Hai người chọn ghế sau cùng, thuận lợi cho hành động thân mật, xem phim thì ít, chủ yêu là sờ sờ nhau chút.
Bộ phim chiếu đã hết, hai người ra ngoài, nhìn những người khác bàn luận về bộ phim, cũng muốn nói gì đó, nhưng nội dung ra sao hoàn toàn không để ý.
Anh nói dối không chớp mắt.
"Bộ phim này tệ quá, xem qua không có gì gây chú ý."
Cậu cười đồng ý.
"Ừm em cũng không hiểu nội dung là gì, em đói rồi, đi ăn thôi."
Hai người ăn ý bỏ qua chi tiết toàn bộ bộ phim, chỉ những người cùng xem mới hiểu, phim kinh dị máu me có bao nhiêu đáng sợ, trong mắt hai người này như thước phim bị làm mờ, chỉ còn lại màu hồng tình yêu.
Mặt trời đã sớm lặng, nhườn lại khoảng thời gian bang đêm cho mặt trăng, anh đưa cậu đến khách sạn gần đó, nơi này dưới sự tiếp quản của Cảnh Thị, anh vừa xuất hiện đã được đưa đến phòng riêng chỉ dành cho người Cảnh gia.
Không cần phải đặt trước, tuỳ thời đến liền có thể vào.
Cậu trước giờ đều cùng anh làm trong phòng trọ, đây là lần đầu hai người ở riêng với nhau tại khách sạn, ánh đèn màu vàng nhạt khiến tầm nhìn càng thêm mờ ảo.
Cậu nhìn anh đứng đó chờ mình, anh dang hai tay đợi cậu đi đến, trong bóng tối cùng ánh đèn mờ, anh trở nên quyến rũ vô cùng, bỏ đi vẻ ngoài nam sinh tuấn tú, anh lúc này như một quý ông thanh lịch, mái tóc được chải vuốt kỉ càng, dưới lông mi dài là đôi mắt hoa đào hút người.
Bờ môi mỏng trong đêm hiện ánh bạc, anh từ từ câu lên khoé môi, ánh mắt vì cười mà cong lại.
Cậu từng bước chậm tiến tới, lần này để em tiến đến cạnh anh.
"Cảnh Hiên, em yêu anh chết mất."
Anh vòng lấy eo cậu siết chặt, hôn nhẹ lên môi cậu cười tươi.
"Anh cũng yêu em."
Ngoài khung cửa sổ một chùm pháo hoa nở rộ, từ từ hiện ra dòng ký tự.
Ngày 20 tháng 3 chúc em sinh nhật vui vẻ.
Trong mắt cậu hiện lên pháo hoa nổ tung lấp lánh, bờ môi mím chặt, có thể thấy một vòng nước đảo quanh trong khoé mắt, một hàng dài nước mắt chảy bên gò má.
Ấm áp mà suốt 17 năm cậu mới có được, như đốt cháy đi lớp băng cậu dùng để khoá chặt bản thân trong những năm qua, cô đơn nhưng sợ phải tin tưởng, lúc đó có anh kéo cậu ra, ép cậu phải thừa nhận lòng mình.
"Sao anh lại biết, em sớm đã không còn nhớ nữa rồi."
Cảnh Hiên không vội trả lời, chỉ vuốt mái tóc cậu, nâng hai mặt cậu lên.
"Vậy em có nhớ ngày sinh của anh không?"
Lúc này cậu vội trả lời.
"Đương nhiên là em nhớ."
Không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần như vậy, đã có thể hiểu rõ lòng nhau.
Đâu cần phải lúc nào cũng nói ra những lời chân thành, chỉ cần ánh mắt, hành động thôi, xung quanh đã là cả bầu trời yêu thương.
Cảnh Hiên đưa đến trước mặt cậu bánh kem được chuẩn bị từ sớm, đơn giản và không cầu kí, hương vị cam mà cậu yêu thích.
Trải qua buổi đêm sinh nhật tuyệt vời, anh hát chúc mừng cậu qua tuổi mới, hai mắt Kha Thuỵ nhắm chặt cầu nguyện.
"Chỉ hôm nay thôi, con chưa từng cầu xin người điều gì, hỡi người thần linh mà con không hề biết đến, hãy để anh ấy mãi mãi bên cạnh con."
Anh thấy cậu thổi tắt ánh nến, mới hướng cậu dò hỏi.
"Em ước gì vậy."
Cậu lắc đầu chu môi.
"Tuy chưa từng được ước vào dịp sinh nhật, nhưng em biết điều ước sẽ không linh nghiệm nếu nói ra, chỉ em và thần linh được biết thôi."
Cảnh Hiên há hốc mồm đơ ra, anh lao lên giường ôm lấy gối rầu rỉ.
"Em thế mà còn giữ bí mật riêng với thần linh."
Cậu phì cười chạy đến đè lên anh.
"Anh dỗi gì vậy hả, đến cả thần linh còn ghen tỵ, đừng trẻ con như vậy mà."
Anh vùi chặt mặt vào gối, không thèm quay lại nhìn cậu.
"Anh mới không phải trẻ con."
Kha Thuỵ nhìn cái tên to xác dùng gối đầu che đậy bản thân, vùi mặt la lớn bản thân không phải trẻ con, một chút cũng không giống là người trưởng thành.
"Thế em phải làm sao anh mới không như thế nữa?" Ngăn lại câu anh sắp nói, vì cậu thừa hiểu anh muốn điều gì. "Em không nói ra điều ước đâu, anh chọn cái khác đi."
Bị bắt bài anh lăn lộn trên giường, thiếu điều còn muốn giảy đành đạch ăn vạ.
"Vợ yêu em thay đổi rồi."
Cậu đi đến lôi anh ra khỏi mớ hổn độn trên giường.
"Đã bảo ít xem phim lại rồi cơ mà, suốt ngày học nói mấy câu gì đâu."
Anh nhìn cậu chằm chằm, hai tay hướng tới bắt lấy vai cậu đè xuống.
"Vậy anh muốn ăn em."
Cậu ngại quay đầu qua một bên.
"Em còn chưa tắm nữa.”
Cảnh Hiên gật đầu đáp ứng, còn bồi thêm câu.
"Anh giúp em tắm."
"Không..không cần đâu, lát nữa rồi tắm, em đang đói lắm."
Anh nhìn qua chiếc bánh kem trên bàn vẫn còn nguyên vẹn, chỉ thiếu mất một ít vì vừa rồi cậu có ăn một muỗng, bế cậu lên vai đi vào nhà tắm.
"Việc gấp không nên để lâu, cả ngày hôm nay em đi chơi cũng mệt rồi, để hôm nay chồng yêu phục vụ em đi."
Giúp Kha Thuỵ cởi ra quần áo trên người, đặt cậu vào bồn tắm, anh điều chỉnh nhiệt độ nước vừa phải, làn nước ấm áp chảy qua người, Kha Thuỵ thoải mái thở ra một hơi.
Nhìn anh chỉ một mực giúp mình cọ rửa, hoàn toàn không hề động chạm có chút ám mụi nào.
Giống thực chất nguyên gốc của nó chỉ đơn thuần là tắm, ngược lại Kha Thuỵ chỉ thấy ngứa ngáy khó nhịn, thật sự là không muốn làm gì cả sao.
Cứ thế anh rất thuần tuý tắm gội cho vợ yêu, lau người thật sạch sẽ, đem em bé đặt trên giường.
Rồi mới đi vào phòng tắm tắm cho bản thân, bỏ mặc Kha Thuỵ đơ người nằm trên giường, cậu từ từ đỏ bừng mặt, cảm giác lúc này nó xấu hổ đến khó tả.
Lăn qua lộn lại trên giường không biết nên làm gì, cứ như vậy ngủ sao, muốn cùng anh cơ.
“Kha Thuỵ rốt cuộc mày nói dài dòng vậy làm gì, đè anh ấy ra hôn thôi, là nam nhân còn ngại cái gì.”
Đến lúc Cảnh Hiên ra ngoài chỉ thấy cuộn thịt Kha Thuỵ, cậu quấn chăn quanh người lăn vào một góc, anh ngồi cạnh xuống vỗ vỗ lên mông cậu.
“Em làm sao đấy, tóc còn ướt còn nằm như vậy, ngồi lên anh giúp em lau tóc.”
Lau tóc cho khô rồi ngủ sao, ngày ý nghĩa như này anh chỉ muốn ngủ thôi sao?
Anh kéo cậu ngồi dậy, giúp cậu lau tóc, ngón tay mát lạnh của anh chạm lên da đầu khiến Kha Thuỵ tê dại, khẻ run rẩy.
Như vô tình hay cố ý mà chạm nhẹ lên vành tai, vì trong đầu toàn là suy nghĩ khó nói, tai cậu đỏ bừng nóng bỏng, nhiệt độ ngón tay anh mát lạnh, khiến nơi đó như muốn nổ tung.
Cậu vội nắm lấy tay anh.
“Tóc khô rồi...ừm.”
Lúc chiềm trong du͙© vọиɠ, những câu nói như làm em đi, cho vào đi rất dễ thốt ra, nhưng mà ngay bây giờ hỏi anh không làm sao, sao mà khó khăn quá, ậm ừ vẫn không thể thốt ra.
Anh suốt quá trình đều nhận ra khác lạ từ cậu, thật ra là muốn đè cậu trong phòng tắm rồi, nhưng nhìn cậu khó nhịn muốn mà ngại, ác ý nổi lên, hùa theo trêu chọc cậu.
“Ừm khô rồi nhỉ, vừa rồi em có bảo đói, để anh gọi người mang thức ăn lên.”
Nói liền đưa tay đến chuông đặt trên bàn, bị Kha Thuỵ giữ chặt lại.
“Em em không đói...”
Cảnh Hiên nhìn cậu nghi hoặc, sờ lên trán cậu thử thăm dò.
“Em khó chịu sao, sắc mặt đỏ hết cả rồi.”
Cậu nắm tay anh càng thêm chặt, lắc đầu nguầy nguậy, mới thì thầm.
“Chúng..c chúng ta không làm sao?”
“Làm cái gì cơ?” Anh vờ như không hiểu, cúi đầu càng thấp hỏi.
Kha Thuỵ có thể nghe được tiếng cười khúc khích của anh, biết lại bị anh trêu, ngước lên nhìn anh chằm chằm, quyết tâm cậu lật người đè anh lên giường.
“Xấu xa.”
Nói xong cậu cúi xuống, ấn môi anh hôn tới tấp, ghì cắn lên khiến môi anh bật máu, khẻ hít khí nhìn cậu đã hả dạ, anh xoa xoa đầu cậu giúp cậu hạ hoả.
Kha Thuỵ nhớ tới các bước anh làm, cũng muốn thử làm như vậy một lần, đưa lưỡi đến vờn vanh tai anh, Cảnh Hiên nheo một bên mắt giật mình.
Aaa quả là vợ yêu, gan thật đấy, còn dám quyến rũ anh trên giường à, để em tuỳ tiện làm đấy, một lát anh đòi lại cả vốn lẩn lời.
Cậu vụng về hôn lên cơ ngực săn chắc, chiếc lưỡi rụt rè liếʍ láp, thấm ướt từng nơi cậu lướt qua, nhìn đầu nhũ anh màu nâu nhạt, lại có sức hút khiến cậu muốn liếʍ lên, nhớ đến lúc đó anh giúp cậu ngậm, thật sự rất sướиɠ, có phải làm vậy anh cũng sẽ sướиɠ không.
Kha Thuỵ nghĩ vừa xong đã vội ngậm lấy, răng cửa cạ cạ lên trên làm cơ ngực anh run rẩy, hai má Cảnh Hiên cũng đã phớt hồng, ánh mắt cũng đỏ lên vì cố nhịn con sói khát tình trong người.
Để cổ vũ thêm tinh thần cho cậu, anh chốc chốc lại bật ra tiếng rên khẻ, còn rất có thành ý giúp cậu dịch chuyển, đưa lưỡi đến những nơi bản thân nhạy cảm nhất.
Nhìn thấy anh vì cậu mà hiện lên du͙© vọиɠ khó nhịn, tinh thần tăng lên không ít, càng nổ lực hơn nữa, lùi xuống bộ vị anh.
Qua lớp quần mỏng cũng có thể thấy bên dưới căn phồng, cảm nhận rõ rệt côn ŧᏂịŧ nóng phừng, tinh thần mới tăng lập tức giảm.
Rốt cuộc trước đó vì sao cậu có thể nuốt nó vào miệng nhỉ, nhưng đã đến bước này không được rút lui.
Mím chặt môi, lấy lại quyết tâm, Kha Thuỵ đưa lưỡi giúp anh liếʍ quanh đầu khấc, như con mèo nhỏ liếʍ từng đợt như mυ'ŧ kem.
Du͙© vọиɠ không tới cũng làm Cảnh Hiên muốn phát điên, anh phát ra tiếng rên nhưng lại là khó chịu, côn ŧᏂịŧ được cậu vờn đến nổi nổi hết gân xanh, căn cứng như sắp nổ.
Kha Thuỵ cứ tưởng mình đang làm rất tốt, lại không ngờ cậu chỉ đang thêm dầu vào lửa, lát sau hậu quả cậu gánh còn lớn hơn.