Thợ Săn Tâm Trí

Chương 7: Ngủ Riêng

Ông chủ kéo vợ mình đến một góc và thì thầm.

"Sao bà còn để cho bọn họ ở lại đây? Nếu tôi nói người có thể làm ra chuyện như vậy hẳn là người điên, có một người như vậy ở bên cạnh, ai có thể đảm bảo rằng đêm nay sẽ có thể bình yên trôi qua? ”

"Ông xem ông lại không có đầu óc như vậy. Đây là một cơ hội tốt để kiếm tiền. Ông thấy trừ bỏ gia đình chúng ta, người đã gϊếŧ chó nhất định là một trong số họ. Miễn là gia đình chúng ta sống ở tầng hai, và sau đó khóa cửa lại, họ gϊếŧ chó ở tầng một không tốt? Nếu có chuyện gì xảy ra, những thứ trên người họ... Ai da, một đại nam nhân làm sao lải nhải, do dự. Chẳng lẽ nói một đại lão gia như ông lại sợ đám thanh niên đó? Nếu sợ, chờ tôi mang theo tất cả dao trong nhà. ”

"Tôi nào có sợ? Tôi chỉ không muốn để lại nguy hiểm ở trong nhà. ”

“Được rồi được rồi, ông ngẫm lại một con chó có thể đổi 800 tệ, có đáng hay không? Biết bao lâu chúng ta có thể kiếm được 800 tệ? Hãy để chúng ngủ qua đêm và để chúng cút đi vào sáng mai! ” Ông chủ gật đầu và đồng ý với quyết định của vợ mình.

Hai người quay lại trước mặt mọi người đem quyết định của bọn họ nói cho ba người nghe, ngụ ý chính là ba người bọn họ phải ngủ ở tầng một, sáng sớm ngày mai phải rời khỏi nơi này. Sau đó bà chủ đi lên, duỗi tay ra, ý bảo mọi người thanh toán trước.

Trình Nhất Phàm từ trong túi lấy ra 1140 tệ không tức giận đưa cho đối phương, ngữ khí cũng không tốt lắm nói.

"Chi phí của tôi và bạn gái tôi, chỗ ở 600, tiền mặt 40, còn có cái này hư ảo 500 đồng, ba trăm tệ còn lại tìm người kia đòi đi. Nếu không phải do không có ai gần đây, tôi sẽ không sống với bà. ”

"Vậy không phải sao, chúng ta làm chính là độc quyền." Bà chủ không hề thua kém về mặt ngôn ngữ.

Ông chủ đi về phía người đội mũ của mình và ra hiệu cho anh ta để trả tiền. Anh trực tiếp đưa 600 tệ của mình cho ông chủ, cũng không nói gì. Nam chủ nhân cầm tiền cũng không lập tức rời đi, mà là nhìn thẳng anh, nam tử đội mũ cũng ngẩng đầu vẻ mặt không quan tâm nhìn ông.

“Có phải cậu đã gϊếŧ chó của con trai tôi không? “

"Không phải."

"Đừng lừa tôi, tôi vừa nhìn bộ dáng thần bí này của cậu liền biết cậu là loại người gì, tôi sẽ luôn để ý đến cậu, đừng hòng giở trò."

Vừa nói vừa vươn hai ngón tay ra, đầu tiên là chỉ vào mắt mình, sau đó chỉ vào người đội mũ. Sau khi làm xong động tác này, liền xoay người ngồi ở trên ghế, cầm lấy nước trên bàn bắt đầu uống một cách điên cuồng.

La Tử Lượng cũng ngồi ở trên ghế bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm con chuột nhỏ trong l*иg. Bây giờ hắn ta chỉ còn lại con chuột nhỏ trong l*иg, chờ đợi cho đến khi dọn xác của chó chó, bởi vì đó là những gì cha hắn đã nói. Con chuột nhỏ đang hếch mũi của mình như thể nó muốn tìm lối ra để trốn thoát.

Nam chủ nhân sau khi uống nước xong, một tay xách cổ áo La Tử Lượng lên, dẫn hắn vào trong phòng chú chó chết thảm. Trước khi đi ngủ, họ phải xử lý nó sạch sẽ, nếu để đến ngày mai sẽ khó xử lí hơn.

Tử Lượng vô cảm rửa sạch vết máu thấm vào sàn nhà, một khối màu đỏ sậm này vô luận lau như thế nào, hình như đều không có gì thay đổi.

Lau chùi, sự chú ý của La Tử Lượng chuyển dời đến chiếc răng chó không biết vì sao lại ở đây. Theo lý thuyết, những mãnh xương này hẳn là đều bị cha của La Tử Lượng dọn dẹp sạch sẽ, nhưng cái răng chó này thì yên lặng nằm dưới cửa sổ.

Bề mặt răng nhẵn bóng mang lại vẻ trắng sáng như ánh trăng..

La Tử Lượng nhào về phía trước nắm chặt chiếc răng nanh, thật giống như sợ cha mình phát hiện vậy. Sau đó quỳ trên mặt đất, cẩn thận mở bàn tay ra, nâng lên trước mặt, ánh mắt cực kỳ chuyên chú nhìn chằm chằm cái răng thật giống như cái răng này sẽ cho hắn đáp án gì vậy.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, La Tử Lượng đột nhiên đặt răng chó lên cánh tay mình, sau đó hung hăng xẹt một cái, trực tiếp rạch đến bàn tay mình. Toàn bộ cánh tay giống như thân của người được mổ xẻ. Hai khối cơ bắp bị tách ra thành hai bên, xương cốt trắng như ẩn như hiện. Máu đỏ tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ toàn bộ cánh tay, rồi theo cánh tay nhỏ xuống sàn nhà còn chưa làm sạch, vẫn như cũ màu đỏ sậm.

La Tử Lượng mặt không chút thay đổi thật giống như đây không phải là tay của mình vậy. Con chuột trắng ở một bên đứng lên lưới sắt, cứ như vậy mở to hai mắt nhìn La Tử Lượng.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Ông chủ tức giận nhìn La Tử Lượng , hiển nhiên có chút chán ghét đối phương vô năng, ông không rõ vì sao con trai mình làm chút chuyện này cũng cần thời gian lâu như vậy.

La Tử Lượng bừng tỉnh, hắn cúi đầu nhìn cánh tay mình, hoàn toàn nguyên vẹn, vết thương dữ tợn lúc trước phảng phất như một trò đùa, bất quá hắn vẫn cảm nhận được chiếc răng trong bàn tay, ít nhất nó không phải là giả.

"Thứ này không thể lau sạch, con đã cố hết sức." La Tử Lượng đứng lên và cúi đầu xuống, thật giống như hắn đã làm sai điều gì.

"Quên đi, quên đi, ngày mai lại làm, chờ mày đem chăn của mày lên lầu, đêm nay tạm thời ngủ với chúng ta trước.

“Mày làm thế nào mà ngủ như một con lợn, động tĩnh lớn như vậy cũng không nghe thấy. Tao sợ mày ở nhà một mình nhỡ có người đột nhập vào nhà mày cũng không biết. ” Ông chỉ chỉ vào đầu La Tử Lượng không ngừng quở trách.

La Tử Lượng không có bất kỳ biểu tình gì, hắn yên lặng tiếp nhận "giáo huấn" cha.

Hắn biết mình không được biểu hiện cảm xúc thật, bằng không sẽ trở thành lý do khiến ông công kích, hắn không muốn sau khi chịu đựng sự tra tấn về mặt tinh thần còn phải tiếp tục chịu đựng đau đớn trên thân thể.

La Tử Lượng đi theo cha mình lên lầu, lặng lẽ bỏ chiếc răng vào trong túi thừa dịp cha không để ý.

Bà chủ không theo gia đình lên lầu ngủ.

Bà ta để lộ lỗ mũi của mình trước mặt mọi người một cách thô bỉ, và không quan tâm đến những sợi lông mũi hay bất kỳ hình ảnh nhớp nháp nào bị nhìn thấy,bà ta có thể ở trước mặt bọn họ lợi dụng quyền lợi của mình.

"Ta nhắc nhở các người một chút, đừng nghĩ đến việc làm chuyện gì đó khác thường. Ở đây có thiếu sót, hỏng hóc thứ gì, các người nên chuẩn bị tiền mất tật mang. Nhớ, sau khi ở lại đêm nay, sáng mai ngay lập tức cút đi. ”

Sau đó, bà hừ một tiếng, không kiên nhẫn bước lên lầu, theo một tiếng khóa cửa biến mất, mọi thứ lại yên tĩnh. Đối với chủ nhà mà nói, một trong ba người này tuyệt đối là hung thủ gϊếŧ chó.

Bất quá lập tức xé rách da mặt đối với ai cũng không phải là chuyện tốt, dù sao hắn ( cô ta) còn chưa làm ra chuyện gì quá đáng.

Bất quá cho dù có chuyện khác thường phát sinh, bà chủ cũng đã sớm mưu tính tốt hết thảy, đem tất cả đều giao cho chồng của mình. Đối với bọn họ mà nói, đêm nay lại phát sinh chút gì đó có lẽ vẫn là một kết quả không tồi, dù sao bọn họ đã sớm đặt mình ở nơi an toàn nhất, cho dù chó cắn chó, cũng không gây họa cho bọn họ.

Ban đêm vẫn tiếp tục, bất quá Huyết Nguyệt càng thêm đỏ tươi