Chu Lam vừa ra khỏi phòng, Tạ Sương lên tiếng với mục đích chính, cũng như lí do hôm nay anh đến đây.
"Cậu mau xoá hết những video đó cho tôi."
Lâm Uyên cũng không vội trả lời anh, chỉ cầm điện thoại lên cười cười, từng bước đi đến bên cạnh anh.
"Anh nghĩ tôi là tên ngốc sao, chê mình sống đủ lâu nên mới dễ dàng vứt đi kim bài miễn tử? Muốn tôi xoá cái này cũng được thôi, nhưng anh phải cho tôi quay một video khác."
Không cần nói cũng biết Tạ Sương sẽ không bao giờ đồng ý.
"Cậu mơ tưởng."
Lâm Uyên đi vòng ra sau lưng Tạ Sương, khoá chặt cánh cửa trong sự ngạc nhiên của anh.
"Tạ tổng đến đây tìm tôi, mục đích chính chắc không phải chỉ là muốn tôi xoá video đâu nhỉ, đêm hôm trước vừa làm, hiện tại anh đã nhịn không nổi muốn tiếp tục sao?"
Tạ Sương tức giận mắn.
"Cậu đừng lấy suy nghĩ biếи ŧɦái của mình áp đặt cho người khác, mau mở cửa."
Không để tâm lời anh nói, Lâm Uyên từ từ tiến lại giống như đêm hôm đó, Tạ Sương lúc này mới hay mình tự chui đầu vào hang sói.
"Anh tự tin đến đây như vậy, có phải nghĩ rằng tôi không dám làm gì anh?"
Hắn bước đến một bước, anh vội lùi về sau một bước, vẫn cố trấn tĩnh cảnh cáo.
"Ở đây không phải ở nhà, cậu dám làm gì tôi sẽ gọi bảo vệ đến tống cậu ra ngoài."
Lâm Uyên phì cười, mỗi lúc một lớn hơn.
"Phụt ha ha ha, a ha ha. Anh dễ thương thật đấy, anh gọi bọn họ đến vì lì do gì, là tôi cưỡиɠ ɧϊếp anh sao? Anh xem, hiện tại tôi mỏng manh yếu đuối thế này, ai sẽ tin anh đây. Nếu có tin thì thế nào, anh có muốn tôi cᏂị©Ꮒ anh trước mặt họ không, xem thử tốc độ họ chạy đến nhanh hơn, hay tôi làm anh nhanh hơn."
Mày anh cau chặt lại.
"Vô sỉ."
Cơ thể anh bị Lâm Uyên áp ngã trên sofa, bởi vì dư chấn đêm trước đến hiện tại chân anh không có bao nhiêu sức, bên dưới vẫn còn đau ê ẩm.
Nhưng vì nghe nói Lâm Uyên vậy mà vẫn còn dám đến công ty, máu nóng lên não anh quên đi thân thể, vội vàng chạy đến, để rồi không chút sức lực phản kháng bị hắn đè ép.
Lâm Uyên cắn lên rái tai anh, nhẹ nhàng thổi khí.
“Có vẻ anh rất háo hức khi đến gặp tôi nhỉ.”
Hơi nóng thổi qua khiến cả người anh ngứa ngáy, cơ thể bất giác run run.
“Không có.” Hai tay anh bị hắn giữ chặt trên đỉnh đầu, chỉ có thể phản bát những lời yếu đuối.
“Cái miệng này của anh chỉ nói ra những lời dối trá.”
Sau đó Lâm Uyên áp môi đến, theo phản xạ Tạ Sương chống cự, bị hắn không thương hương tiếc ngọc gì bóp cằm ép anh hé răng ra.
Lưỡi hắn quen việc dễ làm, lần mò đi khắp khoang miệng, mềm mại mà lạnh băng khiến cả người Tạ Sương run rẩy.
Chiếc lưỡi nhỏ của anh vẫn luôn không biết đặt ở đâu một mực né tránh, cuối cùng bị hắn bắt được kéo ra vờn quanh, trong tai anh lúc này chỉ còn lại âm thanh “lép nhép, lép nhép” bởi vì bị hút hết khí lực cả người anh trở nên mềm nhũn.
Hắn dẫn dắt kéo theo lưỡi anh ra giữa không trung, không khí bên ngoài lạnh hơn khi ở trong khoang miệng.
Đột nhiên hắn rời đi, Tạ Sương từ từ mở mắt ra thấy Lâm Uyên đang nhìn mình đầy thích thú.
Biết bản thân bị trêu chọc, hai má anh đỏ ửng trừng mắt, lại không biết nên nói gì nghẹn họng chỉ có thể ngồi yên.
Lâm Uyên phì cười hỏi.
“Anh đang trông đợi điều gì sao?”
“Không có.”
Tạ Sương lúc này chỉ có thể trả lời một câu duy nhất, ngoài ra không suy nghĩ thêm được gì.
“Vậy à, hình như anh không thành thật tí nào.”
Lâm Uyên sờ đến vật thể đang gồ ghề nổi lên giữa chân anh, Tạ Sương chỉ còn lại cảm giác nhục nhã, muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, anh vậy mà chỉ mới bị cưỡng hôn đã cương lên rồi.
Nhưng mà hắn nào quan tâm Tạ Sương có bao nhiêu xấu hổ.
“Hiện tại Tạ tổng có muốn thêm cũng không được rồi, bây giờ tôi phải chạy lịch trình, bởi vì kim chủ không nuôi, tôi phải tự kiếm cơm ăn chứ. Tối nay anh qua nhà tôi đi, nhất định sẽ bù đắp cho anh thật tốt.”
Tạ Sương đứng bật dậy chỉ vào mặt hắn quát.
“Không biết xấu hổ.”
Nhìn anh đi như tháo chạy, Lâm Uyên không quên nói thêm một câu.
“Nếu anh không đến, vậy thì đành bỏ chút thời gian đi tìm anh rồi.”
“Vô sỉ.” Hắn rõ ràng là đe doạ.
Nói rồi nhanh chóng bỏ ra ngoài, Chu Lam vẫn một mực đợi ngoài cửa, thấy anh tức tối bỏ ra, bên dưới vẫn còn đang cương cứng.
Anh ta ngàn vạn lần mong muốn mình có thể tàng hình, nhắm hết cả mắt nép sát vào vách tường, chỉ mong Tạ tổng đừng nhìn thấy mình.
Tạ Sương trừng Chu Lam, cũng ngại nói nhiều, mau chóng rời đi.
Nhìn thấy anh đi khuất sau vách tường, Chu Lam vội chạy vào phòng nói.
“Cậu làm cái gì vậy hả? Gan cậu dạo này có phải lớn quá rồi không, dám trêu chọc Tạ tổng lại không dập lửa, thảo nào anh ấy tức tối như vậy, không biết cậu nghĩ gì. Người ta chia tay thì khóc lóc đòi quay lại, đến khi người ta có ham muốn thì không đáp ứng.”
Lâm Uyên vẫn giữ im lặng đợi Chu Lam nói xong, cảm thấy dừng rồi mới nói một câu khiến anh cứng họng.
“Không phải anh hỏi tôi có muốn làm diễn viên nữa hay không sao, lịch trình sắp đến rồi, anh bảo tôi dập lửa cho Tạ tổng thế nào?”
Ừ nhỉ, cũng đúng, cũng phải. Nhưng mà, có ai sẽ làm như cậu sao?
Lâm Uyên bỏ lại một câu, xoay người đi ra cửa.
“Còn không đi.”
Chu Lam cảm thấy có chút gì đó sai sai, anh rõ ràng là quản lý, sao mà giống trợ lý hơn thế này.
Vội chạy theo Lâm Uyên đã đi rất xa.
Mau chóng đi đến địa điểm quay chụp, buổi chụp hình rất thành công, Lâm Uyên đã quen với cách bắt camera, hắn biết căn góc độ nào sẽ đẹp.
Đến thợ chụp cũng khen anh rất giỏi, có tiến bộ hơn trước rồi. Phần còn lại đều nhờ vào khuôn mặt này, 360 độ không góc chết, tất cả các bức ảnh đều có thể dùng.
Không hổ danh bình hoa của giới giải trí, không bàn luận về mặt diễn xuất, chỉ cần nói đến khuôn mặt này thôi cũng đủ kéo đến cho Lâm Uyên rất nhiều fan nhan sắc.
Nhưng mà hắn không hài lòng với thân thể này chút nào, phải nói là ngán ngẩm rồi, hắn không quên vì sao mà mình lại rơi vào hoàn cảnh hiện tại, chỉ vì ăn hết một trăm đoá liên hoa, mà hiện tại hắn phải đi trên con đường cứu giúp liên hoa.
Kiếp nào cũng phải sắm vai bạch liên hoa, khiến hắn gặp rất nhiều khó khăn.
Hiện tại không nói đến, chỉ riêng mấy thế giới đầu, hắn đã phải ẩn cư vài tháng thậm chí vài năm để rèn luyện thể lực, mới mong áp đảo được tra nam.
Hiện tại hắn có tinh thần lực đủ mạnh, mới không cần đến sức mạnh cơ bắp áp đảo Tạ Sương.
Nhưng mà cơ thể mạnh mẽ vẫn tuyệt hơn.
Trên đường trở về Lâm Uyên đưa ra đề nghị với Chu Lam.
“Hiện tại lịch trình của tôi không nhiều, anh sắp xếp thêm vài buổi rèn luyện cơ bắp cho tôi.”
Chu Lam ngạc nhiên hỏi.
“Sao lại cần cơ bắp, không phải Tạ tổng thích thiếu niên mềm mại xinh đẹp sao, cậu thay đổi hình tượng không sợ anh ta thay lòng nữa à?”
Lâm Uyên ý vị thâm thường cười cười.
“Anh ta nói với tôi không thích bạch liên hoa nữa, chỉ muốn mạnh hơn chút.”
Chu Lam cảm thán.
“Khẩu vị thay đổi nhanh thật đấy, để tôi xem xét rồi lên lịch cho cậu. Tôi lúc trước cũng mong cậu đi theo hình tượng cool ngầu một chút, dễ có tài nguyên hơn, ai biết được Tạ tổng lại là kim chủ của cậu, cho nên đành thôi. Hiện tại xem như may mắn, thay đổi cũng tốt.”