

Chậm rãi rời đi cái thế giới mỹ lệ này.jpg.

“Tiểu thiếu gia,” quản gia đứng ở một bên cầm theo khăn lông, một lần nữa trầm ổn kêu gọi, “Cậu nên thức dậy rồi, người của Văn gia đã tới rồi.”

Bách Sinh ngoan cường bảo trì trạng thái hôn mê: “……”

Quản gia lại bắt đầu niệm: “Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia……”

Bách Sinh bị niệm đến nhão cả đầu óc, rốt cuộc hạ mình hé mở hai mắt ra.

“Phiền toái đem điện thoại đưa cho tôi, cảm ơn. Tôi muốn tra chút tư liệu.”

“Hoàn toàn có thể.” Quản gia leng keng mà gật đầu một cái, “Nhưng tin tức cậu muốn xem xét phải trải qua sàng lọc, tôi sẽ không để cho cậu xem bất cứ nội dung nào không thích hợp.”

Bách Sinh: “Cái gì kêu là nội dung không thích hợp?”

Quản gia: “Tùy tình huống cụ thể sẽ có phân tích cụ thể.”

“……” Bách Sinh nhẹ nhàng nói: “Quản gia à, anh không nên kêu là quản gia, anh hẳn nên kêu là quảng điện.”

Quản gia: “?”

Dưới bóng cây, ve sầu bắt đầu công tác, ngày dần dần dâng lên, Bách Sinh ở dưới ánh sáng mặt trời cá mặn trở mình, rốt cuộc đem cuốn sách 《 Sau khi từ hôn ta trở thành Long Ngạo Thiên 》 trong đầu còn dư lại một chút kết cục đọc cho xong.

Không sai, cậu xuyên vào một cuốn tiểu thuyết hạng ba trong truyền thuyết, nhìn tên là có thể biết được nội dung. Tiểu thuyết chủ yếu miêu tả nam chủ là Văn Tiêu chủ động từ hôn, sau đó bị gia đình đối phương nơi chốn làm khó dễ, nhưng hắn ấn theo chiêu số của Long Ngạo Thiên không ngừng thăng cấp, một bước lên trời, cuối cùng thành công mỹ mãn ôm các mỹ nhân về nhà, là một thể loại sảng văn truyền thống.

Cho dù lúc sau tác phẩm này bị báo cáo, các mỹ nhân bị bắt sửa chữa thành “Hồng nhan tri kỷ”, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào tới bản chất sảng văn của nó, nhất thời phong cảnh quang mang vô lượng. Bách Sinh cũng công tác trong ngành này, đương nhiên cũng loáng thoáng nghe qua cuốn tiểu thuyết có tên của pháo hôi trùng với tên của mình. Bách Sinh trầm mặc, mở chăn, cúi đầu nhìn. Tiểu tước nhi hùng phong của mình vẫn còn tồn tại, hiện tại đang nằm ngủ yên nhưng xác thực là nó có ở đó.

Bách Sinh: “……”

Cho nên ai đó có thể tới nói cho cậu biết, vì cái gì một thiên sảng văn O điểm, một tên pháo hôi ác độc bị Long Ngạo Thiên từ hôn lại mang giới tính “Nam” không??! Cái này phù hợp giá trị quan của mọi người sao?!!

Ngạo Thiên a, tình huống này của ngươi đã kéo dài bao lâu rồi?

“Tiểu thiếu gia.” Quản gia không kịp phòng ngừa đột nhiên bị nói làm cho nghẹn, trầm mặc vài giây, sau đó thực nhanh chóng khôi phục lại vẻ trầm ổn, “Văn thiếu gia đã chờ ở dưới đại sảnh, cậu vẫn luôn không chịu ra mặt là lo lắng cho lão gia cùng bọn họ xảy ra xung đột sao?”

Nói đến là đến, Bách Sinh xoay người bước xuống giường, đầu ngón chân trắng nõn mượt mà dẫm dẫm trên sàn nhà gỗ, “Không có việc gì, tôi lập tức đi ra ngoài.”

Nếu là pháo hôi ác độc, vậy tính cách của nhân vật Bách Sinh này đương nhiên tồn tại khuyết điểm. Làm con út trong nhà, hắn từ nhỏ bị nuông chiều đến hư, không lo đọc sách, cũng lười đến xí nghiệp của gia tộc hỗ trợ, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp tiến vào giới giải trí, ỷ vào nhà mình có chút bối cảnh bắt đầu tùy hứng làm bậy, vô hình đắc tội rất nhiều người trong giới, tuy rằng chưa thực sự làm ra chuyện gì thiếu đạo đức nhưng trạng thái hiện tại là đang bị đông đảo cư dân mạng bôi đen.

Người có tính cách như vậy sau này lại bị từ hôn, yêu mà không được đáp lại, thẹn quá hóa giận, sai sử người khắp nơi gây khó dễ cho Văn Tiêu, điên cuồng ngáng chân sự nghiệp của hắn. Làm nhân vật đối nghịch với vai chính đương nhiên không có kết cục gì tốt, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà, bơ vơ không nơi nương tựa, lưu lạc đầu đường, thê thê thảm thảm.

Hai nhà Văn Bách nguyên bản có quan hệ hợp tác, hôn ước cũng sớm định ra, không đơn giản chỉ có ý nghĩa bên ngoài. Lần này Văn Tiêu tới cửa từ hôn hoàn toàn là do bản thân hắn quyết định, hắn cho rằng chính mình có thể không cần dựa vào trong nhà, hoàn toàn độc lập, cũng chán ghét loại tiểu thiếu gia ngạo mạn như Bách Sinh, đầu nóng lên liền tới cửa gọi nhịp.

“Đúng rồi,” Bách Sinh rửa mặt xong, hoạt động một chút chân cẳng, “Phương diện an toàn của nhà chúng ta như thế nào?”

Dù sao người ta cũng là Long Ngạo Thiên, đợi lát nữa thấy khó thở lại lấy thiên lôi chỉnh mình thì sao.

“Tiểu thiếu gia không cần để ý những lời người ta nói bậy trên mạng.” Quản gia nửa ngồi xổm xuống mang dép lê cho cậu, thu liễm hai mắt: “Những người không liên quan căn bản không tiếp cận được cậu, trứng thối cũng không thể thông qua cửa kiểm tra an ninh, nếu cậu vẫn cảm thấy không yên tâm ——”

Hắn lưu loát mở ra một cánh cửa bí mật, “Nếu như thực sự có kẻ xấu tập kích, tôi sẽ cùng cậu tránh ở sau cánh cửa này, như vậy tương đối an toàn.”

“Giống như chúng ta không nói chung một câu chuyện, nhưng” Không nghĩ tới chính mình đã đến tình cảnh gian nan như vậy, tầm mắt Bách Sinh nhìn lướt qua vị quản gia bên cạnh, vòng ngực rộng lớn cùng cánh tay chắc khỏe, gật đầu tán đồng, “Anh tránh ở đằng sau cửa, xác thật kẻ xấu sẽ tương đối an toàn.”

Quản gia: “…………”

Vẻ mặt không chút biểu tình, tiểu thiếu gia hôm nay có điểm là lạ, không giống như ngày thường.

Bách Sinh ăn mặc sạch sẽ, lật lật chỉnh lại cổ áo, xác nhận một lần cuối cùng trong gương thật hoàn hảo, nói: “Đi thôi.”

Đi ngang qua hành lang, cậu phát giác rất nhiều người đang trộm nhìn cậu, trong tầm mắt không mang theo thiện ý.

Cậu thở dài, chậm rì rì mà suy nghĩ, hôm nay mới bắt đầu khai cục mà, thật sự là bước ra cửa không bằng đưa tang.

Đi qua vài đoạn hành lang gấp khúc, quản gia đưa tay mở cửa phòng khách, trong nháy mắt lúc Bách Sinh bước vào, ánh đèn chợt sáng lên, một phòng đầy người động tác nhất trí, quay đầu nhìn cậu. Trong lúc mọi người nhìn cậu, Bách Sinh cũng quan sát mọi người.

Nam nhân trung niên anh tuấn biểu tình lãnh đạm đang ngồi trên ghế, đại khái là người cha tiện nghi của cậu, phu nhân xinh đẹp ngồi bên cạnh đang lau nước mắt, đại khái là người mẹ tiện nghi của cậu, ngồi ở ghế phía dưới là cô gái cột tóc đuôi ngựa cao cao, anh khí mười phần, chắc là nhị tỷ.

Mặt khác, đứng ở giữa phòng là một thanh niên thân hình đĩnh bạt, diện mạo tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, ngực còn hơi hơi phập phồng, xem ra đang áp một hồi hỏa khí.

“Con trai,” mẹ Bách tiếp đón cậu, “Mau tới đây ngồi.”

Bách Sinh cất bước qua đi, “Dạ.”

Cậu ngồi vào ghế bên cạnh Bách Nhiễm, kêu một tiếng: “Nhị tỷ.”

“……” Bách Nhiễm lấy ánh mắt hồ nghi nhìn cậu, “Bách Sinh?”

Không đúng a. Theo lý mà nói, bị người trong lòng đối đãi như vậy, chắc hẳn Bách Sinh sẽ cảm thấy không tốt, sẽ phát điên một hồi a. Xem bộ dáng vân đạm phong khinh hiện tại của cậu chắc hẳn là phải gắng gượng giả bộ thực vất vả đi.

Bách Sinh nghiêng đầu: “Sao?”

Bách Nhiễm nhíu mày: “Em không khóc?”

“Khóc cái gì?” Bách Sinh thực thanh thản mà điều chỉnh lại dáng ngồi, “Cát không cầm được, vậy để hắn chảy đi”

Đại từ nhân xưng chỗ này là “Hắn”, không phải “Nó”.

Bách Nhiễm: “…………”

Vì sao một câu nói ngắn gọn như vậy lại lộ ra sát khí vô biên?

“Văn Tiêu.” Mới vừa rồi đã giằng co qua một vòng, giương cung bạt kiếm, cha Bách mở miệng, sắc mặt tuy rằng không vui, nhưng như cũ rất có giáo dưỡng mà bảo trì phong độ, “Hôn ước không phải là chuyện của một mình cậu, liền tính như cậu thực sự muốn từ hôn, cũng thỉnh tôn trọng nhau một chút, mời người có quyền quyết định tới đây chính thức nói chuyện.”

Những lời này vừa nói ra, Văn Tiêu hừ lạnh một tiếng, gương mặt tuấn mỹ tức khắc mang lên ý cười tà mị, “Dựa vào cái gì mà các người cảm thấy tôi không thể tự quyết định được cuộc sống của chính mình?”

Cha Bách hơi hơi nhíu mày, ý đồ câu thông, “Vấn đề này không phải là cậu quyết định được hay không được……”

Gương mặt tươi cười dáng vẻ năm phần tà mị cuồng quyến, ba phần không chút để ý, hai phần nhất định phải làm được, bên người Văn Tiêu nổi lên khí thế Vương Bá, hắn đánh gãy lời nói của cha Bách, to giọng: “Mệnh ta do ta không do trời!”

Mọi người: “……”

Bách Sinh: “……”

Nguyên lai đây là Long Ngạo Thiên trong tiểu thuyết biến thành hiện thực sao. Nhìn qua chỉ số thông minh hơi có chút...

Khả năng nhẫn nãi của cha Bách cũng vượt qua người thường: “Bác cũng không có ý tứ này……”

“Cháu cũng không nói chuyện với bác.” Văn Tiêu lại lần nữa thực không lễ phép đánh gãy lời nói của ông, ánh mắt thẳng nhìn về phía Bách Sinh, “Cậu còn tính toán trốn tránh ở sau lưng người nhà sao? Mỗi lần đều giống như trước đây sao? Người đứng bên cạnh Văn Tiêu ta không thể là người yếu đuối như vậy được.”

Bách Sinh giương mắt lên nhìn về phía hắn. Tầm mắt hai người gặp nhau ở không trung.

Cha Bách đã sống đến tuổi này rồi cũng rất ít khi nhìn thấy hùng hài tử cao to như vậy, sắc mặt đều có điểm không tốt, nhưng cố kỵ đến tâm tình Bách Sinh, ông vẫn đem lời nói nghẹn trở về.

Bách Sinh tuy rằng tùy hứng, nhưng đối với vị hôn phu của chính mình luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng, ngay cả mắng một câu cũng không có, hiện tại bị chỉ vào mũi nói như vậy, con trai của ông có bao nhiêu thương tâm a.

“Bọn họ nói cậu ngang ngược tùy hứng, tôi có thể nhịn; bọn họ nói cậu ham ăn biếng làm, tôi có thể nhịn, bọn họ nói cậu tính cách gian xảo, tôi cũng có thể nhịn —— nhưng cậu ngàn vạn lần không nên xuống tay với Tiểu Cẩn!” Văn Tiêu cả giận nói: “Tôi nói rồi, tôi chỉ xem cậu ấy như một đứa em trai thôi, vì cái gì cậu phải một hai hùng hổ doạ người như vậy? Cậu hiện tại rơi vào kết cục như vậy, tất cả đều là tự làm bậy không thể sống.”Cha Bách cả giận nói: “Văn Tiêu! Cậu quá mức rồi đó!”

Bách Sinh một bên dựa vào lời nói của hắn thu thập tin tức, một bên cảm thấy phong cách Ngạo Thiên ở đô thị hiện đại nhiều ít vẫn là có chút đột ngột, “Không có việc gì đâu ba, cứ để cho cậu ta nói.”

Chỗ này Văn Tiêu nói tới Tiểu Cẩn tức là Lưu Cẩn, là em trai của một trong các hồng nhan tri kỷ của Văn Tiêu, cùng Bách Sinh xuất đạo cùng lúc, bị ép tới cơ hồ không hề có cảm giác tồn tại, sau đó rút ra kinh nghiệm xương máu, đi con đường sao chép. Lưu Cẩn chủ yếu tìm cách phục chế Bách Sinh, cách dùng từ, ngữ khí, hứng thú yêu thích, nắm chắc đến tương đối tinh chuẩn. Nếu là người bình thường chỉ có thể im hơi lặng tiếng nhẫn nhịn. Nhưng thực hiển nhiên, nguyên chủ không phải người bình thường, tại thời điểm Lưu Cẩn lần thứ ba bởi vì chính mình bị nhận sai thành Bách Sinh mà đắc chí, hắn trực tiếp cười lạnh một tiếng, đi lên đối tuyến. Kết quả đối tuyến không quan trọng, quan trọng là Bách Sinh trùng hợp đúng lúc đó đi ngang qua bị nhân viên công tác chụp tới, hơn nữa ở phía trước có một ít tin tức nửa thật nửa giả bôi xấu cậu, lập tức ở trên internet cậu biến thành một tê vô địch đại ác bá, các bình luận linh tinh trái chiều trên mạng còn ảnh hưởng tới quan hệ của cậu cùng Văn Tiêu, hiện tại mọi người sôi nổi phủi sạch quan hệ với cậu, hắn cũng đứng ngồi không yên.

“Tôi cùng cậu không có gì để nói.” Văn Tiêu lải nhải một đống, rốt cuộc tìm được lý do chính đáng cho việc từ hôn của mình “Hiện tại tôi đã không còn dựa vào trong nhà, tôi là người độc lập, thanh tỉnh, là một Văn Tiêu tự do. Mà cậu là một người có đạo đức suy đồi, vĩnh viễn không xứng với tôi. Vĩnh viễn! Tôi muốn từ hôn, đây là thông báo, không phải thương lượng!!”

Rõ ràng sự nghiệp của hắn hiện tại vẫn do hai nhà nâng đỡ, cha Bách không thể nhịn được nữa, không cần phải nhịn nữa, đang định chụp bàn gầm lên, Bách Sinh liền duỗi tay ra trước người ông cản lại.

Cha Bách nhìn ánh mắt kiên định của con trai nhà mình, đột nhiên tâm địa mềm nhũn. Thật đáng thương cho con trai mình a.

“Hiện tại cậu cảm thấy tôi không xứng với cậu đúng không?” Bách Sinh đứng lên, tiếng nói thanh nhuận.

Văn Tiêu lúc này mới phát giác đuôi mắt cậu cong lên một độ cong vi diệu, hiện tại không tránh không né mà nhìn lại đây, hắn nhoáng lên tinh thần, cảm thấy Bách Sinh trước mắt có chút xa lạ. Hắn mau phục hồi phục lại tinh thần, hừ lạnh, “Đúng, như vậy thì sao?”

“Tốt.” Bách Sinh hơi hơi ngẩng đầu, dưới ánh mắt tha thiết của mọi người, rốt cuộc nói ra câu thoại kinh điển của kịch từ hôn, “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây……”

Mẹ Bách trong mắt tức khắc chảy ra nước mắt vui sướиɠ, con trai bà thật sự trưởng thành rồi.

Cha Bách nâng lên thật nhiều cảm xúc. Bách Nhiễm nhìn về phía em trai mình với ánh mắt giống như nhìn thấy quỷ.

Mọi người nín thở chờ đợi câu tiếp theo “Chớ khinh thiếu niên nghèo!” Trong nháy mắt, Bách Sinh nói xong câu đó liền đưa tay về phía sau vẫy vẫy.

Quản gia cường tráng đột nhiên trầm mặc xuất hiện ở phía sau.

“Đừng chờ chi tới ba mươi năm.” Bách Sinh chính trực nói: “Quản gia, hiện tại anh liền đánh cậu ta cho tôi.”

Quản gia chuyên nghiệp vung lên cây gậy: “Vâng.”

Mọi người: “………………”

Hả????????!!