Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 37: Có Người Điều Chế Thuốc Ở Nhà Vệ Sinh (1)

Bốn mươi bình Đại Lực Dược Tề nâng tính vĩnh cửu tăng lên 20 phần lực lượng, đủ để cho Khế Ước Linh lấy được ưu thế nhất định trong các trận chiến đấu.

Để mua hàng trong ứng dụng của một trò chơi không bao giờ quá thời hạn, đây chính là sự chèn ép của những kẻ có nhiều tiền.

Giới hạn sức mạnh tối đa của Đại Lực Dược Tề hạ phẩm là 20% lực lượng.

Lúc này trong cơ thể của Golden Slime xuất hiện tính đề kháng của thuốc, không còn cách nào tiếp tục gia tăng lực lượng nữa.

Chỉ có thể hoán đổi bằng những bình dược tề còn lại, hoặc là bình Đại Lực Dược Tề trung phẩm.

Trần Thư nghĩ thầm trong lòng:

- Tiếp theo đến lượt bào chế Đại Lực Dược Tề trung phẩm rồi.

Nếu như hắn không mở khóa được Dược Tề Học, muốn nâng cao lực lượng Slime lên 20% cần mua bốn mươi bình Đại Lực Dược Tề hạ phẩm, cũng chính là cần tiêu tốn ước chừng hai mươi vạn Hoa Hạ tệ.

Gia đình bình thường đương nhiên không thể có năng lực lấy ra được, hơn nữa đây mới chỉ là Đại Lược Dược Tề mà thôi.

Ngoài ra còn có Dược Tề tốc độ, Dược Tề phòng thủ, v.v. , lại là một khoản chi tiêu đáng sợ khác.

Cho dù đi tới thế giới của Ngự Thú thì sự chênh lệch giàu nghèo vẫn tồn tại, không hề thay đổi.

Khế Ước Linh của người có tiền chính là mạnh hơn một phần lớn so với người nghèo, điều này không cách nào thay đổi được cả.

Sự chênh lệch cũng khiến cho không gian Dị Thứ Nguyên trở nên cực kì hấp dẫn.

Chỉ có dựa vào không gian Dị Thứ Nguyên thì các Ngự Thú Sư bình thường mới lấy được lượng lớn tài nguyên, rồi mua Dược Tề để nâng cao sức mạnh của Khế Ước Linh.

Trong thời gian ba ngày.

Trần Bình không hề làm việc gì khác, toàn bộ thời gian đều đi đi lại lại giữa các khu phố nhỏ và công ty.

Ngày thứ hai, hắn bào chế thành công ba lần, thu hoạch được hai mươi bốn bình Đại Lực Dược Tề.

Ngày thứ ba, Trần Thư lại bào chế xong hai lần Dược Tề hạ phẩm, đồng thời mở khóa được đồ giám của Đại Lực Dược Tề trung phẩm.

Trước đây muốn bào chế một lần Dược Tề trung phẩm, nhưng dược liệu lại cần hai đóa Đại Lực Hoa.

Bất đắc dĩ nên Trần Thư lại đành phải bào chế Đại Lực Dược Tề hạ phẩm thêm một lần nữa.

Thấy kỳ nghỉ ba ngày cho kỳ thi tuyển sinh vào đại học sắp kết thúc.

Trong không gian hệ thống của Trần Thư có thêm bốn mươi tám bình

Đại Lực Dược Tề, sức mạnh của Khế Ước Linh cũng nhận được thăng cấp nhất định.

- Thật là một kỳ nghỉ trọn vẹn.

Thời gian buổi chiều, Trần Thư đi khỏi công ty.

Hắn mỗi ngày chỉ cần hoàn thành luyện chế ba lần, các Dược Tề Sư còn lại một ngày cũng chưa chắc có thể làm được.

Mà hắn chỉ dùng không đến một canh giờ, thời gian còn lại có thể được tự do sử dụng rồi.

- Đi chợ đen xem thử một chút đi.

Trần Thư thuận tiện gọi một chiếc taxi, lên trên xe đã nhìn thấy có một người nam nhân ngồi ở hàng ghế phía trước.

- Sư phụ, thuận tiện đi chợ đen ư?

Trần Thư dò hỏi.

- Đại tiểu tiện? Phía trước có nhà WC công cộng, không cần phải chạy đến chợ đen xa như vậy.

Tài xế vẻ mặt nghi hoặc.

Trần Thư:

- ?

Đây chính là hiệu ứng nhanh nhạy trong truyền thuyết ư?

Nhanh nhạy, thời hoàng kim này giống như ngươi mong muốn!

- Ta ý muốn nói là thuận đường đi chợ đen đấy mà…

- Ồ ồ... thuận đường, vị hành khách này sẽ xuống xe ở phía trước.

Tài xế phản ứng lại.

Thời gian một tiếng rất ngắn, Trần Thư đi tới vùng lân cận phố Thất Tinh.

Cho dù là ban ngày, đám người trong chợ đen vẫn rất đông, có thể so với trung tâm thành phố.

Hắn đi tới lối vào của chợ đen, dường như đang đợi gì đó.

Không có mang theo Hứa Tiểu Vũ, chỉ dựa vào hắn thì không thể vào được bên trong chợ đen.

Ngay lúc này, một người nam nhân sải bước đi tới hướng lối vào.

- Ơ, lão Trương, lâu rồi không gặp!

Trần Thư cười nhếch mép, ôm chặt bả vai của đối phương, bộ dạng giống như gặp mặt được bạn tốt nhất.

- Ngươi là?

Trương Minh sắc mặt bối rối.

Cái tên này là ai nhỉ, sao ta hoàn toàn không có ấn tượng?

- À ta là lão Trần, ngươi quên rồi sao? Lần trước chúng ta còn ngồi uống rượu cùng nhau đấy.

Trần Thư vô cùng nhiệt tình, ôm Trương Minh vô cùng tự nhiên đi vào bên trong chợ đen.

- Ô ô lão Trần à, ta nói làm sao lại quen mắt như vậy. Gần đây ngươi như thế nào?

Trương Minh mặc dù một mặt mông lung, nhưng vẫn nói nhiệt tình.

- ...

Khóe miệng Trần Thư khẽ co giật, ngươi đang giả vờ rất tốt đó.

- Tất nhiên là vẫn như cũ, có cơ hội trò chuyện tiếp, tại hạ cáo từ.

Trần Thư trực tiếp xoay người rời đi, chỉ để lại Trương Minh xộc xệch ở trong gió.

Hắn lướt qua hàng rong hai bên đường, đi về phía cửa tiệm trên đường phố.

- Đại Lực Dược Tề chỉ có thể bán ba ngàn tệ ư?

Quả nhiên là gian thương mà, giá tiền bán là năm ngàn tệ, nhưng người bán hàng lại chỉ có ba ngàn tệ.

- Cái này của ta có nhãn hiệu, công ty Dược Dịch 666 thuộc về hàng chính phẩm.

Trần Thư chỉ đành phải giải thích, vì để thuận tiện bán hàng, cố ý dùng tới bao bì của công ty.

- Ta biết, nếu như là hàng chợ đen thì chỉ một ngàn năm tệ.

Người bán hàng bình tĩnh mở miệng nói.

- Ngươi thật sự là hiểm độc mà.