Tạ Sương dù có gặng hỏi bao nhiêu lần, cô vẫn một mực giữ im lặng, cuối cùng chỉ đành buông tha, anh sẽ từ từ tìm hiểu sau vậy.
Đột nhiên điện thoại reo vang tin nhắn, người gửi là Bạch Thuần.
"Anh đến địa chỉ này đi, em đợi anh."
Không hiểu sao cậu lại gửi tin nhắn như vậy, anh vẫn kêu thư ký đổi hướng đến biệt thự trước đây anh cho Lâm Uyên ở lại.
Một mình vào trong, cửa không khoá, đèn đều đã tắt hết.
Tạ Sương đưa tay bật đèn lên, ánh sáng chợt loé, xung quanh là những bức tường được treo hình của Lâm Uyên.
"Chuyện này là sao? Bạch Thuần, em ở đâu?"
Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt Lâm Uyên, tim anh lại sinh ra cảm xúc chua xoát. Hoảng loạn tìm kiếm Bạch Thuần, cậu xuất hiện đằng sau cánh cửa.
"Anh đến rồi sao, anh cảm thấy sao về cách bài trí này, có nhớ được chút nào không?"
Tạ Sương không hiểu ý cậu.
"Em nói vậy là sao?"
Cúi đầu nhìn điều khiển ti vi trên tay, cậu cười có chút khổ.
"Thật là, tuy em không ưa gì hắn ta, nhưng quả thật Lâm Uyên nói đúng. Anh tàn nhẫn thật đấy Tạ Sương à, người như anh chỉ có thể yêu bản thân thôi, đối với điều anh quan tâm thì anh đều mặc kệ mọi thứ xung quanh xoay chuyển thế nào, lạnh lùng đến mức người khác phải đau lòng. Nhưng một khi họ làm anh tổn thương, ngay lập tức anh sẽ đuổi họ ra khỏi tâm trí mình, giống như hiện tại vậy."
Ti vi loé lên, xuất hiện bên trong là video, được trích xuất từ hộp đen trên xe ô tô.
"Anh nhìn thấy quen không?"
Đúng là có chút quen, bảng số xe cùng kiểu dáng của xe đang đi đằng trước là của anh.
Vậy chiếc xe vẫn một mực đi theo anh quay lại suốt hành trình là ai.
"Anh đang thắc mắc em lấy video này từ đâu đúng không, đây là xe của Lâm Uyên đấy."
"Cậu ta theo dõi anh?"
Bạch Thuần khẻ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Nói đúng hơn, hắn ta là đang đi theo bảo vệ anh."
Bảo vệ anh?
Quả thật khi tai nạn xảy ra, Tạ Sương sợ hãi vì phải xem lại cảnh mình xém tí nữa đã chết, xe của Lâm Uyên cũng dừng lại sau đó, hắn vội vàng chạy tới lại hoảng loạn kéo anh ra khỏi xe.
Chua xót ôm chặt anh trong tay gào khóc, cố để bản thân tĩnh táo lại, hắn bế anh lên đưa vào xe rồi chạy đi.
Video đến đó cũng kết thúc, chỉ là Tạ Sương lúc này không ổn, đầu anh cứ ong ong đau nhứt, những ký ức mà anh đã quên mất, cứ như thước phim được tua nhanh chạy qua đầu.
Đau đờn xoa hai bên huyệt thái dương, anh nhìn Bạch Thuần như muốn hỏi bản thân bị làm sao thế này, nhưng có hỏi anh cũng biết cậu sẽ không có đáp án nào cho anh.
Bạch Thuần đưa đến trước mặt anh một tờ giấy A4, bên trong có nhiều dòng chữ đen, hàng chữ in đậm được viết ở đầu trang đập thẳng vào mắt.
Đơn xin hiến mô tạng, người hiến Lâm Uyên, người được hiến Tạ Sương.
Tạ Sương như chết lặng nhìn những con chữ trên giấy, dù có đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, anh vẫn không thể phát ra chút âm thanh nào.
Cổ họng nghẹn đắng, như bị ai bóp nghẹt.
Chuyện gì vậy, sao tim lại đập nhanh như vậy...đau quá, ai đó làm ơn nói cho tôi biết, rốt cuộc là vì sao tôi lại như vậy.
Trong đầu hình ảnh của Lâm Uyên một lần nữa loé qua, hắn ta cười cợt chế giễu từng lời khó nghe, nhưng anh lại không thể phản bác.
"Tạ tổng anh đúng là nhanh quên thật đấy, sao anh có thể quên tôi được vậy? Không phải tôi từng nói rồi sao, anh là kẻ ích kỷ, cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ cho bản thân."
Hình ảnh mờ ảo của hắn từ từ xác nhập lại với khung hình trên tường, Tạ Sương nâng bước chân đi đến, muốn đưa tay sờ lên mặt hắn, lại như động vào ảo ảnh không có chút cảm giác nào.
Anh nhớ ra rồi, ngã ngồi trên đất, Tạ Sương vùi mặt vào trong tay, tiếng nấc nghẹn không thể phát ra chút âm tiết.
Tại sao Lâm Uyên lại làm như vậy, không phải em ấy rất hận anh sao, vậy như thế nào có thể hiến tim cho anh chứ? Nếu như anh chết đi người vui nhất không phải là Lâm Uyên sao?
Bạch Thuần từng bước đi đến, ngồi bên cạnh anh.
"Anh có muốn biết tại sao cậu ta lại làm vậy không?"
Anh quay đầu nhìn cậu, nắm lấy tay Bạch Thuần cầu xin.
"Em nói đi, tại sao lại như vậy? Xin em hãy nói cho anh biết đi."
Mỉm cười, Bạch Thuần giúp anh lau đi giọt nước bên má.
"Anh may mắn thật đấy, một kẻ như anh lại có được tình yêu của hắn, đến cả tính mạng hắn cũng không cần. Có phải anh vẫn nghĩ Lâm Uyên hận anh, đúng là hắn có hận, nhưng yêu nhiều hơn, vì vậy hắn không thể tha thứ cho anh được. Điều khiến cho hắn khó chịu là, hắn không thể đứng nhìn anh chết đi."
Tạ Sương thều thào như muốn tìm cho mình một lí do, một lí do để anh có thể dễ thở hơn.
"Em ấy yêu anh sao? Tại sao ngày hôm đó lại đối xử với anh như vậy."
Bạch Thuần không trả lời câu hỏi của anh, vì cậu biết anh không phải đang hỏi mình. Vỗ lên vai anh, chỉ dẫn.
"Nếu muốn biết đáp án, anh có thể quay lại nơi đó tìm hiểu."
Như đã xong nhiệm vụ, cậu xoay lưng rời đi.
Bạch Thuần tự nhận bản thân là một kẻ xấu tính, nhưng cậu cũng không phải kẻ hèn hạ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, để lại chìa khoá nhà trên bàn.
"Tôi trả lại cho chủ của nó rồi đó."
Nghe lời Bạch Thuần nói, như được cảnh tỉnh. Anh chợt thấy có nhiều điểm không đúng, đêm hôm đó tại sao một người thích nhục mạ anh như Lâm Uyên đều một mực im lặng, đến khi mọi việc xong rồi hắn mới lên tiếng.
Tạ Sương nghĩ liền chạy ra ngoài, quay lại quán bar đêm đó, anh đi có chút vội vàng, đâm xầm vào hai kẻ đang đứng gần đó.
Bọn họ nhíu mày tức giận muốn mắn người, nhưng nhìn thấy anh thì im lặng, sau đó mới hỏi.
"Là anh à? Đêm nay lại đến tìm tên ngày đó sao, vậy thì anh thất vọng rồi, kể từ đêm đó mấy tháng nay cậu ta không còn xuất hiện nữa, hay là anh chơi cùng tụi này đi."
Tạ Sương cũng nhận ra bọn họ là ai, vội nói.
"Tôi có chuyện muốn hỏi các anh."
Ba người vào một căn phòng yên tĩnh, Tạ Sương cắn cắn môi khó khăn đưa ra câu hỏi.
"Đêm hôm đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra."
Tên kia nhướn mày, cứ tưởng anh muốn hỏi gì.
"Hai người bên trong phòng, sao lại hỏi bọn này chứ?"
"Anh nói chỉ hai người bọn tôi trong phòng?"
Tạ Sương nhanh chóng bắt được trong tâm từ câu trả lời của hắn.
Người còn lại cũng nói.
"Anh không biết gì sao? À chắc do lúc đó do anh say quá rồi đi, từ lúc hắn ta chuốc rượu anh, bọn tôi bị đuổi ra ngoài ngay khi anh bị bịt mắt lại. Bọn tôi nghĩ lại vẫn tiếc đây này, hay sẵn dịp này chúng ta lại chơi đi."
Tạ Sương đã có được đáp án, nhưng anh lại không thể nào vui nổi.
"Tôi không hứng thú, cảm ơn hai người đã nói cho tôi biết, số rượu này tôi mời, tôi về trước."
Bọn họ cũng không níu giữ anh lại, chỉ quay qua nhìn nhau khó hiểu.
Ngồi lên xe, Tạ Sương như chết lặng.
Hoá ra mọi chuyện là như vậy, tại sao lúc đó anh không suy nghĩ kỉ, không phải anh mọi ngày đều mặt dày theo đuổi hắn sao. Một chút đã không chịu nổi, nếu ngày đó anh vẫn một lòng mặt dày không bỏ đi, mọi chuyện có phải hay không sẽ tốt đẹp.
Lâm Uyên nói đúng, anh cuối cùng cũng chỉ là vì bản thân.
Những ngày sau đó Tạ Sương như kẻ thất tình, suốt ngày mượn rượu để quên đi thực tại, chỉ có như thế anh mới có thể nhìn thấy hắn.
Chu Lam nhìn anh như vậy thật sự không quen, người mà anh xem như em trai vì Tạ Sương mà chết, không thể chịu đựng thêm, mất việc thì mất việc anh nhất định phải nói rõ mọi chuyện.
Gỏ cửa phòng giám đốc, bên trong không có tiếng đáp lại, Chu Lam quyết định tự ý vào trong.
Quả thật Tạ Sương đang say nằm bất tỉnh trên ghế, ánh mắt anh mờ ảo nhìn khunh hình Lâm Uyên được treo trên tường.
Chu Lam tức giận nắm cổ áo anh hét lớn.
"Tạ tổng, anh mau tỉnh lại cho tôi, anh sống như vậy cho ai xem, anh đang muốn nói cho Lâm Uyên biết bản thân như vậy là vì em ấy sao? Để cậu ấy tha thứ cho anh? Tôi nói cho anh biết, em ấy sẽ không bao giờ, một kẻ như anh hiện tại không xứng đáng để được em ấy tha thứ. Anh đừng quên nhịp đập trong tim anh là ai hiến tặng, anh cứ như vậy phá huỷ mọi hy sinh của Lâm Uyên, khiến em ấy chết một cách vô ích, người như anh thì có tư cách gì nói yêu em ấy chứ?"
Tạ Sương lúc này không còn chút sức lực để phản kháng, càng không có lí do gì phản kháng, Chu Lam nói rất đúng, anh không xứng.
Nhìn Chu Lam tức giận bỏ ra ngoài, anh ôm lấy khung hình của Lâm Uyên, mỉm cười nhưng dòng lệ lại chảy dài, mùi vị mặn đắng.
"Em nói anh tàn nhẫn, nhưng người tàn nhẫn là em mới đúng. Em là dùng cách này để trừng phạt anh sao, để anh mãi mãi chỉ nhớ đến em, không thể nào quên em."
Xoa lên l*иg ngực cảm nhận nhịp tim quen thuộc, nơi này là thứ cuối cùng mà Lâm Uyên để lại cho anh.