"Fuck, đó là nói, tôi đeo linh hồn của người ủy thác trên lưng, nghiêm trọng như vậy, nhưng mi không nói với tôi gì cả" Nghe xong, Chu Mẫn nhớ đến nỗi tuyệt vọng đang diễn ra trong rừng. Cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ đến mức Chu Mẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng khi nghĩ về điều đó lúc này.
"Linh hồn gì, đó chỉ là những ân oán hay chấp niệm người ủy thác để lại trên đời không được coi là linh hồn không phải sao? Các linh hồn đã tan biến khi họ trao đổi với chúng ta, hoặc họ đã nhập vào luân hồi! Chúng ta chỉ đang giải trừ ân oán do ba ngàn thế giới này để lại mà thôi! Hơn nữa, tôi không ngờ rằng cô sẽ bị áp chế bởi cảm xúc của Giang Mẫn trong nhiệm vụ thứ hai!"
Nghe 484 giải thích, Chu Mẫn đột nhiên không nói nên lời.
Tại sao cô cảm thấy mình giống như sự tồn tại của phần mềm diệt virus 360?
Nhưng nghĩ đến sự tức giận trong đầu khi suýt bị làm nhục trong khu rừng nhỏ và nỗi đau không thể kiềm chế được, tức giận nhìn 484, "Tôi nhớ ra, trong ký ức tôi nhận được, bây giờ nghĩ lại, dường như có một sự kỳ lạ khó tả, và những điều kỳ lạ đó chính là trí nhớ của Giang Mẫn đã bị khóa trụ và bóp méo ký ức. Mà những ký ức khủng khϊếp đó là thứ mà Giang Mẫn không thể chấp nhận được, vì vậy sự việc trong rừng cây nhỏ đã khiến Giang Mẫn phá bỏ phong ấn và khôi phục lại trí nhớ của mình, điều này dẫn đến ý thức của Giang Mẫn một thời gian dài sau đó bị đè nén bởi sự đồng cảm, ý thức của mình dần dần đã hồi phục sau khi cô tính toán Liễu Hạo Ngọc, thành công nhìn vẻ đau khổ và tuyệt vọng trong mắt Liễu Hạo Ngọc."
"Đúng vậy, bởi vì kẻ trong rừng cây nhỏ không thành, nỗi đau thương của Giang Mẫn không đủ để hoàn toàn cắn nuốt linh hồn của cô, cho nên về sau cộng tình cô ấy chỉ áp chế ý thức của cô cho đến khi chấp niệm tan biến, cô giành lại quyền kiểm soát cơ thể này!"
484 cũng thực thổn thức khi nói đến đây, suy cho cùng cũng là lỗi của nó, vốn dĩ nó chỉ muốn dạy cho Chu Mẫn một bài học nho nhỏ qua người đàn ông đó, nhưng không ngờ rằng nỗi ám ảnh mà Giang Mẫn đã để lại trong kiếp trước thực sự sâu đậm như thế này.
"Nhưng tôi đã nằm trên bàn mổ hơn mười năm rồi. Hơn mười năm rồi tôi không thể cử động, ngày nào cũng treo cổ chảy nước miếng. Rồi, kể từ khi Giang Mẫn loại bỏ được chấp niệm của mình, tại sao cô ấy không cùng Liễu Hạo Ngọc ở bên nhau một lần nữa?"
Chu Mẫn không hiểu ,vì Giang Mẫn đã cho cô quyền khống chế thân thể của mình, chẳng lẽ Giang Mẫn không còn hận nữa, vậy thì, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Giang Mẫn cũng có thể trở lại thân thể của cô ấy a!
"Cô vẫn không hiểu, Giang Mẫn đã chết rồi. Khi tìm thấy hệ thống của chúng ta, cô ấy đã chết rồi. Cộng tình chỉ là cô lưu lại một tia oán niệm hoặc không cảm lòng, sự hối hận và sức mạnh tình cảm khác mà cô ấy để lại trên đời. Cô có tất cả ký ức của nguyên chủ, nhưng đó không còn là chính nguyên chủ nữa! Còn cô, giúp nguyên chủ trở lại thế giới cũ và sống một cuộc đời mới! "
"Trở thành cô ấy ?! "
" Nếu không, tại sao cô cho rằng cộng tình sẽ theo cô vào thế giới nhiệm vụ. Thực tế, khi cô xuất hiện trong thế giới nhiệm vụ, cô chính là nguyên chủ, hay nói cách khác, cô có thể coi tất cả nguyên chủ như chính mạng sống của mình trong ba ngàn thế giới! Lý giải như vậy có phải rất tốt"
" Tôi không hiểu! Nếu là cuộc sống của chính tôi, thì làm sao tôi có thể sống khổ sở như vậy! Tôi không cần!" Chu Mẫn đột nhiên không vui, coi mỗi người làm nhiệm vụ là chính mình có ý nghĩa gì! Nhưng chỉ sau hai thế giới, cô cảm thấy rằng nếu đó thực sự là cuộc sống của chính mình, sẽ thật là kinh khủng!
484 trốn ở trong góc tối không gian, nhìn Chu Mẫn ánh mắt xa lạ, thần bí nhìn Chu Mẫn, nở nụ cười đầy ẩn ý,
"Cô tại sao không muốn, có phải là vì cô làm chuyện đại nghịch bất đạo, cho nên cộc sống cô thật bi thảm Cuối cùng, nếu không thể đạt được mọi thứ mình muốn thì sao?"
"Nếu đó là trừng phạt, tôi làm nhiệm vụ làm gì? Tôi không làm, không làm..." Chu Mẫn đột nhiên cảm thấy không đau lòng khi nghe giả thiết của 484. Và cảm thấy hơi khó chịu, không thoải mái lắc lắc tay nói.
"Chu Mẫn, cô đã từ bỏ hy vọng trở về thế giới của riêng mình chưa? Cha mẹ già của cô, kẻ cặn bã sống trong ngôi nhà mới mà cô mua bằng số tiền tiết kiệm, và kỹ nữ trà xanh tiếp tục dụ dỗ bạn trai của cô bằng cách nói mình là bạn thân nhất của cô, cô có thể không quan tâm sao?”484 từng chữ từng câu từng câu chọc vào chỗ đau của cô, khiến cô nghĩ đến nhóm người khiến cô kinh tởm.
“Mi cũng thật nhẫn tâm!” Chu Mẫn nhìn không gian xám xịt xung quanh, “484, chúng ta cũng đã cùng nhau xuyên qua qua hai thế giới, chúng ta có thể làm rõ quy tắc một cách rõ ràng được không, tôi không hy vọng mình còn không biết mình làm gì nữa".
"Thật ra không còn nữa. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam chính là chìa khóa mở ra vị diện tiếp theo, mà nam chính cũng là vận may của thế giới, cho nên nam chính của từng vị diện không thể chết, bởi vì nam chính chết, thế giới này cũng sẽ đối mặt với sự sụp đổ, và cho dù cô đã thu thập được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam chính và hoàn thành nhiệm vụ của nữ phụ thì thời điểm cô trở về không gian cũng được xác định bởi thời gian nguyên chủ đã chết ở kiếp trước, khi cấp độ của tôi tăng lên, hệ thống sẽ mở càng nhiều quyền hạn cho cô, cuối cùng có thể lựa chọn thời gian trở về không gian, ngoại trừ không được chọn nam chính của mỗi thế giới!"
484 nói làm cho Chu Mẫn có chút kinh ngạc, nhưng cô biết rất rõ ràng, thật ra có nhiều thứ nằm ngoài lựa chọn của cô, ngoài tiến lên, cô dường như không có lựa chọn nào khác!
“Sau đó Liễu Hạo Ngọc chết cùng tôi, thế giới đó sụp đổ rồi sao?” Chu Mẫn nhớ tới vị diện trước, nơi cô để Liễu Hạo Ngọc chết cùng mình, vì cô biết rằng nếu Liễu Hạo Ngọc không chết, với chỉ số thông minh của hắn và cảm xúc càng ngày càng không ổn định, thế giới này sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn chơi đùa.
Mà 484 để cô ở lại với nam chủ để ổn định cảm xúc của nam chủ, nhiệm vụ bảo vệ thế giới cuối cùng sẽ thất bại, vì vậy lúc đó, Chu Mẫn chỉ có một lựa chọn.
"Không, bởi vì khi cô quyết định có con với Liễu Hạo Ngọc thì vận may của nam chủ đã bắt đầu chuyển sang con của hắn rồi, nên dù Liễu Hạo Ngọc có chết ở thế giới đó thì vận may của nam chủ cũng đã hết rồi. Bởi con trai của cô, may mắn của nam chủ Liễu Hạo Ngọc, thế giới vẫn đang phát triển ổn định! "
Nhưng 484 sẽ không nói với Chu Mẫn rằng mặc dù là phát triển, nhưng là phát triển một thế giới mà mọi người không thể tưởng tượng được! May mắn thay, Chu Mẫn không biết rằng họ đã rời khỏi thế giới đó, nếu không, nghĩ về nó sẽ rất đau lòng!
Không ai trong Liệu gia bình thường!