Hậu Tây Du

Chương 40: Bí Mật Bên Dưới

Thiên ngồi trong bụi cây, hắn nín thở khi Dược Hoàng bước tới nhặt cái đầu người chẻ đôi lên rồi ném cho quái vật kia ăn.

“Thật kinh tởm!” Thiên nhíu mày thầm nghĩ, hắn muốn nôn ọe ngay lập tức nhưng không dám.

Vậy là Dược Hoàng cho thú cưng của mình ăn thịt người, thịt người này lấy ở đâu? Gϊếŧ từ bên ngoài đem về hay từ chính Đấu Dược Hội? Thiên lại có thêm vài câu hỏi trong đầu. Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Dược Hoàng mở mồm tâm sự với quái vật: “Sớm thôi! Con sẽ có hình dạng mới.”

“Hazz! Thức ăn của con toàn là người được tuyển chọn kỹ lưỡng và tẩm bổ chu đáo, làm ta hao tâm tổn sức vì con lắm biết không… Nhưng mà không sao, có thể cho con một hình dạng mới thì ta sẵn sàng hy sinh cả tính mạng cũng được.”

Sau khi nghe được những lời này, chờ cho Dược Hoàng tâm sự hết và rời đi còn quái vật kia thì chui lại lòng đất lúc đó Thiên mới dám rời khỏi bụi cây và về phòng. Về tới nơi, hắn hiểu ra mọi chuyện và bắt đầu nghi ngờ về cái gọi là chiêu mộ người tài về đào tạo hóa ra cũng chỉ là vỏ bọc.

Sáng hôm sau, Dược Hoàng đích thân tới tìm Thiên trong lúc hắn còn đang say giấc.

Thiên Đi theo Dược Hoàng tới một gian phòng rộng lớn toàn mùi thảo dược và khói, bên trong còn có thêm 3 người nữa. Thấy Thiên cùng Dược Hoàng bước vào thì nhóm 3 người kia cung kính cúi chào Dược Hoàng rồi ném cho Thiên ánh nhìn kỳ thị, Dược Hoàng phất tay chà rồi giới thiệu: “Từ giờ trở đi! Đan Lâm sẽ trở thành thành viên ưu tú giống như các ngươi, chịu trách nhiệm luyện đan cho Đấu Dược Hội.”

Thiên cúi đầu chào xã giao: “Chào các vị, mong được chiếu cố.”

3 người kia đều là nam và cũng chỉ khoảng 20 tuổi, cả 3 đều là thiên tài luyện dược từ các nơi khác mà Dược Hoàng sử dụng thủ đoạn để cưỡng ép họ tới đây nên ngoài mặt thì kính nể Dược Hoàng nhưng sâu trong thâm tâm muốn gϊếŧ chết tên hói này mọi cách.

Nhiệm vụ của 4 người là luyện đan, chỉ là luyện đan mà thôi.

Sau 3 ngày được đưa tới phòng luyện dược này, Thiên nhận ra cái gọi là thành viên ưu tú trong thế hệ trẻ. Cũng chỉ là đám ngày ngày cắm đầu luyện đan mà thôi, ngoài ra chẳng còn bất cứ việc gì khác. 3 ngày là quá sức chịu đựng của hắn, Thiên luyện xong một viên Nhất Phẩm đan rồi bỏ đi ra ngoài. Thấy Thiên bước tới cửa thì một trong 3 người kia gọi: “Số đan luyện trong hôm nay đã đủ chưa?”

Thiên chán nản: “Đủ rồi, 10 viên Nhất Phẩm Đan với 10 lọ dịch dược.”

“Tốt! Khả năng luyện đan của ngươi khá đấy, ngươi có thể ra ngoài được rồi.”

Thiên mở cửa đi ra, thầm mắng: “Bố thích ra thì bố ra thôi! Cần mày cho phép mới được đi ra chắc.”

Mấy ngày hôm nay ngoài việc cắm đầu vào luyện đan để rèn luyện khả năng luyện dược ra thì Thiên phát hiện một điều là số đan dược mà 4 người luyện ra không hề dược đem bán mà đưa xuống hầm một cách bí mật. Điều gì đang diễn ra ở dưới hầm mà cần nhiều đan dược cung cấp như vậy? Thắc mắc này cũng là điều mà Điệp Liên Tú nhờ hắn tìm hiểu.

Tối đến, Thiên cải trang với bộ đồ đen cùng khăn che mặt lẻn xuống hầm. Cửa hầm đặt ở một nơi vô cùng bí mật nhưng bí mật làm sao qua được Thiên, chỉ với một vài câu hỏi đơn giản thì Thông Thiên Địa Đồ đã chỉ đường cho hắn. Nhưng lối vào nằm ở bên trong phòng luyện dược mà tối đến thì ở đó có lính gác canh phòng, tuy nhiên Thiên đa có chuẩn bị từ trước.

Hắn như kẻ trộm chuyên nghiệp vượt qua vô số địa hình bằng những pha luồn lách điệu nghệ, sau khi tới được bên ngoài phòng luyện dược nơi có hơn 10 lính canh đang túc trực thì hắn lấy trong Giới Chỉ ra một gói thuốc màu trắng rồi cho vào ống tre nhỏ đưa lên miệng thổi ra ngoài.

Lính cay sau một lúc hít phải thì lăn đùng ra ngủ khò khò, Thiên thì đã uống thuốc giải từ trước nên cứ thế chạy vào trong. Vào phòng thì hắn đột nhiên khựng lại vì có khẻ đang ngồi ở vị trí giữa gian phòng với thanh đao lớn trên tay. Kẻ này cũng đang che mặt và mặc đồ đen không khác gì Thiên, hai tên trộm gặp nhau.

Cả hai nhìn nhau trong bóng tối, nếu bây giờ cả hai đυ.ng độ sẽ đánh động thêm nhiều lính gác và mọi việc hỏng bét, cả hai đều có cùng suy nghĩ đó nên không dại gì mà lao vào nhau mặc dù không biết đối phương có nghĩ vậy không.

Thiên nhíu mày, hắn không nghĩ kẻ này đến với mục đích giống hắn nên liền hỏi: “Mục đích của ngươi là gì?”

Người kia cũng nhíu mày đáp: “Tìm quái vật!”

Thiên nói: “Quái vật xuất hiện ở vườn hoa sau đại sảnh chứ không ở đây.”

Người kia cười nhạt: “Ngu! Nơi đó là nơi nó được cho ăn thôi.”

Bị mắng là ngu trong khi bản thân không ngu lắm, Thiên tính ăn thua đủ với tên kia nhưng hắn có việc quan trọng hơn nên bèn nói: “Ta biết nơi mở cửa, ta và ngươi không chung mục đích nên đừng gây khó dễ cho nhau.”

Người kia cười nhạt: “Vậy thì mở đi.”

Thiên thận trọng bước qua người kia rồi đi tới cuối phòng nơi trang trí một bức vẽ lớn, hắn dùng tay ấn vào hai con mắt của con hổ trong bức tranh thì cả bức tường lùi lại phía sau để lộ lối vào kèm theo tiếng kêu của các bánh răng va vào nhau. Thiên mở xong định đi xuống ngay thì một thanh đao sắc lạnh kề vào cổ hắn làm hắn giật mình, chính là người áo đen kia đã xuất thủ, hắn hừ lạnh nói: “Công dụng của ngươi đến đây là hết tác dụng, tạm biệt.”

Người kia định một nhát chém bay đầu Thiên thì chợt có một giọng nói vang lên đinh ninh trong đầu: “Không được gϊếŧ người, mau làm xong việc rồi rời đi.”

Nghe vậy người kia tỏ rõ thái độ chán nản, sau đó thu đao lại nói: “Ngươi xuống trước đi.”

Thiên nhíu mày nghi hoặc, hắn cất bước đi và thủ sẵn vũ khí sẵn sàng ra tay nếu người kia tiếp tục động thủ.

Lối vào hầm càng đi xuống thì càng sâu, nhưng bên trong có ánh sáng từ những ngọn nến nên có thể thấy rõ đường đi. Thiên đi trước quan sát xung quanh lối đi thấy khá nhiều hình vẽ kỳ lạ như trẻ con vẽ, rồi hắn giật mình lui lại khi dẫm phải thứ gì đó trơn trượt dưới đất, người kia đi phía sau không để ý Thiên lùi lại nên va vào lưng hắn rồi rút đao lên kề vào cổ Thiên sau đó nhìn xuống đất nơi có một bãi dịch nhầy ghê tởm.

Nhưng hắn cũng cảm thấy bụng mình lành lạnh, nhìn xuống thì có một mũi dao nhọn đã dí vào và có thể đâm hắn lòi phèo bất kỳ lúc nào, hắn trợn mắt nhìn Thiên: “Bỏ xuống không mày mất đầu!”

Thiên trừng mắt lại: “Mày mới là người nên bỏ đao xuống, lòng của mày sắp bắn tung tóe ra rồi đấy.”

Cả hai bùng nổ sát khí mạnh mẽ nhưng sát khí của người kia lớn hơn, đột nhiên có tiếng người nói làm cả hai giật mình thu lại vũ khí và ẩn nấp đi vì cả hai đều đang đột nhập vào hầm, nếu bị phát hiện thì kết cục tương đương nhau.

Hai bóng người một gầy một béo đang kéo theo một bao tải đang đi trong hầm nhưng đi về hướng khác. Hai người này đi khuất thì Thiên và người áo đen kia đều xuất hiện ra rồi gầm ghè nhau sau đó bám theo hai người kia. Hai người kia đi qua một vị trí toàn khói xanh rồi đi thẳng. Khi Thiên tới nơi nhìn là biết khí độc liền cho vào miệng một viên đan để giải sau đó đi theo, người kia cũng đi theo nhưng hắn không cần uống thuốc kháng lại làm Thiên rất kinh ngạc.

Đi qua làn khí độc, hai người một béo một gầy kia tới một không gian dưới hầm vô cùng lớn, nơi này có hàng ngàn các loại ống và bình chứa cỡ lớn như một phòng thí nghiệm kinh dị, nơi này phủ đầy những chất dịch màu xanh cô đặc bám trên tường, trên những ống và trên các bình chứa. Bên trong những bình chứa đầy chất lỏng màu xanh là những cơ thể người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cả nam lẫn nữ, Tại một bình chứa to nhất đang để trống và có chất dịch màu đỏ bên trong. Hai người một béo một gầy nói chuyện, người béo nói: “Hazz! Ngày nào cũng phải làm việc ghê tởm này.”

Người gầy nạt: “Gì, ngươi thích thì bảo với Dược Hoàng là em chán rồi ấy, xem ngài có bẻ cổ không.”

Người béo tái mặt: “Đùa tý thôi làm gì căng, à mà hôm nay con quái vật kia ăn lâu thế nhỉ?”

Người gầy tát đầu người béo gắt: “Im ngay, mày có muốn cả hai bị đem xả thịt thành thức ăn không? Phải gọi là tiểu thư.”

Người béo biết mình lỡ mồm nhưng vẫn nói nốt: “Nhưng mà ghê chết đi được, ta chưa từng thấy thứ gì ghê như vậy.”

Người gầy đồng cảm: “Ta biết chứ, nhưng thôi cố mà nén nhịn, lương chúng ta cao gấp bội mấy thằng luyện đan đấy.”

Hai người vừa nói chuyện vừa mở bao tải ra bên trong toàn là đan dược, số đan dược vô cùng lớn. Sau đó chúng đổ chỗ đan dược kia vào một thiết bị như cối xay nhưng lớn hơn nhiều sau đó bắt đầu nghiền cho nát ra, chỗ đan dược bị nghiền nát chảy xuống đường ống và dẫn thẳng vào các bể chứa có người bên trong. Những người kia tưởng chừng như chỉ là những cái xác bỗng đội nhiên mở chừng mắt rồi như cá bơi lội trong bình chứa và ăn đan dược vừa chảy vào trong đó, giống như kiểu nuôi cá trong l*иg kính vậy.

Thiên và người áo đen kia cũng nấp gần hai bình chứa khác nhau, cả hai kinh ngạc khi thấy những người kia đang bơi trong bình chứa. Thiên chưa tin vào mắt còn cố dụi lại nhìn cho rõ nhưng đúng là như vậy, hóa ra đúng như những gì Điệp Liên Tú nói cho hắn, nơi này nuôi người theo phương thức dị hợm.

Chưa cần hỏi những người trong bình chứa này vì sao mà thành ra như vậy, Thiên liền bị người trong bình chứa phát hiện rồi bơi đến nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt hoang dại đã biến thành mắt cá, người này gầy nhom với nước da xanh xao và có mang cá hai bên sườn.

Người áo đen thì kinh ngạc thầm nghĩ: “Nhân Ngư Tộc sao? Bọn chúng định lai tạo ra Nhân Ngư Tộc?”

Người trong bình chứa nhe răng gầm gừ rồi cào cấu như muốn lao ra xé xác Thiên làm đánh động tới hai người béo gầy kia, người gầy vỗ đầu người béo nói: “Ê ra kia xem con dở kia nó muốn gì mà gào như điên.”

“Được.” Người béo đi tới chỗ đó nhưng đang đi thì khựng lại rồi sởn tóc gáy khi mà một tiếng động lớn hơn vang lên, tiếng gầm gừ xuất phát từ tận sâu phía trong hầm. Lúc này một bóng đen to lớn đang bò vào làm hai người béo và gầy run lẩy bẩy cúi đầu: ” Tiểu thư!”

Sinh vật kia bò lên và chui vào trong bình chứa có chất dịch đỏ kia rồi gầm gừ như muốn nói gì đó, vừa nghe đã hiểu người béo vội chạy đi tìm công tắc tổng rồi gạt lên, ngay lập tức bình chứa nơi Thiên nấp nước bắt đầu cạn đi và người bên trong cũng bị hút đi với nét mặt vô cùng sợ hãi.

Người này trôi theo đường ống rồi rơi vào bình chứa khổng lồ của sinh vật kia, nó hoảng sợ dãy dụa tìm cách thoát nhưng bị quái vật kia túm cổ rồi đưa lên miệng cắn rau ráu như nhai bim bim. Thiên không chịu nổi mà nôn ngay tại chỗ còn người áo đen kia lập tức rời khỏi vị trí nấp vào vác đao xông thẳng về phía trước gầm lên: “Quái vật chết đi!”