Hậu Tây Du

Chương 72: Sa Trùng Vương (1)

Vô Tận Sa Mạc bất ngờ nổi cơn mưa nặng hạt, hầu hết mọi người đều tỏ ra vui mừng khó tả vì sau những ngày nóng oi ả thì trời đã ban mưa xuống. Tại một nơi nào đó trong sa mạc, một nhóm người đang di chuyển trên sát, họ đi vào ban đêm để tránh cái nắng ban ngày tuy nhiên khi trời gần sáng thì bỗng đổ mưa.

“Đội trưởng, chúng ta có đi tiếp không hay dừng lại trú mưa?”

“Mày ngu giả hay ngu thật? Giữa sa mạc này có chỗ cho này trú mưa à, hay đào đất lên chui xuống?”

Bị mắng như chó, nhưng tên kia như hiểu ra chân lý cuộc đời liền cúi xuống đào bới cát lên khiến tên trưởng đoàn tức muốn ói máu.

Chợt tên hỏi ngu kia chạm phải thứ gì đó cứng cứng dưới lớp cát, hắn tưởng mình đào được đồ quý nên liền gọi to: “Ta đào được kho báu rồi, ta đào được kho báu rồi haha.”

Rồi mặt cát dưới chân tên đó rung lên rồi lún xuống khi một thứ trông như cái chân bọ cạp đâm xuyên qua đầu hắn thì cảm đám mới hốt hoảng bỏ chạy thục mạng. Từ khắp nơi hàng loạt những sinh vật chân bọ cạp, phần thân trên giống cơ thể người nhưng có giáp như côn trùng, phần đầu cũng giống đầu người nhưng cũng có giáp như bọ hung và có hai cái sừng nhọn. Phía sau lưng chúng là đôi cách giống cánh bọ hung vô cùng cứng chắc mỗi con có kích thước gấp đôi một người trưởng thành, chúng vừa lao lên khỏi mặt cát sau thời gian cả tuần ngủ hè và trong cơn đói cồn cào chúng vồ lấy những người kia mà xé xác.

Tên trưởng đoàn lợi hại nhất, hắn đã đặt chân vào Địa Nguyên Sơ kỳ tuy nhiên cũng chỉ đánh bị thương một con bởi bọn này phòng thủ quá chắc chắn, rồi trước khi bị xé xác ăn ngấu nghiến thì hắn chăn chối lời cuối cùng: “Con mẹ chúng mày!”

Thiên đứng nhìn mặc cát chuyển động, chợt Hồng Trúc kéo hắn vào hang trở lại với Thanh Trúc và Minh Trúc theo sau, cả Triệu Long cũng theo trở lại hang rồi sợ hãi hỏi: “Có chuyện gì thế, thứ gì ở dưới cát?”

Hồng Trúc nheo mắt nói: “Bá chủ Vô Tận Sa Mạc – Sa Trùng Thiết Giáp.”

“Sa Trùng Thiết Giáp, nghe ngầu vãi đái.” Thiên nghĩ thầm.

Thanh Trúc nói trong lo sợ: “Bọn chúng rất mạnh và hung hãn, con yếu rất cũng là Địa Nguyên Sơ kỳ. Chưa Kể con đầu đàn đạt tới Luân Hồi Chi Lực.”

“Luân Hồi Chi Lực? Mạnh cỡ nào?” Thiên tò mò hỏi, hắn không biết chính xác các cấp độ tu luyện ở Tam Giới này.

Minh Trúc là người hiểu biết nhất, nàng đáp: “Luyện khí rồi Kết Đan, Địa Nguyên, Kim Cang, Nguyên Anh, Đại Thừa, Siêu Việt, Luân Hồi, Trùng Sinh… Phía sau Trùng Sinh là một cấp bậc hoàn toàn khác mà chỉ Thần Tiên hai Đại Yêu mới đạt được.”

Thiên trợn mắt nhìn sang Triệu Long, tên này cũng trợn mắt không kém, cả hai như ngố tàu lên phố khi nghe được những cấp bậc tu luyện phía sau. Đến Trùng Sinh rồi mà vẫn chỉ là một bước đệm để phi thăng lên Thiên Giới hoặc Yêu Giới, Luân Hồi còn Dưới Trùng Sinh mà Bắc Long Vương là một cường giả Luân Hồi có thể cai trị cả Bắc Hải, Vậy Trùng Sinh còn khinh khủng thế nào? Trên trùng sinh còn có các cấp bậc tối cao hơn nữa, Nhị Lang thần được coi là Chiến Thần của cả cõi Tam Giới vậy thì hắn mạnh tới cỡ nào? Trên Nhị Lang còn có các đại tiên, rồi các vị bồ tác, Tam Thanh, Phật Như Lai… Thiên rùng mình vì nhận ra bản thân bỗng nhỏ bé và yếu đuối vô cùng.

Trong lúc Thiên đang mường tượng, mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn và những tiếng đập cách ầm ầm vang lên khắp không trung, hắn nhìn lên thì thấy hàng trăm ngàn Sa Trùng Thiết Giáp đang bay lượn trên bầu trời như một đạo quân hung hãn. Chúng bay đến đâu thì chẳng còn thứ gì sống sót, Triệu Long sợ xanh mặt nhìn lên rồi ôm đầu: “Chúng ta có thể trốn đến khi chúng biến mất không?”

Hồng Trúc nhìn Triệu Long, nàng sớm biết tên này hèn nhát nên khinh bỉ không thèm nói mà quay sang nhìn Thiên. Lúc này Thiên đã đứng dậy, Giới Chỉ trên tay hắn lóe sáng xuất hiện một cây búa lớn, Thiên cần cán Phá Tinh Chùy nặng cᏂị©Ꮒ nhấc lên không mấy khó khăn rồi nói: “Sa Trùng Thiết Giáp, hình như trời càng mưa thì chúng càng mạnh.”

Thấy Thiên có chiến ý bùng phát, Minh Trúc hỏi: “Ngươi tính làm gì? Đừng nói lao lên đánh nhau với bọn chúng nha, ý kiến ngu ngốc nhất ta từng biết.”

Thiên lắc đầu: “Ta chỉ đánh nhau khi cần thiết, và ta chắc chắn trời sẽ còn mưa rất lâu, những kẻ còn sống sẽ nhanh chóng tìm tới đây thôi.”

“Ý ngươi là sao?” Triệu Long sợ hãi hỏi.

“Hôm qua, ta có thăm dò một chút về dãy núi đá này, nó dẫn tới một nơi khá sâu và ta nghĩ đó là hang ổ của Sa Trùng Thiết Giáp đầu đàn, ta nghĩ chúng ta nên xuống đó lánh nạn.”

Nghe Thiên nói vậy, Hồng Trúc liền phản bác: “Sa Trùng Thiết Giáp đầu đàn thèm nhất là thịt người, nếu ngươi muốn tự tìm chết thì cứ xuống đó, bọn ta chọn ở lại.”

Thiên nhìn sang Thanh Trúc hỏi: “Ngươi thì sao, muốn đi cùng ta hay ở lại đây chờ chết?”

Thanh Trúc nhẹ lắc đầu, nhưng ý nàng là không muốn Thiên đi chứ không phải muốn hắn tự đi một mình. Thiên nhìn mọi người, hắn ngồi tệt xuống đất than thở: “Trời sao mấy người cứng đầu thế, ta chắc chắn ở dưới đó có đường ra.”

Thực ra tối hôm qua Thiên đã mở Thông Thiên Địa Đồ dò xét địa hình nơi này, theo đó trong dãy núi này có một hang động sâu xuống lòng đất nơi cất giữ một thứ, một thứ được coi như là trái tim của nơi này, một thứ mà Tam Thái Tử Na Tra để lại.

“Thứ gì dưới đó?”

“Một thứ để trấn áp loài Sa Trùng Thiết Giáp này, Thiên Giới không muốn tận diệt chúng.” Thần Vũ vừa đi vừa kể, chợt cơn mưa nặng hạt ùn ùn héo đến rồi từ dưới cát những sinh vật gần giống bọ cách cứng nhưng to gấp đôi người thường lao lên rồi vỗ cánh vù vù náo động vùng trời.

“Sa Trùng Thiết Giáp, chính là bọn chúng.” Thần Vũ nhíu mày nói, hắn ngồi thấp người xuống để tránh gây chú ý.

Còn người kia, người luôn đóng giả là Thiên đi bên cạnh Thần Vũ cũng ngồi xuống theo và dò hỏi: “Vậy chẳng phải nếu lấy mất nó thì lũ côn trùng này sẽ thoát khỏi nơi này sao?”

Thần Vũ đáp: “Đúng vậy, nhưng nếu chúng ra ngoài thì bản thân chúng mới gặp nguy hiểm.”

Nói rồi Thần Vũ đạp đất phóng lên không trung, trên tay hắn hiện ra một cây thương sáng chói nhìn là biết vũ khí ngon lao vào vùng có nhiều Sa Trùng Thiết Giáp nhất để đâm chém. Thần Vũ không ngu khi mà một mình đánh lại cả đám Sa Trùng Thiết Giáp không lý do, hắn muốn gϊếŧ một số lượng nhất định để giúp cân bằng số lượng của chúng ở đây.

Khi đánh chết khoảng hơn mấy chục con thì hắn rơi xuống đất rồi tóm áo Bất Thiên mang đi dưới sự truy sát điên cuồng của lũ Sa Trùng Thiết Giáp với quân số cả ngàn con.

“Ngươi chạy đi đâu vậy?” Bất Thiên lo lắng hỏi.

Thần Vũ đáp: “Tìm hang của chúng chứ sao nữa, theo dự tính của ta thì Tiểu Bạch đã tìm xuống đó rồi.”

Tiểu Bạch là sủng vật của Vương Mẫu Nương Nương, nó không phải thú tầm thường nên Thần Vũ biết nó thích gì và rất có khả năng nó thực sự đang ở dưới tổ của Sa Trùng Thiết Giáp.

Thần Vũ lướt như bay tới núi đá rồi sau một hồi quan sát thì tìm thấy một miệng hố sâu trong vách núi rồi lao xuống. Thiên ở cách đó không xa, hắn đang cố thuyết phục mọi người theo hắn nhưng mà hình như không ai tin hắn, hắn cũng chỉ muốn xuống đó vì cái thứ mà Ái Vân muốn hắn lấy bằng được, một dải lụa.

Phát hiện có bóng người lướt xuống đó, Thiên sợ tên đó cũng biết về dải lụa đó nên vội vã thúc dục mọi người: “Các người có xuống đó không?”

Hồng Trúc lắc đầu: “Ta từ bỏ, ngươi đi mà tìm chết.” Ở bên cạnh hai em gái nàng cũng có vẻ đồng thuận với nàng, còn Triệu Long thì sợ teo dái rồi còn đâu, hắn không đủ bản lĩnh để theo Thiên.

Thiên lưỡng lự một hồi, sau đó quay lưng rời đi. Thấy Thiên rời đi Thanh Trúc dơ tay lên định gọi hắn lại nhưng Minh Trúc ngăn cản: “Đừng, kệ hắn đi.”

Thiên lướt tới miệng hang sâu hun hút rồi chui vào, giống như một cầu trượt dày cho con nít vậy, hắn trượt từ miệng hang xuống đến tận sâu trong lòng núi mà không gặp quá nhiều trở ngại. Hắn tiếp đất thì nhận ra trong lòng núi là một con sông ngầm, nếu muốn đi qua thì phải bơi.

Sau khi bơi qua con sông ngầm thì hắn mở bản đồ ra xem thì phát hiện sắp tới gần hang ổ của Sa Trùng Thiết Giáp. Hắn vội lao như tên bắn về phía trước nhưng khựng lại vì nghe có giọng nói vọng ra từ phía bên trong, giọng của một người phụ nữ và hai thanh niên.

Phía bên trong, Thần Vũ và Bất Thiên đang đối diện với một nữ nhân áo trắng thanh cao lịch lãm, tuy nhiên nữ nhân này chỉ là một đạo linh hồn lưu lại để hướng dẫn những người tiến vào đây.

Nữ nhân lên tiếng: “Chúc mừng hai ngươi đã tới được đây, điểm đến của Vô Tận Sa Mạc.”

Thần Vũ nhíu mày hỏi: “Nói như vậy thì bên trên chỉ để che mắt thôi sao?”

Nữ nhân đáp: “Thực ra nơi này mấy trăm năm trước là một vùng đất tươi đẹp, là một không gian riêng biệt cho một vị Chiến Thần của Tam Giới – Tam Thái Tử nhà họ Lý.”

“Lý Na Tra sao? Hắn đang ở đâu?” Thần Vũ không kiêng kị mà hỏi.

Bất Thiên bên cạnh hốt hoảng nói: “Ngươi liều thật, Thần Tiên mà cũng dám gọi là hắn?”

Nữ nhân kia đáp: “Sau lần độ kiếp thứ 5 thì Tam Thái Tử đã không qua khỏi rồi nằm xuống tại đây, trước khi chết Tam Thái Tử đã nổi giận lôi đình rồi bạo phát sức mạnh khiến nơi này từ đó tới giờ trở thành Sa Mạc Vô Tận, Sa Trùng Thiết Giáp thực ra chính là từ máu thịt của Tam Thái Tử mà sinh ra.”

Nói rồi nữ nhân dang tay ra, cánh cửa đá phía sau lưng mở ra xuất hiện lối vào một nơi lấp lánh. Thần Vũ quay sang nhắc nhở Bất Thiên là đừng có vào nhưng tên này đã nhanh chóng lao lên vì biết bên trong có báu vật, khi hắn lao lên thì nữ nhân kia cười lớn va vọng cả không gian: “Hahaha… đúng là con người, lòng tham vô đáy.”

Khi nữ nhân này dứt câu, cả ngọn núi rung lên như có động đất, bên ngoài nơi nhóm Hồng Trúc đang lẩn trốn bỗng nhiên rung lên dữ dội, đất đá như nứt ra rồi một con mắt khổng lồ xuất hiện ngay dưới chân các nàng, con mắt cực lớn của một sinh vật cực lớn.