Suốt một đêm vật lộn, cơ thể Tạ Sương giờ đây mệt đến không còn chút sức, nhìn cái con người đang thoải mái ngồi chơi máy tính, anh có cảm giác lúc này hắn còn đáng ghét hơn gấp vạn lần.
Cảm nhận được ánh mắt hung ác từ Tạ Sương, Lâm Uyên rút USB đang gắng trên lap top ra vứt cho anh.
Ngạc nhiên đưa tay chụp lấy, Tạ Sương hỏi.
"Cái gì đây?"
Lâm Uyên khoanh tay ngồi tựa lưng trên ghế, ánh mắt hắn hờ hửng trông thập phần lười biếng giống như một con mèo.
"Không phải anh cần một lí do sao, toàn bộ đều ở bên trong."
Tạ Sương một mặt không tin tưởng, nhưng cũng cất USB đi, nếu không toàn bộ sức lực hôm nay đều phí công vô ích sao.
Mà khoan, từ khi nào anh phải dùng thân thể để đổi lấy tin tức, nhận ra điều này Tạ Sương lại trừng mắt nhìn hắn, Lâm Uyên chỉ làm bộ mặt không hiểu rồi đi tắm, bỏ mặc anh nằm dài trên giường.
Lát sau anh quay lại, Tạ Sương vẫn chưa ngủ được, bên dưới dính nhớp khiến anh khó chịu.
Khác hẳn động tác mạnh bạo khi cưỡиɠ ɧϊếp anh, Lâm Uyên bước đến ôm anh lên đi vào phòng tắm, Tạ Sương hoảng hốt ôm chặt cổ hắn hỏi.
"Làm gì?"
"Anh bẩn như vậy, tôi ngủ không được."
Còn dám chê anh bẩn, ai là người làm anh ra nông nổi này.
Đặt Tạ Sương vào trong bồn nước ấm, ngón tay luồn lách ở cửa huyệt, tạo một khoảng trống để tϊиɧ ɖϊ©h͙ thoát ra ngoài.
Móc móc số tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn soát lại, được hắn phục vụ tận tình Tạ Sương cũng bắt đầu hưởng thụ.
Đầu óc thư giãn giúp anh nhớ lại chuyện trước đây, hình như bản thân chưa từng đối xử với cậu ôn nhu như vậy, nếu như anh không lạnh nhạt vô tình với cậu, có lẽ đã không có một Lâm Uyên của hiện tại.
Con người là giống loài khó hiểu như vậy đấy, ngươi tốt với hắn, hắn xem là điều đương nhiên. Nhưng khi ngươi vứt bỏ đi mặt tốt, đối xử với hắn tàn nhẫn, lâu lâu lại ban phát cho ít ôn nhu, hắn mới biết trước kia mình có bao nhiêu đáng ghét.
"Nghĩ gì đó, nhìn tôi như vậy là muốn làm nữa sao?"
"Không không có, tôi muốn đi ngủ."
Tạ Sương như bị nắm thóp, anh đứng bật dậy rời đi, nhưng quên mất thắt lưng đau nhứt, chân mất hết sức lại ngã ngồi xuống.
Thấy ánh mắt hắn nghi ngờ nhìn mình, anh giả vờ như không có chuyện gì.
"Sao lại nhìn tôi như vậy, tôi mệt rồi muốn đi ngủ, không làm thêm được nữa đâu."
"Tôi có nói gì sao?"
Sau đó giúp anh lau người rồi bế ra ngoài.
Hôm sau tỉnh giấc thân thể vẫn còn đau nhứt, thoáng quay đầu nhìn người bên cạnh, hắn ngủ trở nên yên lặng rất ngoan và an tĩnh.
Đôi mi Lâm Uyên khá dài và rậm, lâu lâu khẻ run như cánh quạt, bờ môi mỏng hồng nhuận, đêm qua đôi môi này đã không ngừng hôn anh đến mất hết sức lực, nhìn Lâm Uyên hiện tại có bao nhiêu ngoan ngoãn, chỉ khi hắn tỉnh lại lộ ra một mặt khác hẳng.
Đúng là không nên nhìn ai qua vẻ bề ngoài, càng không nên khinh thường kẻ khác.
Nhưng mà hiện tại anh đau như vậy, kẻ tội đồ gây ra tất cả lại ngủ yên ổn, anh thật sự muốn đấm qua một cái, nghĩ liền thực hành.
Còn chưa kịp tiếp cận đến mặt đã bị hắn bắt được.
"Anh làm gì vậy?"
"Đuổi muỗi thôi."
Chột dạ anh ấp úng trả lời.
"Con muỗi này hơi to nhỉ?"
Cười cười vẫn không buông tay anh ra.
"Tôi phải đi làm rồi."
Giật tay ra, nén lại thân thể đau nhứt, mặc kệ đã mặc quần áo hay chưa, anh lao ra ngoài.
"Tôi cũng có làm gì đâu, cần gì phải chạy trối chết như vậy."
Nói xong hắn lại nằm xuống ngủ tiếp, làm diễn viên coi bộ cũng nhàn, hôm nay trống lịch.
Ngủ một chút, lát nữa phải đi tập gym. Buổi chiều chắc vừa khớp giờ Bạch Thuần xuống máy bay, cũng nên đến góp vui một chút.
Lúc này ở công ty Tạ Sương mở lên USB, nội dung bên trong nói về thành phần làm ra mì ăn liền, còn đưa ra những cái hại bên trong rõ rệt, để cho mì có mùi hương thơm hơn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác hơn. Họ bỏ vào đó một ít hoá chất, nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng người ăn nhiều dễ dẫn đến ung thư về sau, vấn đề này lại bị thương hiệu mì che giấu.
Nghĩ đến nếu Lâm Uyên quay quảng cáo này, một vài năm sau mọi chuyện lộ ra ánh sáng, không ít thì nhiều cũng sẽ bị lôi vào, tệ hơn nữa có thể phải đóng băng mọi hoạt động, còn ảnh hưởng đến công ty, nghĩ đến mà sợ. Tạ Sương nhìn văn kiện phía thương hiệu mì kia đưa ra, tức giận vô cùng, nhanh chóng gọi điện cho thư ký.
"Lát nữa cô qua văn phòng tôi lấy một ít sổ sách, kiện ngược lại phía thương hiệu Ti Ni vì hành động lừa gạt, tố cáo bọn họ thành phần mì không sạch sẽ, càng làm lớn chuyện càng tốt, đề cao việc an toàn sức khoẻ vệ sinh thực phẩm vào, chúng ta tuyệt đối sẽ không quay chụp những sản phẩm có hại đối với người tiêu dùng"
Sau đó nghĩ nghĩ, anh lại gọi cho Lâm Uyên.
Đầu bên kia truyền lại tiếng thở dốc.
"Tạ tổng à hộc hộc gọi tôi có việc gì?"
Không hiểu sao trong đầu Tạ Sương lại tái hiện hình ảnh Lâm Uyên luân phiên làm anh tối qua, hơi thở ấm nóng cách sóng điện thoại như phả vào tai, khẻ nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh.
"Cậu đang ở đâu?"
Lúc này Lâm Uyên đang ở phòng gym, hắn chạy bộ trên máy tập thì anh gọi đến.
"Tôi đang luyện tập thể hình, anh không biết đấy thôi, kim chủ của tôi đúng là một yêu tinh, thể lực hiện tại không đủ thoả mãn anh ta, không rèn luyện thêm sẽ bị anh ta chê là yếu mất."
Chưa kịp nghĩ ngợi gì, miệng anh đã nhanh hơn não mà trả lời.
"Tôi bao giờ bảo cậu yếu, cần luyện thêm thể lực hả?"
Hiện tại đã đủ làm anh mệt chết, còn muốn thêm sao? Đợi đã, có gì đó sai sai rồi, anh trả lời như vậy không phải đang tự nhận mình và hắn vẫn còn quan hệ bao dưỡng sao?
Lúc này tiếng cười của Lâm Uyên truyền qua điện thoại, chạy vào tai làm sống lưng anh thẳng đứng.
"Cậu gài tôi."
"Không có nha, trong lòng nghĩ gì liền nói đó, là tôi hiểu lầm anh rồi, hoá ra Tạ tổng vẫn còn luyến tiếc tôi, chưa muốn kết thúc."
Tạ Sương biết có nói nữa cũng không lại, giả vờ quên đi.
"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
"Nếu là chuyện về usb thì thôi đi, tôi làm việc đó chỉ vì bản thân, anh muốn hỏi tôi lấy từ đâu thì xin được phép từ chối trả lời."
Nguyên chủ đúng chất là một kẻ đơn giản, không phải vì sự bạc tình của Tạ Sương cũng sẽ không hắc hoá.
Dù thế nguyên chủ cũng không lợi hại đến mức, trong một đêm biết đến IT, càng không thể là hacker, có nói là Lâm Uyên hack được Tạ Sương cũng không tin.
“Sắp đến giờ cơm trưa rồi, kim chủ của tôi anh nhớ ăn đầy đủ. À, tốt nhất đừng ăn thịt, càng thanh đạm càng tốt, anh mà tiêu chảy thì tôi đau lòng lắm.”
Chỉ nghe “phụt” đầu dây bên kia đã ngắt kết nối, Lâm Uyên nhìn điện thoại hiện lên hàng chữ “cuộc gọi đã kết thúc” khẻ nhếch môi cười.
Hắn tiếp tục chạy bộ, sau đó rời đi ăn chút gì đó.
Bên này Tạ Sương vừa nghe xong mặt đỏ tai hồng, nắm chặt tài liệu trong tay.
“Tên chết tiệt, vô sỉ, không biết xấu hổ.”