Sáng hôm sau…
Thiên thức dậy từ sáng sớm rồi hì hục dã thuốc, Ái Vân và Tiểu Cúc lấy làm lạ bèn hỏi: “Chàng làm gì mà thức dậy sớm thế?”
Thiên đáp: “Ta luyện một ít thuốc sổ liều cực mạnh.”
“Thuốc sổ? Để làm gì?” Ái Vân tò mò.
Tiểu Cúc ngầm hiểu: “Chàng định đánh thuốc cái tên Chu Thông kia lần nữa à, ta thấy tên đó cũng không vừa đâu.”
“Xì… tên Chu Thông đó làm sao bì được với Thiên!” Ái Vân lườm Tiểu Cúc rồi chu môi nói.
Tiểu Cúc cười khổ, Ái Vân có một niềm tin mãnh liệt rằng Thiên là người hoàn hảo nhất ở mọi lĩnh vực, chỉ cần có thời gian phát triển mà thôi nên dù cho có là Tiểu Cúc nhưng nếu đánh giá cao một ai đó trước mặt nàng và Thiên thì Ái Vân cũng sẽ chỉnh đốn lại ngay, Tiểu Cúc biết vậy nên khi bị Ái Vân lườm chỉ biết gật đầu nhận sai: “Ta biết rồi.”
“Thôi nào đừng có vì ta mà bất hòa, lại đây ta cho xem cái này.” Thiên muốn giảm bớt sự căng thẳng cho hai nàng bèn vời hai nàng xuống dưới đất nơi hắn đang dùng thuốc vừa bào chế xong đút vào miệng một con cóc to béo hắn bắt từ sớm tinh mơ về làm thí nghiệm.
Hai nàng được gọi thì cũng tò mò xuống xem, Ái Vân có vẻ thích thú còn Tiểu Cúc chỉ thấy tội cho con cóc đang bị Thiên đem ra làm thí nghiệm.
“Lát dùng xong chàng nhớ thả nó đi nhé, tội nó lắm!” Tiểu Cúc đưa tay lắc nhẹ vai Thiên.
“Ừ ta biết rồi.” Thiên gật đầu, sự lương thiện của Tiểu Cúc khiến nàng càng đẹp hơn trong mắt hắn.
Ái Vân tò mò: “Chàng cho nói uống thuốc sổ sao?”
“Ừ!”
Thiên banh miệng con cóc ra một cách thô bạo rồi nhồi thuốc vào miệng nó sau đó đổ thêm nước vào cho thuốc nhanh ngấm sau đó hắn thả ra cho con cóc nhảy tự do. Được tự do con cóc nhảy như điên về phía trước rồi bất ngờ nó khựng lại rồi nằm ngửa ra đất giãy giụa.
“Thuốc ngấm rồi!” Thiên chăm chú quan sát, Ái Vân và Tiểu Cúc mỗi người một bên vai Thiên ngó xem động thái tiếp theo của con cóc đó bằng ánh mắt tò mò.
Rồi bất chợt con cóc há mồm lè lưỡi sau đó bụng nó phình to lên như quả bóng được bơm hơi rồi phát nổ như lựu đạn.
Bùm!
Ái Vân nhanh tay tạo ra một l*иg năng lượng bao bọc lấy vụ nổ để tránh làm bẩn phòng, cả ba nhìn con cóc nổ tan tành thành đống thịt nhão, Thiên hơi bất ngờ vì kết quả không như dự tính, Ái Vân cười khúc khích còn Tiểu Cúc giống như đứa trẻ buồn bã bật khóc.
“Huhu chàng thật độc ác… ta bắt đền.” Tiểu Cúc chứng kiến con cóc nổ tan xác không chịu được òa lên rồi đấm thùm thụp vào ngực Thiên.
“Ách… mọi chuyện nằm ngoài dự tính!” Thiên trật vật an ủi nàng, cuối cùng hắn phải cho nàng uống chút mật hoa rồi dỗ ngon ngọt mới chịu đi ngủ tiếp. Thấy Thiên luôn quan tâm đến nữ nhân bên cạnh mình, Ái Vân choàng tay mô cổ người tình hỏi hỏi: ” Chàng có thấy bọn ta phiền không?”
Thiên đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Ái Vân nhẹ nhàng đáp: “Ngược lại, ta thấy hạnh phúc khi có các nàng ở bên.”
Ái Vân ửng hồng đôi má khiến cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng xinh đẹp hơn, nàng hạnh phúc hôn lên má Thiên rồi rúc vào ngực hắn thiu thiu ngủ. Ngắm nhìn hai mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành ngoan ngoãn thở đều đều bên cạnh mình khiến lòng Thiên dâng nên loại cảm xúc thư sướиɠ khó tả.
Ở phòng bên cạnh, Ngọc Diện dùng thính giác nghe lén cuộc trò chuyện của ba người thì không khỏi tiếc nuối. Đáng lẽ ra nàng cũng đang ở trong đó nếu như hôm qua nàng không nói muốn ngủ một mình, không phải vì nàng không muốn mà vì nàng sợ rằng nếu còn ngủ chung với Thiên nữa thì nàng sẽ không thể dứt ra được. Đêm qua nàng đã đưa ra một quyết định có thể đánh đổi cả cuộc sống sau này của nàng.
“Nàng không đùa chứ?” Chu Thông mừng ra mặt, đứng trước mặt hắn lúc này là Ngọc Diện hồ ly, một trong những mỹ nhân xinh đẹp nhất của Hồ Tộc. Nàng vừa nói sẽ đồng ý kết hôn với hắn và cùng trở về Hồ Tộc cùng hắn ngay trong hôm nay.
“Tin hay không tùy ngươi, chuẩn bị kiệu đi.” Ngọc Diện mang khuôn mặt lạnh lùng u ám đáp, sau đó cho người chuẩn bị mọi thứ để lên đường trở về Hồ Tộc.
Lúc này Thiên vừa có mặt, mặc kệ sự ngỡ ngàng trước sự diện diện của Thiên và Chu Thông dành cho, hắn một mạch bước đến đối diện với Ngọc Diện hỏi: “Nàng rời đi thật sao?”
“Mày là thằng nào?” Chu Thông thấy Thiên xưng hô thân mật với Ngọc Diện thì trừng mắt.
Ngọc Diện lùi lại khoác lấy tay của Chu Thông rồi dùng giọng khinh miệt nói với Thiên: “Phải, ta muốn rời xa tên rẻ mạt không có tương lai như ngươi. Ngươi muốn ta ở lại sao? Ngươi có gì để khiến ta bỏ qua người tài giỏi này để ở lại với ngươi? Đừng có mơ mộng hão huyền nữa.”
Chu Thông được Ngọc Diện khoác tay thì như được tiếp thêm sĩ diện: “Ồ hóa ra đây là lý do mà nàng chưa chịu theo ta về sao? Nhìn cũng ra gì đấy nhưng cũng chỉ là con cóc ghẻ mà thôi.”
Ngọc Diện chu môi lạnh lùng xác nhận: “Phải rồi chính là hắn.”
Thiên nãy giờ nghe rõ từng lời cay đắng mà Ngọc Diện dành cho mình, hắn nhìn sâu vào ánh mắt của nàng để mong đợi câu tiếp theo nàng nói ra đó là đây hoàn toàn là lời nói dối, hắn cũng có sĩ diện chứ, một kẻ không cha không mẹ không huyết thống không chủng tộc rõ ràng như hắn đâu có gì để so với Chu Thông tiếng tăm của Hồ Tộc. Hắn cũng không đủ khả năng để giúp cha nàng chống lại các trưởng lão khác. Bên nghĩa bên tình đều không bằng người ta thì hắn có gì để muốn tranh giành.
“Mình có nên đập banh mỏ thằng kia sau đó đem Ngọc Diện vào hϊếp cho mềm não ra không nhỉ? Nhưng rồi sau đó ai sẽ giúp cha nàng? Mình để nàng đi thì thằng kia nhất định sẽ tìm cách húp nàng bằng được nhưng nếu bắt nàng ở lại thì nàng sẽ rất buồn vì lo cho cha nàng, mình phải làm sao đây!” Thiên suy nghĩ đắn đo đấu tranh nội tâm sau đó cũng đưa ra quyết định.
Hắn nở nụ cười thân thiện với Chu Thông sau đó nói: “Rất vui được gặp ngươi! Chăm sóc nàng ấy cho tốt… ta sẽ đến thăm Hồ Tộc sớm thôi.”
“Đương nhiên sẽ tốt hơn ngươi… yên tâm đi, nếu dựa vào bản lĩnh của ngươi mà có thể tới Hồ Tộc mà còn toàn thây thì ta sẽ tiếp đãi ngươi thật long trọng.” Chu Thông cũng không quá để Thiên vào mắt, hắn nghĩ Thiên là một thằng nổ to mà thôi.
Nghe giọng điệu có phần mỉa mai của Chu Thông, Thiên cười nhạt: “Ta hy vọng đến lúc đó ngươi còn tươi cười được như bây giờ.”
Kiệu và hành lý đã chuẩn bị xong, Ngọc Diện bước theo Chu Thông lên kiệu rồi rời khỏi Hồ Tiên Phủ. Trước khi khởi hành Ngọc Diện ngoảnh đầu nhìn lại bóng dáng người nam nhân ấy, hai mắt đẫm lệ: “Xin lỗi chàng!”
Thực ra Ngọc Diện nói những lời cay nghiệt như vậy chỉ muốn Thiên ghét nàng hơn, khi hắn ghét nàng rồi thì nàng có thể toàn tâm toàn ý rời khỏi đây mà không còn vấn vương gì nữa.
Thiên đứng dõi theo cho đến khi họ mất hút, trong lòng nhiều lỗi suy tư.
Ở trên phòng nhìn xuống, Ái Vân và Tiểu Cúc đang chăm chú quan sát diễn biến cuộc chia ly đậm chất drama của Thiên và Ngọc Diện.
Đêm hôm qua trước khi ngủ thì Ngọc Diện đã gọi Ái Vân ra để tâm sự, sau khi biết điều thực sự mà Ngọc Diện muốn là cứu cha nàng trước tiên thì Ái Vân đã cho lời khuyên chân thành: “Ta hiểu ngươi đang khó xử, đây là lúc ngươi báo hiếu cho cha ngươi, ngươi không sai.”
“Ta thấy bản thân có lỗi với Thiên.” Ngọc Diện tự trách.
“Đừng nghĩ vậy, hãy nghĩ cho tương lai, Ngươi cứ trở về Hồ Tộc thực hiện hôn ước với cái tên Chu Thông kia còn lại để ta lo.” Ái Vân nói.
“Nhưng còn…” Ngọc Diện định nói thêm nhưng Ái Vân đã chen ngang.
“Ngươi chỉ cần về Hồ Tộc thực hiện cái hôn lễ thủ tục kia để giải vây cho cha ngươi, Thiên sẽ ngày càng mạnh, tính cách của chàng ta rõ hơn ai hết, nếu ngươi có thể đợi chàng tới Hồ Tộc đường đường chính chính đem ngươi rước về thì ta đảm bảo cả đời sau ngươi sung sướиɠ. Còn nếu ngươi có chót nảy sinh tình cảm với tên Chu Thông kia hay là sinh con đẻ cái cho hắn thì ta không quản nhưng nếu điều đó xảy ra thì ta và ngươi không độ trời chung… Đây là ta nể mặt ngươi đối xử thật lòng với chàng nên ta mới giúp!”
“Cảm ơn tỷ… Thiên thật diễm phúc khi có người như tỷ ở bên.” Ngọc Diện buồn bã cúi chào Ái Vân và kết thúc cuộc trò chuyện.
Tiểu Cúc đồng cảm: “Cũng tội cho Ngọc Diện, đổi lại là ta thì cũng chẳng biết làm thế nào cho phải.”
“Ừ, nhưng đó là tại cô ta không muốn liên lụy đến Thiên mà thôi… muội thử nghĩ xem nếu Ngọc Diện không cần hôn ước để giúp cha mà chỉ cần có một người đủ tiềm lực để giúp cha nàng ta thì Thiên có đủ khả năng không?”
Tiểu Cúc đắn đo rồi đáp: “Không… Thiên không đủ tiêu chuẩn nhà mặt phố bố làm to như tên Chu Thông kia.”
Ái Vân gật đầu: “Ngọc Diện không muốn Thiên cảm thấy bất lực nên mới làm vậy, kể ra thì cô ta cũng thật lòng.”
“Thật lòng! Tỷ đối với Thiên có thật lòng không?”
Nghe câu hỏi hết sức nhạy cảm và không liên quan mà Tiểu Cúc giành cho mình, Ái Vân đáp: “Đương nhiên rồi… tất cả những gì ta làm không đủ để chứng minh sao! Còn muội?”
“Ta đối với chàng toàn tâm toàn ý… nhưng có điều…”
“Điều gì?”
“Tỷ nghĩ xem nếu như còn vài nữ nhân khác cũng thật lòng với chàng như chúng ta thì sao?” Tiểu Cúc nói, cả hai người nhìn nhau rồi cùng hiểu ý trong ánh mắt đối phương rồi cùng đồng thanh thốt lên: ” Không được… nhất định không được… Ba người là quá đủ rồi.”
Tài năng cùng kỳ ngộ, hai thứ này rất quan trọng với một người tu luyện. Nhưng còn một thứ quan trọng không kém là gia thế hoặc thế lực chống lưng, thứ này chiếm 70 phần trăm cách người đời nhìn ngươi khi gặp lần đầu tiên. Một gia thế khủng rất có lợi, ngươi sẽ được bồi dưỡng một cách bài bản, được hưởng những ưu đãi chỉ có gia thế khủng mới đáp ứng được. Có một gia thế khủng đi đến đâu người khác đều phải kiêng kị ngươi bởi nếu
Thiên có gì? Một danh tính bí ẩn, không cha không mẹ không người thân thích, mỗi khi gặp nguy hiểm thì hầu như được cứu bởi những người không có quan hệ máu mủ. Được dạy dỗ qua loa bởi một Tiểu Hồng hay khóc nhè, hầu như mọi thứ hắn có được đều là do tự thân vận động, luyện đan cũng là tự thân học tập trong hai năm. Nhiều lúc hắn còn nghĩ mình éo phải Main bộ này, cái ưu đãi duy nhất mà thằng tác giả cho hắn là được ngủ cùng ba mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.
Ái Vân mang Tiểu Cúc bay xuống đứng ngay sau lưng Thiên khi hắn quay lại, hai nàng mỉm cười với hắn: “Chàng đừng buồn, còn có bọn ta mà.”
Thiên nở nụ cười nhẹ trên môi, hắn tiến đến ôm lấy hai nàng thật chặt. Cảm nhận cơn rung khẽ từ Thiên, hai nàng nhìn nhau rồi cùng vỗ về an ủi hắn. Do Ngọc Diện rời đi đem theo toàn bộ người của Hồ Tiên Phủ đi theo nên lúc này chỉ còn có ba người trong một phủ rộng lớn này.
Đêm hôm đó, Ái Vân vì muốn tìm hiểu kỹ hơn về Hỗn Nguyên Châu nên đã đóng cửa bế quan. Chỉ còn Thiên và Tiểu Cúc tay trong tay đi dạo dưới ánh trăng trong vườn hoa do chính tay Tiểu Cúc chăm sóc.
“Chàng thấy sao rồi, đã ổn hơn chưa?” Tiểu Cúc lo âu hỏi.
Thiên kéo nàng ôm vào lòng: “Ta ổn rồi!”
Hai đôi mắt nhìn nhau tình tứ, nàng khẽ nhón chân, chàng khẽ cúi đầu, đôi môi hòa quyện, rời môi rồi nhìn nhau cười tủm tỉm sau đó Thiên dắt mỹ nhân về phòng.
Trăng đêm nay thật đẹp, gương mặt nàng cũng thật đẹp, Thiên đưa chiếc lưỡi của bản thân vào quấn lấy lưỡi Tiểu Cúc nút say sưa. Y phục cả hai từ từ rơi xuống đất, trong thoáng chống hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau không rời.
Sờ soạng làn da đùi trắng bóc của mỹ nhân, Thiên liếʍ từ cổ xuống ngực rồi xuống bụng, trọc lưỡi vào cái rốn nhỏ xinh khiến Tiểu Cúc rùng mình đê mê, nàng khẽ cong người ưng thuận, hai mắt khép hờ đầy quyến rũ. Thiên nâng đùi nàng lên, hắn từ từ đưa lưỡi chạm vào cái khe động thiên thai của nàng.
“A… Ưm!” Tiếng rên khẽ phát ra từ cổ họng, Tiểu Cúc khê gối cao lên để dưới đầu rồi nhìn ngắm Thiên đang say sưa chăm sóc âʍ đa͙σ mình như một đứa trẻ bú sữa mẹ.
“A… Thích quá!” Tiểu Cúc rên lên khi chiếc lưỡi linh hoạt của Thiên xông phá âʍ đa͙σ nàng để len lỏi vào sâu bên trong. Hai tay nàng bấu chặt xuống giường cong người đưa hạ bộ lên để cho hắn dễ dàng xâm nhập hơn.
Từng giọt dâʍ ŧᏂủy̠ long lanh chảy ra được Thiên liếʍ sạch, hắn không quên buông lời ngọt ngào với nhân tình: “Dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng thật ngọt ngào!”
Tiểu Cúc đang sung sướиɠ bởi cái lưỡi của Thiên, nàng thở gấp đáp: “Vậy chàng tiếp tục đi, thϊếp cho chàng hết đấy… Ưm!”
Bú ɭϊếʍ thêm một hồi, Thiên lật nàng lại để cặp mông tròn vểnh lên rồi hắn kề khúc thịt nóng hổi vào cửa mình của Tiểu Cúc rồi ấn vào.
Tiếng da thịt chạm nhau, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc gân guốc kia xuyên phá vào tận tử ©υиɠ của người đẹp, đem thân thể nàng run rẩy lêи đỉиɦ. Chưa dừng lại ở đó, Thiên vừa nhấp liên hồi vừa cúi xuống hôn cổ nàng, tay bóp hai trái đào đang đong đưa gợϊ ɖụ© của nàng tưởng chừng như chúng sắp rụng đến nơi.
“Ta sướиɠ quá… nàng thật tuyệt đó nàng biết không!”
‘A… Thϊếp cũng sướиɠ nữa… làm thϊếp lêи đỉиɦ lần nữa đi… nữa đi chàng… A… A… A!’
Tiểu Cúc cong mông đón nhận từng đợt đẩy vào như vũ bão của Thiên, nàng quay đầu lại đón nhận lưỡi người tình, hai tay nàng bám vào thành giường, chiếc giường đung đưa theo nhịp đẩy của Thiên.
Giới hạn đã tới, Tiểu Cúc hít thở không thông, hông lắc mạnh đẩy ra phía sau từng hồi để hút lấy dươиɠ ѵậŧ cứng nóng kia. Sau rất nhiều nhịp đẩy đưa hai người cùng lêи đỉиɦ, Thiên đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bên trong nàng, dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng cũng tuôn ra hòa vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ tạo nên một hỗn hợp đang âm ỉ trong âʍ đa͙σ Tiểu Cúc, hai người quay sang ôm nhau nghỉ ngơi.
Được vài phút, Thiên lại cảm thấy hứng nên đè nàng ra mặc dù nàng chống cự quyết liệt.
“Vừa nãy mới xong mà… a… đừng!”
“Ngoan nào người đẹp, ngoan thì sẽ không bị thương còn nếu hư chắc chắn bị phạt.”
Tiểu Cúc đảo mắt lém lỉnh sau đó hỏi: “Nếu hư thì phạt thế nào ạ?”
Thiên lao tới đè nàng nằm ngửa ra, tay nâng niu gương mặt xinh đẹp còn đang ửng hồng nói: “Để ta chỉ cho!”
Dứt câu, Thiên bế thốc nàng lên rồi đi vào phòng tắm rồi khóa trái của, có tiếng nước chảy, tiếng rên tiếng thở hòa cùng tiếng da thịt chạm nhau.
“Á… Ta biết lỗi rồi… ư… tha cho ta… ư… a… sướиɠ quá!”
Sau khi bị phạt, Tiểu Cúc mặt hờn dỗi ủy khuất được Thiên bế trở lại giường sau khi lau khô người, nàng cả thân ê ẩm mệt mỏi bĩu môi trách móc: “Lần sau ta sẽ không hư nữa, mặc kệ chàng.”
Thiên kéo nàng vào lòng, xoa xoa bờ vai mảnh mai thủ thỉ: “Chẳng phải trong lúc bị phạt nàng luôn miệng kêu sướиɠ sao?”
“A làm gì có, chàng nói bậy!”
“Rõ ràng là có… không tin ta thử lại!”
“Thôi thϊếp xin… mệt quá rồi… a… a… chàng là tên da^ʍ dê… huhu!”
“Thế dừng lại nhé!”
“Thôi… chàng làm tiếp đi cũng được… ư… thϊếp chịu thiệt cũng không sao.”
“Nàng đáng yêu quá!”
Trong căn phòng tối, dưới ánh trăng sáng là hai thân thể quấn quýt nhau không rời.