Sau khi rơi xuống hang, Thiên đi theo đường hầm dẫn tới một ngã ba. Đang phân vân không biết chọn một trong hai hướng nên hắn mở Thông Thiên Địa Đồ ra xem.
Dòng chữ hiện lên: Cả hai.
Thiên cất bản đồ đi, rút kiếm cầm sẵn trên tay và vô cùng thận trọng bởi khi nãy hắn có giao thủ với Thổ Địa, lão già lùn này thực lực không tầm thường nên hắn không được chủ quan.
Không ngờ đường hầm lại dài như vậy, đi mãi mới tới một không gian rộng hơn chứa khá nhiều đồ vật, từ binh khí cho tới áo giáp, còn có cả vài bộ xương người trắng dã. Chứng tỏ lão Thổ Địa này vừa thích thu thập đồng nát vừa là khẻ bắt cóc, Thiên lo lắng cho Hoàng Loan nên liền tức tốc chôm một bộ áo giáp và kiên mặc tạm rồi đi rất nhanh qua căn phòng rồi tới một gian phòng lớn hơn đầy ánh sáng.
Một căn phòng ngập tràn mùi hương, mùi hương giống như những thứ nước hoa rẻ tiền ở thế giới cũ của hắn. Phía trung tâm gian phòng Hoàng Loan đang bị trói trên một chiếc giường và bị đánh ngất đi, còn lão Thổ Địa kia đã biến thành hình dạng khác, một con chuột chù to hơn cả người vài đứng bằng hai chân.
Thực ra đó không phải Thổ Địa mà là Yêu Quái, Yêu Quái chuột chù. Nhận ra sự có mặt của Thiên, chuột chù gầm lên: “Ai cho mày vào đây? Cút ngay.”
Thiên chĩa kiếm về phía nó nói: “Thả nàng ấy ra… bằng không tao đập nát hang ổ mày.”
Lời đe dọa của Thiên quả thực làm chuột chù sợ, không phải vì nó sợ sức mạnh của Thiên mà vì nó sợ Thiên khua chân múa tay làm hư hại tới những lọ nước hoa của nó, những lọ nước hoa chiết xuất từ xác phụ nữ.
Thiên cũng biết điều đó, hắn tiến tới một kệ tủ để đầy những lọ thủy tinh bên trong chứa chất lỏng màu vàng, hắn cầm một lọ nên và phát hiện bên trong ngâm một cái tai người, nôn ọe nói: “Ghê quá! Ta làm rơi thì sao?”
Chuột chù xù lông gầm gừ: “Con mẹ thằng chó! Tao cắn cả nhà mày.” Rồi lao lên dùng vuốt sắc tấn công Thiên.
Nhưng nó khựng lại không dám tấn công nữa bởi Thiên đã đưa kiếm ra sau kệ tủ, hắn chỉ cần hất nhẹ là cả tủ sập xuống và rất nhiều lọ thủy tinh sẽ vỡ. Thiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ đe dọa: ” Sao nào? Ngon thì ăn tao đi?” Thấy chuột chù chùn bước hắn hất cằm: ” Nhìn cái củ lìn gì… mau cởi chói cho nàng rồi đem tới đây. Muốn bao công sức điều chế của mày đổ sông đổ bể hết không.”
Chuột chù sợ Thiên làm liều, số nước hoa đó nó đã phải mất mấy chục năm mới điều chế ra được giờ bị hỏng thì rất uổng nên đành làm theo lời Thiên bế Hoàng Loan khỏi giường rồi đem đến đặt trước mặt Thiên sau đó lui lại khi thấy ánh mắt đề phòng của hắn.
Giờ thì sao ra khỏi nơi này mới là vấn đề, trong căn phòng này thì Thiên có thể dùng nước hoa uy hϊếp chuột chù, còn khi ra tới đường hầm thì hắn mất luôn cái uy hϊếp và chắc chắn sẽ bị chuột chù vã như con nên hắn băn khoăn một lúc tìm cách giải nguy. Nghĩ giây lát, Thiên nhìn về phía một lọ nước hoa màu đỏ ở phía cuối kệ tủ rồi đi tới cầm lên trong sự e dè của chuột chù, nó không giám hó hé gì khi thanh kiếm của Thiên có thể chém đổ kệ tủ bất cứ lúc nào.
Thấy Thiên cầm lọ nước hoa màu đỏ lên, chuột chù xù lông: “Ngươi tính làm gì?”
Lọ nước hoa này rất đặc biệt, chiết xuất từ máu trinh sau lần đầu quan hệ của phụ nữ và để làm ra lọ nước hoa này chuột chù đã cất công 10 năm trời đi bắt những thiếu nữ vừa tròn 18 còn trinh về để làm nên có thể coi đây là lọ nước hoa đắt giá nhất của nó.
Thiên khịt mũi: “Hừm! Xem tý thôi, ta mượn lát ra khỏi hang ta trả.”
Vậy là Thiên có con bài tẩy nắm thóp chuột chù, khiến nó buộc phải nín nhịn mà không thể làm gì. Nếu nó nổi điên và gϊếŧ chết Thiên cũng chẳng có ý nghĩa gì khi Thiên đủ sức bóp nát lọ nước hoa trước khi nó kịp ra tay.
Theo lối đường hầm ra khỏi hang, khi chui được nên mặt đất và Hoàng Loan nằm trong vòng tay hắn thì Thiên mới chịu trả lại lọ nước hoa cho chuột chù. Hắn còn nhắc: “Tuy chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh đối đầu, nhưng ta khá ấn tượng với cách điều chế nước hoa của ngươi… sẽ có ngày chúng ta gặp lại.”
Nhìn theo bóng lưng của Thiên bế Hoàng Loan đi khuất, chuột chù tự dưng lại không hề có chút thù ghét gì với hắn nữa mà thay vào đó là thầm vui trong lòng, cuối cùng sau bao năm vất vả thì cũng có người công nhận điều nó đang làm là đặc biệt.
“Đi thẳng hướng đó là ra khỏi rừng.” Chuột chù đột nhiên quát lên nhắc nhở, nó cũng chẳng hiểu sao tự dưng lại giúp hắn.
Thiên quay lại gật đầu: “Đa tạ!”
Đôi khi có những chuyện đáng lẽ phải xảy ra xung đột, nhưng nếu biết cách thì còn có thể từ thù kết bạn. Đây mới chính là suy nghĩ của một cường giả chân chính, chứ không như bọn suốt ngày chỉ biết đánh đấm, chuyện lớn chuyện bé gì cũng đem nắm đấm ra giải quyết. Bọn đấy sớm muộn gì cũng chết.
May cho Thiên là cũng nhờ lúc hắn đang cãi nhau với chuột chù thì người của Hoa Quốc đã truy quét qua khu vực này nên hiện giờ hắn và Hoàng Loan an toàn.
Đi được một đoạn thì hắn dừng lại nghỉ ngơi và đánh thức Hoàng Loan, một lát sau nàng tỉnh lại nhận ra mình đang nằm trên một tảng đá phía xa là Thiên đang tắm rửa dưới sông. Hắn vừa tắm tiện thể bắt luôn mất con cá, Hoàng Loan lén lút tiến lại gần nấp sau tảng đá khác để nhìn trộm, không ngờ chỉ mới 16 tuổi mà Thiên có một cơ thể cực kỳ hoàn mỹ với từng thớ thịt rắn chắc, không to quá cũng không nhỏ quá vừa đẹp. Nước chỉ nông tới eo lên toàn bộ phần cơ bụng lộ ra dưới ánh nắng buổi sáng, khi hắn vùng vẫy bắt cá làm nước bắn tung tóe, khung cảnh tuyệt đẹp mà bao nhiêu nữ nhân mơ ước được một lần chiêm ngưỡng.
Hoàng Loan nhìn không chớp mắt, không phải nàng mê trai mà là nàng yêu cái đẹp.
Sau khi nướng cá ăn xong, Thiên dục dã: “Đi thôi! Chúng ta còn 6 ngày để về Kinh Đô.”
Một đoàn xe chở hàng đang đi qua con đường mòn xuyên rừng, đoàn xe vận chuyển hàng hóa giao thương qua các thành thị với nhau. Đoàn xe có tổng cộng 10 xe lớn được kéo bởi tê giác 3 sừng một loại tê giác to gấp đôi tên giác thông thường và có sức kéo của một con voi. Chúng thường được những tay buôn sử dụng để vận chuyển hàng hóa bởi sức kéo tốt cùng độ dẻo dai.
Đoàn xe từ hướng Duy Hưng Thành vận chuyển hàng tới Kinh Đô, Đi trước đoàn xe khoảng hơn 20 mét là 3 người cưỡi ngựa lưng đeo kiếm, họ là người dẫn đầu đoàn xe và họ ra hiệu dừng lại khi ở phía trước có một nhóm người đang đánh nhau.
Một người tò mò: “Có cần tới đó không đại ca?”
Người cưỡi ngựa ở giữa lắc đầu: “Không liên quan đến chúng ta, kệ đi.”
“Nhưng chúng ta cần đi hướng đó!”
“Ừ vậy thì dừng lại nghỉ ngơi một chút.”
Cả đoàn xe lập tức nghỉ ngơi, tụt khỏi lưng ngựa xuống ngồi dưới những tán cây bên đường hóng mát và quan sát chỗ có đánh nhau.
Là Thiên và Hoàng Loan cùng đám người Hoa Quốc truy sát tới nơi. Hắn đang chiến đấu với 3 tên còn Hoàng Loan thì đang chật vật chống đỡ tên còn lại. Thực lực mấy người này không hề yếu, đều là Luyện Khí tầng 9 nhưng là 4 tên nên Thiên không thể đánh nhanh thắng nhanh được, hơn nữa còn phải vừa đánh vừa bảo vệ Hoàng Loan nên nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Thiên liên tục dùng kiếm đỡ lấy những cú chém nhằm vào Hoàng Loan, hắn liên tục thất thế và còn bị thương. Đứng một bên quan sát, người dẫn đầu đoàn xe tỏ ra thích thú với Thiên bèn nói với hai người bên cạnh: “Mau cứu người, đám áo đen kia là người Hoa Quốc.”
“Sao đại ca biết?”
“Đơn giản thôi, cách chúng cầm kiếm kìa.” Vừa nói vừa nhìn về thao tác tay nhanh thoăn thoát nhưng ảo lòi, người kia nói.
Thiên trong lúc đuối thế thì có hai bóng người lướt tới chém bay đầu từng người Hoa Quốc giải vây cho bọn hắn.
Ngồi bệt xuống vì mệt mỏi xém chết, Thiên nhìn hai người vừa cứu mình nói: “Cảm ơn!”
Hai người kia thân thiện nói: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn đại ca bọn ta kia kìa, ngươi chiến đấu cũng khá muốn gia nhập đội của bọn ta không?”
Hướng mắt về phía đoàn xe, Thiên mừng thầm: “Hay lắm! Có xe đi ké rồi.”
Vừa nghĩ hắn vừa quay sang nói với Hoàng Loan: “Không phải đi bộ nữa rồi.”
Thế là hai người được cho đi nhờ vì cùng hướng về Kinh Đô. Hoàng Loan xinh đẹp được nhiều người bắt chuyện, họ cũng chỉ dừng lại ở mức bắt chuyện hỏi han chứ không hề có hành động sỗ sàng nên nàng cũng không quá bất tiện, cũng đáp lại với thái độ vui vẻ. Còn Thiên thì tranh thủ ngủ một chút bởi hắn rất mệt.
Qua một ngày đi đường thì Thiên đã quen với bọn họ, đặc biệt là đại ca trưởng đoàn xe râu ria hơi xồm xoàm tên Triệu Phú. Và qua một vài sự tò mò thì hắn biết Triệu Phú là chú ruột của Triệu Mai, cô bạn cùng lớp mà hắn nói chuyện 2 câu. Nghe Thiên kể học cùng với Triệu Mai ở Đình Viện thì Triệu Phú gật gù: “Hóa ra là bạn của cháu gái ta, dạo này nó khỏe chứ?”
Thiên đáp bừa: “Nàng ấy vẫn khỏe, vẫn đi học đầy đủ không bỏ buổi nào.”
Tuyệt nhiên Thiên không tiết lộ việc Quất Lâm Thành bị tấn công bởi đây là một đại bí mật, nếu để tin lan ra thì cả nước sẽ náo loạn. Số hàng hóa mà nhóm Triệu Phú vận chuyển là các loại vải, gấm vóc từ Duy Hưng Thành tới Kinh Đô để giao thương buôn bán, nên tiến độ di chuyển khá nhanh dựa tính 4 ngày sẽ tới Kinh Đô nếu không gặp trở ngại gì.
Vượt qua khu rừng là tới một thị trấn nhỏ, đoàn xe dừng lại cho những con tê giác nghỉ ngơi và ăn uống, sau đó kéo nhau vào quán đánh chén một bữa. Tất nhiên Thiên và Hoàng Loan được Triệu Phú bao rồi, trong lúc ăn thì Thiên có hóng hớt được một số chuyện mà hắn nghĩ là sẽ có lợi cho hắn.
Ở một bàn đối diện có hai người đàn ông ngồi xì xầm to nhỏ với nhau.
“Vụ làm ăn vừa rồi thế nào, có kiếm chác được chút gì không?”
Người kia thở dài: “Vét được tý cháo, nhưng mà cũng xém mất mạng.”
“Kể xem nào.”
Người kia kể: “Lần đó ta cùng 500 anh em vào tới tận xào huyệt của nó, trong lúc đang vơ vét thì nó tỉnh lại mặc dù bị đánh thuốc mê và thế là chỉ còn vài người sống sót trong đó có ta, xém mất mạng nhưng đổi lại một thứ vô cùng giá trị.”
“Thứ gì mà khiến ngươi đánh đổi cả mạng sống?”
Người kia thần thần bí bí nói: “Một mảnh vảy! Màu đỏ.”