Bế lên thân thể Hoàng An đang mệt lả, Lâm Uyên bối rối nhìn quanh.
"Phòng cậu ở đâu?"
Anh lúc này cũng không bận tâm việc hắn bế mình kiểu dáng công chúa, nếu bảo anh tự đi chi bằng bò còn nhanh hơn.
Chỉ về một hướng bên phải, Lâm Uyên đi theo tìm ra phòng của anh, mở cửa đặt người lên giường.
Hắn vẫn còn lo lắng cho anh nên hỏi.
"Cậu thật sự không sao chứ?"
"Chỉ là đau một chút thôi, tôi vẫn chịu được mà."
Hắn có chút ngại ngùng nhìn nơi đó của anh vẫn còn dựng lên, từ nãy giờ chỉ có mình hắn được sướиɠ, Hoàng An ngoài đau ra cũng chỉ có đau.
"Tôi giúp cậu nha?"
Anh theo bản năng đáp lời.
"Làm như nào?"
Mím môi lời nói ra miệng cũng trở nên lí nhí.
"Ừm..tôi dùng miệng mυ'ŧ giúp cậu."
"Hả? Không cần đâu, cậu dùng tay là được rồi."
"Tại sao, vừa rồi cậu cũng giúp tôi liếʍ mà."
Cái đó vừa rồi chỉ là anh phấn khích quá thôi, anh sợ để Lâm Uyên mυ'ŧ giúp mình, có phải lại áp dụng những thứ như trên phim không, cho nên bối rối liền cự tuyệt.
Lâm Uyên lại hiểu sang ý khác, sắc mặt lại tối sầm, nếu như trên đầu hắn có tai nhất định sẽ vập xuống đầy ủ rũ.
Mà Hoàng An chịu không được nhất là hình ảnh này, anh không nỡ lại làm hắn buồn.
Che mặt nói.
"Cậu muốn làm gì cũng được."
Đôi mắt hắn nhanh chóng lại toả sáng, áp người đến hôn nhẹ lên môi.
Từ từ di chuyển xuống cổ anh để lại vệt hickey đỏ hồng, cởi đi chiếc áo sơ mi đang mặc nữa hờ trên người, hắn cắn nhẹ lên đầu nhũ, sau đó mυ'ŧ mạnh khiến anh lâm vào cơn cực khoái.
Thở ra một hơi dài, Hoàng An đưa mắt nhìn theo từng động tác của hắn, mang theo nghi vấn, bộ việc học trên phim ảnh sẽ khiến làʍ t̠ìиɦ giỏi như vậy sao, anh có nên bắt chước?
Môi nhỏ hôn nhẹ lên phần bụng, cảm giác ngưa ngứa anh khẻ rụt người lại, bờ môi lại từ từ đi xuống dưới ngậm côn ŧᏂịŧ của anh vào trong miệng, trái với những gì anh nghĩ, hắn rất biết cách làm sao để anh sướиɠ nhất.
Dùng chiếc lưỡi mềm bên trong cọ quanh lên các điểm nhạy cảm, nước bọt được tiết ra thay cho chất bôi trơn, dễ dàng phun nhã có quy luật.
Hắn mυ'ŧ ra đến phần đầu khấc, dùng lưỡi cọ sát lên lỗ sáo, mềm mại lại ấm nóng khiến anh sướиɠ đến run người.
Vừa rồi chỉ toàn đau và đau, hiện tại sung sướиɠ nhất thời khiến anh vô cùng cao hứng, hai tay vô thức ấn lên đầu hắn.
Vò đến tóc hắn rối tung cả lên.
Đột nhiên cảm nhận có gì đó sắp bắn ra, anh hoảng loạn kéo tóc hắn.
"Ưm mau nhã ra đi..tôi bắn..mất."
Lâm Uyên vẫn cố ngậm dươиɠ ѵậŧ anh không nghe, môi hắn càng mυ'ŧ mạnh hơn, cao trào kéo đến anh không thể kiềm chế, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra đầy khoang miệng hắn.
Mùi vị của anh lang tràng, có chút tanh lại mặn, nói đúng ra là không dễ chịu lắm.
Hoàng An vừa tiết ra trong sung sướиɠ, bất chợt nhớ tới người bên dưới đang gặp vấn đề gì, anh vội ngồi dậy ôm lấy hai bên má hắn.
"Xin lỗi, mau nhè ra đi, xin cậu đấy đừng nuốt."
Lâm Uyên chần chừ nhìn anh như sắp hỏng mất, miệng mở lớn nhè hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài.
Nhìn Lâm Uyên môi hồng răng trắng, ánh mắt ướt nước nhìn anh như vậy thật sự rất dâʍ đãиɠ, Hoàng An từ từ áp đến, hắn cũng tiến lại gần, hai người lại hôn môi triền miên một hồi.
Lúc tách ra nhìn nhau nhẹ mỉm cười.
"Tôi giúp cậu tẩy rửa."
Hoàng An gật đầu đồng ý để hắn bế vào phòng tắm.
Mọi chuyện đều xong xui, Lâm Uyên ngỏ ý không muốn về nhà, thành công ở lại ôm anh ngủ.
Nữa đêm Hoàng An bị một ánh nhìn chày rực đánh thức, anh giật mình khi thấy Lâm Uyên đang ngồi bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn chuyên chú đính trên người anh.
Thở phào một hơi bình tĩnh lại, anh lên tiếng hỏi.
“Cậu làm gì vậy, sao lại không ngủ?”
Sắc mặt hắn không chút thay đổi.
“Tôi sợ đây chỉ là mơ, nếu như tôi ngủ rồi, vào ngày mai khi tỉnh lại, cậu cũng sẽ biến mất như trước đây.”
Giờ này Hoàng An mới biết hắn có bao nhiêu bất an với mình, hiểu được bản thân lúc trước gây cho hắn bao nhiêu tổn thương.
Ngồi dậy ôm lấy hắn vào lòng, hôn lên đôi mắt đang chứa đầy lo lắng.
“Sẽ không, tôi vẫn luôn ở đây, ngày mai khi tỉnh giấc chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi, được không.”
Lâm Uyên vòng tay ôm anh chặt cứng, lắc lắc đầu.
“Không muốn, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cậu.”
“Được được, tôi thức cùng cậu.”
Ngồi cùng nhau một thời gian, Hoàng An không chịu được ánh mắt cứ lim dim, nhưng hắn vẫn một mực nắm chặt tay anh, chỉ sợ buông tay anh sẽ biến mất.
Đến sáng ra hắn đã có chút mệt mỗi, chắc chắn đây là chân thật, hắn mới gục lên vai anh ngủ say.
Hoàng An khẻ thở dài, đỡ hắn nằm xuống, nhớ đến lời hắn nói đêm qua, cùng bản thân đang đau nhứt, anh cũng không tính đi học, hôm nay đành xin nghỉ vậy.
Phải một lần nữa thức dậy nhìn thấy anh vẫn đang bên cạnh, đôi mắt mới từ từ dịu lại không còn quá nhiều lo lắng.
Ôm lấy anh hắn nở nụ cười vui vẻ, nhìn qua thấy hắn như vậy, không hiểu sao Hoàng An cũng vui lây.
“Đi ăn thôi, cả ngày hôm qua cậu không ngủ, sáng nay lại ngủ đến chiều. Chúng ta vẫn chưa ăn gì đâu.”
Lâm Uyên giật mình, sau đó bối rối.
“Xin lỗi, đều vì tôi, hay là để tôi nấu cho, chúng ta không ra ngoài được không?”
Hoàng An cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hắn vẫn còn đang lo lắng.
“Được, trong tủ lạnh còn một ít rau củ với thịt, cậu xem có thể nấu gì thì làm đi.”
Gật gật đầu hắn vội chạy vào bếp.
Đứng bên trong, ánh mắt bối rối dần biến mất, thay vào đó nhanh chóng đổi trở lại là hắn của trước kia, không chút cảm xúc gọi 051.
“Dùng điểm tích phân đổi hai phần cháo dinh dưỡng.”
Ngay lập tức xuất hiện trên bàn hai bát cháo vẫn còn đang nóng hổi, Lâm Uyên đi đến tủ lạnh lấy rau củ mà anh nói ra, băm nhỏ đem vứt hết vào trong túi rác.
Đợi thời gian vừa đủ hắn đem cháo hâm lại, sau đó đổi lại vào bát trong tủ của anh.
Hai cái bát do hệ thống biến ra cũng bị hắn vứt đi.
Sau đó Lâm Uyên bê ra ngoài đặt lên bàn ăn, quay đầu trở lại cùng nụ cười nhẹ, âu yếm cọ cọ lên mặt anh.
“Tôi nấu xong rồi, chúng ta ăn chung nha.”
Vỗ vỗ lên đầu hắn, Hoàng An mỉm cười, nghĩ nghĩ cảm thấy thật hối tiếc, nếu lúc đó anh đủ hiểu lòng mình, có phải hai người sớm đã ở bên nhau, Lâm Uyên cũng không cần phải có những lo lắng không đâu.
Nhưng mà hối hận cũng đã muộn, vẫn nên trân trọng những gì của hiện tại, không phải sao?
Hoàng An mỉm cười hôn nhẹ lên môi hắn trả lời.
“Được.”
—————
Mấy hôm nay hình như sắp thi rồi nhỉ, chúc mấy bác đọc được dòng này thi tốt nha, hoặc mấy bạn còn đang ôn tập thì chúc ôn trúng tủ ha 💙💙💙💙