Hậu Tây Du

Chương 59: Xiềng Xích

Nhóm của Thiên bị bắt vào nhà ngục của Long Cung bao gồm cả Hỏa Vũ. Bên ngoài Long Thành là nước biển mênh mông nhưng bên trong lại khô ráo và ngăn không cho nước tràn vào thế nên ngay khi bị đưa qua cổng thì những bong bóng nước kia lập tức vỡ ra và Thiên có thể hít thở bình thường. Hắn đang bị trói chặt tay chân và có một dấu ấn hình bàn tay trên ngực khiến sức mạnh của hắn bị phong ấn, Hỏa Vũ cũng bị như vậy, Tiểu Nhiên thì do bị ngất nên có người vác đi riêng Hắc Ma Thiên Lang do quá to nên nhóm lính canh dùng một phép thuật đem nó biến nhỏ lại như chó con lông đen rồi nhốt vào cũi với cái mõm bị giọ và kêu ư ử.

Bị dẫn vào ngục rồi bị ném như chó vào buồng giam sau khi được cởi trói nhưng phong ấn vẫn còn, Thiên cố bẻ song sắt nhưng vô dụng. Hỏa Vũ buồng giam đối diện khuyên can: “Đừng phí sức! Buồng giam này có thể giam cả Thao Thiết đấy.”

Thiên cố lay thêm mấy cái vào song sắt sau đó thì nhận ra loại thép làm lên những song sắt này có gì đó bất thường, hàn khí từ nó tỏa ra vô cùng lạnh lẽo, không phải lạnh cóng như băng tuyết mà lạnh vì uy áp, giống như có một thứ sức mạnh gì đó chứa trong chúng vậy.

Thấy Thiên chăm chú quan sát song sắt, Hỏa Vũ lên tiếng: “Đây là Sắt Hàn Sơn cực kỳ cứng cáp và bền bỉ, nó không thể bị phá bởi cách thông thường và khi luyện ra nó thì những thợ rèn của Long Tộc đã yểm lên nó một loại cấm kị pháp thuật khiến cho những ai bị nhốt không thể có sức phản kháng hay bỏ trốn, cả sức mạnh lẫn thể lực đều bị giảm một nửa.”

Bị song sắt áp chế rồi lại bị phong ấn trên người, Thiên giờ chẳng khác gì người thường chưa tu luyện, ngay cả thể lực hắn luyện tập cực khổ cũng bị áp chế tới một nửa, xem ra trừ khi có người mở cửa bằng không hắn chết mục xương chứ không thể tự ra. Chợt hắn nghĩ ra gì đó rồi quay sang hỏi Hỏa Vũ: “Ngươi cũng là người Long Tộc sao lại bị bắt?”

Hỏa Vũ liếc mắt: “Không phải việc của ngươi, dù sao thì chúng ta không thoát được đâu.”

Thiên nhìn Tiểu Nhiên đang ngất và giam phòng bên cạnh phòng Hỏa Vũ rồi nhìn sang phòng trên cạnh nữa là Hắc Ma Thiên Lang bị hóa nhỏ thành con chó con lông đen bụ bẫm bị giọ mõm rên ư ử, rồi hắn hoang mang tự hỏi: “Không biết bị bắt rồi còn làm gì nữa, chắc nhập cảnh trái phép thì giam vài ngày rồi thả thôi.” Hắn tự trấn an bản thân.

Hỏa Vũ bĩu môi: “Ngươi mơ đi, vài ngày nữa sẽ có người dẫn ngươi đi khổ sai thôi.”

“Ặc? Sao lại chỉ dẫn mình ta?” Thiên trợn mắt.

“Vì ngươi là nam nhân, hầu hết phạm nhân là nam đều bị cho đi khổ sai tùy theo mức độ vi phạm.”

Thiên hỏi: “Vậy còn nữ nhân?”

Hỏa Vũ thanh thản đáp: “Thì 3 ngày sau nếu họ kiểm tra không có gì bất thường thì được thả.”

“Ặc! Má nó thiên vị.” Thiên cay đắng, sau đó nhìn sang Hắc Ma Thiên Lang: ” Thế còn thú vật thì sao? Đừng nói là làm thức ăn nhé?”

Hỏa Vũ lắc đầu: “Thú cưng sẽ được thuần hóa, mạnh thì cho chiến đấu còn yếu thì cho kéo xe.”

Thiên suy sụp, hắn nào ngờ cái thế giới cường giả vi tôn này lại có một nơi trọng nữ khinh nam, ngay cả thú vật cũng không bằng. Tay bám vào song sắt trượt dần xuống theo cơ thể buông xuôi, Thiên mắt đờ đẫn nghĩ tới cảnh hắn bị sai vặt, cho ra Côn Đảo đập đá và hắn lại suy nghĩ tiêu cực. Bị giam không rõ khi nào được thả còn còn một tháng nữa là tới hẹn với Tiểu Cúc tại Hồ Tiên Phủ, hắn không đến nàng sẽ không tin hắn, thù ghét, rồi gϊếŧ… Ựa sao mà tàn nhẫn.

Thiên nằm vật ra đất trầm cảm.

Thấy Thiên như vậy Hỏa Vũ suýt thì bật cười bởi bộ dáng đó của hắn vô cùng mắc cười. Nhưng nàng chắc chắn sau khi được thả thì sẽ tới cứu hắn và hắn chỉ bị khổ sai nên tính mạng vẫn còn đảm bảo. Lúc trước nàng có thể ghét Thiên vì hắn là nam nhân, nàng xuất thân từ Long Tộc nơi mà nam nhân vô cùng kiêu ngạo và hách dịch nên trong mắt nàng nam nhân đều đáng ghét, lần đầu gặp Thiên mắt hắn lúc nào cũng chỉ rình soi xem hàng họ con gái nhà người ta. Tuy nhiên sau một thời gian tiếp xúc và nói chuyện thì nàng thấy Thiên tuy hơi bựa nhưng lại sống rất tình nghĩa và không hề kiêu ngạo hách dịch như nam nhân Long Tộc, có thể do hắn mang một nửa dòng máu khác hoặc có thể hắn vốn là như vậy nên nàng muốn trở thành bạn của hắn.

Sau 3 ngày giam giữ và ăn cơm nhà nước, Thiên được hai lính canh cao lớn tới gô cổ đi trong khi Hỏa Vũ, Tiểu Nhiên và Hắc Ma Thiên Lang đang được kiểm tra. Hắn bị dẫn xuống sâu hơn của nhà ngục tối tăm và rùng rợn nơi có một cánh cửa lớn, bên kia cánh cửa là một không gian khá lớn với vô số phạm nhân như hắn đang lao động kiệt lặc. Mọi người đang dùng quốc xẻng búa rìu đào bới và vận chuyển đất đá như một công trường lớn, nhưng không phải để khai thác mà để đào cái thứ bên dưới lên.

Đưa chiếc búa cho Thiên, gã lính canh cầm roi da quất xuống đất kêu tách tách rồi gằn giọng: “Lao động hoặc bị ăn đòn, tới đó đập đá đi.”

Cơ thể bị phong ấn tới mức thành người thường nên Thiên không dám bố láo, lủi thủi cầm búa tới chỗ chỉ định rồi ra sức đập nhiệt tình khiến tên lính canh cười khoái trá: “Làm cái nghề này oai vờ lờ.”

Những thứ đập được bao gồm đất đá và một số quặng kim loại, tất cả đều được vận chuyển bằng xe người kéo tới một khu vực khác. Thiên cứ đập được vài cái rồi lại chắp tay sau đít đứng quan sát những phạm nhân chịu cảnh như hắn, già có trẻ có thậm trí trẻ con cũng có. Thấy Thiên đứng chơi tên lính cánh xoắn tay áo lên hùng hổ bước tới vụt cho hắn vài nhát rồi quát: “Bà mẹ mày không làm đi đứng hóng gì, muốn ở đây cả đời hả.”

Thiên cắn răng chịu những vết rọi xé rách da thịt, hắn lại cầm búa lên đập xuống trong đầu luôn miệng lầm bầm: “Mình phải nhịn!” Hắn biết bây giờ gây sự chú ý hay tỏ thái độ bố láo sẽ là dại, chỉ có nhẫn nhịn chờ tới lúc thích hợp để đào thoát. Những vết thương do roi quất vào bắt đầu rỉ máu nhưng hắn vẫn nhấc búa lên nện từng cú xuống tảng đá khiến tên lính canh rời khỏi đó đi kiểm tra nhiều chỗ khác.

Sau một ngày lao động vất vả Thiên được đưa trở lại buồng giam nhưng Hỏa Vũ, Tiểu Nhiên cùng Hắc Ma Thiên Lang đều đã được mang đi. Hắn nằm dài ra vì mệt mỏi, những vết thương không thể lành trong ngày một ngày hai như khi hắn còn nguyên sức mạnh vậy nên hiện tại hắn rất thống khổ nhưng chẳng biết làm gì ngoài cắn răng chịu đựng.

Hôm sau hắn lại được hai lính gác tới đón đến nơi làm việc, trong lúc đang đào đá thì hắn chạm phải một thứ gì đó rất cứng và khi hắn bới hết lớp đá phủ bên trên ra thì một thứ hiện ra, hình như là một mảng gì đó khá lớn và cấu tạo từ chất như xương. Đúng lúc đó một lính canh đi ngang qua thấy Thiên đang cúi xuống bới móc thì tiến lại rồi đạp hắn ra để nhìn cho kỹ.

“Thấy rồi!” Tên lính canh vui mừng như điên sau đó lôi đầu Thiên lại quát: ” Con mẹ mày, mau đào nhanh lên.” Sau đó hắn đứng dậy hét to cho những tên lính canh khác nghe thấy rằng đã tìm được vật cần tìm. Nghe thấy thế tất cả lính canh đều chạy tới, ngay cả những phạm nhân cũng tò mò đến xem cái thứ mà họ đang phải đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt kia là thứ gì tuy nhiên bị lính canh đuổi đánh nên không dám lại gần chỉ có Thiên là người tìm ra nên mới được tiếp tục đào bới.

Nhìn Thiên đào bới, nhóm lính canh vui mừng khôn siết rồi được một lúc đẩy hắn ra và tự đào sau đó ra lệnh: “Tất cả phạm nhân chuyển nơi làm việc.”

Ngay sau đó có rất nhiều lính canh khác ập vào đem phạm nhân giải đi, họ xếp thành hàng dài nốt đuôi nhau đi vào thật sâu bên trong nơi có một lối đi đen ngòm, lối đi này dùng để vận chuyển đá đi nơi khác và giờ là nơi bọn họ tiến vào cũng chính là đến nơi đá được đưa tới. Đi qua lối đen kịt thì tới một nơi toàn tiếng gõ keng keng, chính là nơi mà đá và kim loại được đưa tới để sử lý theo nhiều cách khác nhau.

Phạm nhân bị giải vào đây bắt đầu công việc mới đó là đốt đá, họ nhanh chóng xúc từng xẻng đá đổ vào những miệng lò đốt đang há ma như những con Thao Thiết đói mồi. Nơi này là một xưởng rèn vũ khí, họ dùng đá làm chất đốt và dùng những kim loại khai thác được để rèn ra những vũ khí tinh xảo cho quân đội của Long Cung.

Thiên đang hì hục xúc đá hất vào lò đốt, có hàng ngàn cái lò đốt với những cột kim loại cao ngất dẫn lửa để nung đỏ kim loại thô sơ. Sau đó thợ rèn sẽ loại bỏ những tạp chất và để lại kim loại đã qua tinh luyện rồi kết hợp với một số phép đặc thù để rèn ra đao kiếm các loại. Hơi nóng từ những lò đốt tỏa ra thực sự kinh khủng nên ai cũng nhễ nhại mồ hôi.

Một ngày nữa lại kết thúc, Thiên trở về buồng giam nghỉ ngơ. Hắn móc trong túi quần ra một mẩu kim loại nhỏ và quan sát sau đó so sánh với song sắt của buồng giam thì tương đồ về màu sắc và hàn khí.

“Sắt Hàn Sơn!” Thiên vui mừng thầm nghĩ, mẩu kim loại này là hắn trộm trong thùng kim loại sau khi tinh luyện lúc lính canh không để ý.

Sắt Hàn Sơn là kim loại quý mà chỉ những vùng như đáy biển mới có thế nên có thể xem là hàng đắt giá nếu bán ra những vùng khác. Nếu Thiên có thể trộm đủ nhiều rồi nhờ thợ rèn nào đó đúc cho hắn một vũ khí thì quá ư là phù hợp, Thiên lại nghĩ tới lúc hắn đào và phát hiện ra phần gì đó nhưng xương ở bên dưới những lớp đá và kim loại, có thể bên dưới đó chôn thứ gì và bọn lính canh bắt phạm nhân đào lên, chắc phải một thứ đáng giá về mặt tiền bạc hoặc sức mạnh.

Hôm sau và hôm sau nữa, Thiên cứ mỗi ngày trộm một ít kim loại giấu vào túi quần sau khi về phòng giam thì đem giấu vào góc kín để tránh bị phát hiện. Phạm nhân xúc đá cho vào lò đốt để giữ lửa còn phía bên trên những ống kim loại nóng rực kia là vô số thợ rèn lành nghề, họ cũng chỉ là phạm nhân nhưng được hưởng nhiều ưu đãi hơn và họ được giam trong khu vực sạch sẽ hơn tiện nghi hơn khu vực phòng của Thiên.

Để gặp và nói chuyện với một thợ rèn trong đây là cực kỳ khó, không phải họ kiêu mà vì hai bên chẳng thể tiếp xúc vì một bên trên và một bên dưới.

Tối hôm đó Thiên đang nằm dơ mẩu kim loại mới trộm được hôm nay lên ngắm sau đó cất vào chỗ hay cất sau đó thì có tiếng bước chân, không phải một mà là vài người. Hắn đoán là có thêm người bị bắt nên cũng chẳng tò mò mà thản nhiên nằm đó cho tới khi ba bóng người dừng lại trước cửa phòng giam của hắn, một giọng nói khá quen: “Ngươi vẫn ổ chứ?”

Thiên ngẩng đầu lên, bên ngoài song sắt là Tiểu Nhiên và Hỏa Vũ phía dưới còn có Hắc Ma Thiên Lang trong dạng chó con đang vẫy đuôi và đi cùng họ là một lính canh, hắn dặn dò: “Thời gian thăm chỉ có 5 phút, hết thời gian thì tự động đi ra nếu không lần sau đừng mơ được thăm nữa.”

Hỏa Vũ gật đầu đã hiểu, sau khi tên lính canh đi khỏi thì nàng mới ngồi xổm uống chậm rãi đưa qua song sắt một hộp đồ ăn: “Nhìn ngươi như vậy chắc chắn ổn, đây là đồ ăn mua bên ngoài mau ăn đi.”

Tiểu Nhiên cũng ngồi xuống bên cạnh, hai tay nắm song sắt nhìn Thiên tơi tả bước tới xém nữa thì phì cười nhưng kịp ngăn lại, trong lòng có chút xót xa. Thiên cũng vui vì có người tới thăm, hắn mở hộp thức ăn ra nói cảm ơn và đánh chén ngon lành, cơm tù làm sao ngon bằng cơm tiệm được.

“Hai ngươi giờ sao rồi?” Thiên vừa ăn vừa hỏi.

Tiểu Nhiên đáp: “Khá ổn, sau khi kiểm tra bọn ta không có gì bất thường họ liền thả tự do.”

“Vậy sao ngươi còn ở đây? Hỏa Vũ là Long Tộc còn ngươi là phàm nhân.”

Tiểu Nhiên đáp: “Bọn ta kết nghĩa tỷ muội rồi, giờ đang sống ở nhà của Hỏa Vũ tỷ. Hơn nữa bọn ta còn phải cứu ngươi ra nữa mà nên làm sao đi được.”

Thiên nhìn sang Hỏa Vũ, nàng gật đầu xác nhận: “Ta rất xem trọng ngươi, ta sẽ giúp ngươi rời khỏi đây.”

“Ngươi có cách sao? Thế nào?” Thiên hỏi.

Hỏa Vũ đáp: “Ta có hỏi qua lính canh, tội của ngươi rất nhẹ và chỉ lãnh án 2 tháng nhưng nếu cải tạo tốt thì chỉ 6 tuần là được thả tự do. Ta có dùng một ít tiền để đút lót chúng và chúng hứa sẽ cho ta thăm ngươi mỗi ngày 5 phút từ giờ tới lúc ngươi được tự do.”

Thiên gật gù, Hỏa Vũ nói tiếp: “Khi ở trên đảo, lúc ngươi còn hôm mê ta đã tự ý xem xét cơ thể ngươi và biết ngươi là luyện dược sư. Nếu ngươi có thể luyện đan trong này thì ta sẽ giúp ngươi tìm nguyên liệu.”

Thiên không bất ngờ, hắn gật đầu: “Xác nhận.”