“Cố tổng…” Bồ Anh Dịch nhìn ánh mắt có chút kinh ngạc kia của Cố Ưng, kiên trì mở miệng: “Tôi… Tôi thật sự không phải đồng tính luyến ái.”
“Không, em phải.” Cố Ưng chắc chắn.
“Tôi thật sự không phải…” Bồ Anh Dịch đau đầu nhức óc, nhưng vẫn kiên quyết giữ lòng tin.
“Được thôi, vậy em không phải.” Cố Ưng vô cùng thoải mái chiều theo ý của Bồ Anh Dịch, cong môi lên nở một nụ cười: “Anh Dịch, như vậy chung quy chúng ta cũng coi như bạn bè nhỉ?”
Bồ Anh Dịch nhìn chằm chằm Cố Ưng, ánh nắng chiếu vào lưng, anh cười dịu dàng mê người như vậy, ai lại có thể từ chối trai đẹp như vậy chứ?
“Dĩ nhiên.” Bồ Anh Dịch gật đầu sảng khoái: “Có thể trở thành bạn của ngài là vinh hạnh của tôi.”
“Anh đã gọi bữa sáng, ăn xong anh đưa em về nhà.” Cố Ưng vén chăn ra, đi rửa mặt.
Bồ Anh Dịch trơ mắt nhìn bờ mông rắn chắc mạnh mẽ kia của Cố Ưng, nuốt nước bọt, lăn bò qua trở mình ngồi dậy, tìm được quần áo của mình trên đất rồi mặc lên.
Bữa sáng rất thịnh soạn, Bồ Anh Dịch ăn căng bụng, vốn muốn từ chối khéo Cố Ưng đưa cậu về nhà, nhưng vừa đối diện với đôi mắt kia của Cố Ưng thì lại nghẹn lời.
Bỏ đi, Bồ Anh Dịch nghĩ thầm, dù sao cũng sẽ không có qua lại gì nữa, tối qua cho là một lần làm bậy sau khi say đi? Hình như cũng không tính là làm bậy, dẫu sao cũng chưa làʍ t̠ìиɦ thật mà.
Thời gian trôi mau, đã nửa tháng trôi qua kể từ buổi tối hoang đường kia, Bồ Anh Dịch cảm thấy bản thân không được rồi.
Nửa tháng này cậu đã xem vô số phim người lớn, hàng trong nước, u Mỹ, cưỡng bức, vụиɠ ŧяộʍ, trói buộc, đủ kiểu đủ loại, mọi phong cách, nhưng cậu không cứng được, ngoài lúc nghĩ đến Cố Ưng.
Bất kể phim gì, đến cuối cùng trong đầu cậu đều chỉ hiện ra hình dáng Cố Ưng, cơ thể của Cố Ưng, ánh mắt của Cố Ưng.
Kể cảm dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đan xen uốn lượn nhưng đường gân xanh của Cố Ưng ở trong miệng của cậu.
Bồ Anh Dịch chịu không nổi, cảm thấy bản thân phải làm gì đó.
Cậu đến quán bar, ánh đèn lờ mờ và rượu mạnh dễ dàng gợi lên du͙© vọиɠ dưới cùng trong lòng con người nhất, một cô gái ăn mặc hở hang tiến lên quyến rũ cậu.
“Anh đẹp trai, muốn chơi gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?”
Bồ Anh Dịch theo cô ta vào nhà vệ sinh, một trận vuốt ve và hôn hít mãnh liệt, cô gái ra sức dùng hết kỹ năng toàn thân, châm ngọn lửa trên người cậu.
Mười phút sau…
“Mẹ nó, anh có được không vậy?” Cô gái cáu kỉnh rồi, xoa nhẹ dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn của Bồ Anh Dịch, nhổ nước bọt ra: “Phụt! Lãng phí thời gian của bà đây!”
Cô gái đẩy cửa đi rồi, thắt lưng của Bồ Anh Dịch cởi một nửa, ngồi trên bồn cầu hoài nghi nhân sinh, cậu nghĩ cậu lại bệnh rồi, còn bệnh nghiêm trọng hơn nữa.
Cậu đã không cứng nổi với phụ nữ rồi.
“Đm… Móa…” Bồ Anh Dịch phiền não nắm tóc mình.
Rời khỏi quán bar, Bồ Anh Dịch chậm rãi bước đi không mục đích, thỉnh thoảng quan sát xuống đũng quần của những người đàn ông thoáng qua mình.
Biếи ŧɦái lại đê tiện.
Bồ Anh Dịch cứ phỉ nhổ bản thân như vậy, thật sự xong đời rồi, làm gì có ai mỗi ngày nhìn đũng quần người ta chứ.
Hết rồi, lại không nhịn được lén lút nhìn chym của người khác.
Nhất là lúc đi vệ sinh, ánh mắt như không nghe sai bảo của mình, thế nào cũng phải nhìn.
Điều này làm cho Bồ Anh Dịch vô cùng buồn rầu, thậm chí cậu nghĩ có cần đi khám bác sĩ tâm lý không, bởi vì trước đây cậu nhìn đũng quần người ta là muốn so sánh với mình, nhưng bây giờ cậu nhìn đũng quần người khác, trong đầu đều là so sánh với Cố Ưng.
Chưa có ai vượt qua Cố Ưng.
Cậu đã nửa tháng chưa gặp Cố Ưng rồi, nhưng trong đêm, không biết đã mơ thấy Cố Ưng bao nhiêu lần.
Trong mơ Cố Ưng im lặng hôn cậu, dỗ dành cậu, vuốt ve cậu, làm cho cậu tỉnh dậy đã ướt đũng quần.
Lúc tỉnh dậy, Bồ Anh Dịch luôn rất khát, đã uống rất nhiều nước cũng không cách nào xoa dịu, trong cơ thể như khô cạn đến rạn nứt, kêu gào tên của một người đàn ông khác.
“Mẹ nó, đây không phải là hoang đường sao?” Bồ Anh Dịch bất đắc dĩ suy đoán: “Chẳng lẽ mình thật sự muốn dươиɠ ѵậŧ của anh ta?”