Liễu Hạo Ngọc bị thương tích trong người mà không thể vận động mạnh, vì vậy hắn phải để Tài xế làm việc đó cho hắn. Tài xế nhìn bộ đàm đang bốc hỏa trong tay, mở cửa xe lập tức ném ra ngoài.
Bầu trời xám xịt, bụi bay mù mịt, khi phần lửa của bộ đàm gặp không khí thì đột nhiên phát ra tiếng xèo xèo, ánh đèn điện nhỏ xíu bắt đầu nhấp nháy liên tục, khi tài xế đóng cửa lại, Liễu Hạo Ngọc bình tĩnh nói, "Lập tức lùi xe năm trăm mét!"
Ngay khi giọng nói cất lên, tài xế theo bản năng đạp ga rồi nhanh chóng lùi lại, sau đó chỉ thấy phía trước đột ngột nổ tung, dưới đất vang lên tiếng động, tiếng động thấu trời, chiếc xe bị chấn động "ầm ầm", suýt chút nữa bị luồng không khí kịch tính này thúc đẩy bay ra ngoài. May mắn thay, tài xế của Liễu Hạo Ngọc đều là những người có kinh nghiệm. Dù có đổ mồ hôi lạnh trên trán cũng là người cùng Liễu Hạo Ngọc trải qua thêm biến cố lớn sẽ chỉ rung động xe lắc, một lát sau, Liễu Hạo Ngọc trong xe bám vào tay cầm, thân hình vững vàng như núi Thái Cực sau một cú xóc nảy liền dừng lại cách đó không xa.
Nhìn những tảng đá và chướng ngại vật bị nổ tung, người lái xe một lần nữa kinh ngạc trước cấu trúc não bộ của Liễu Hạo Ngọc. Sau khi tháo và lắp ráp lại bộ đàm, nó đã biến thành một quả bom nhỏ. So với quả bom nổ bình thường, sức công phá của nó là không thể so sánh.
Nhìn vào con đường đầy bụi phía trước, Liễu Hạo Ngọc không phát ra tiếng động, nhưng người lái xe đã hiểu rằng lái xe quanh những tảng đá trực tiếp đến cao ốc Bàng Thượng trước đây trên đường Ngọc Tuyền.
Dọc theo đường đi, tài xế không dám quay lại nhìn Liễu Hạo Ngọc, lúc phát nổ, miệng vết thương trên người Liễu Hạo Ngọc đã mở ra trong lúc chấn động, làm hắn nhìn eo bụng mình quần áo đều đã thấm ướt, sau đó mặt vô biểu tình nhìn như không thấy. Nhìn đích đến càng ngày càng gần, lòng toàn là sự an toàn của Chu Mẫn.
Xe chạy một mạch đến nơi, khi nhìn thấy đám người vây quanh lầu ba, Liễu Hạo Ngọc ra hiệu cho tài xế bấm còi.
Tiếng "Tích tích tích" đột nhiên chấn động bầu không khí căng thẳng, Tiêu Nhiên nhận thấy người bước xuống xe lạnh lùng, quý phái, thân hình lạnh lùng trầm tĩnh, cặp kính lụa che đi sự lãnh đạm và đôi mắt khát máu của Liễu Hạo Ngọc, khiến hắn có vẻ lịch lãm và bớt lạnh lùng hơn một chút.
Khi mọi người nhìn thấy Liễu Hạo Ngọc, họ bất giác tránh ra, để lộ ra Chu Mẫn, người đang được đội S5 ở giữa mà không có bất kỳ sự ngăn cản nào.
“Các người sợ hãi sao?” Liễu Hạo Ngọc vừa đi vào vòng vây, vừa nhìn đội trưởng đội S5, ra hiệu mọi người tránh xa, ôm Chu Mẫn đang trầm mặc ở giữa.
Trên đường đi, khi trái tim đang bồn chồn của Liễu Hạo Ngọc gặp lại Chu Mẫn, bỗng nhiên bình tĩnh lại, Tiêu Nhiên nhìn người đàn ông mặc kệ mọi người mà không chút sợ hãi bước vào vòng vây của mình, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. Nhưng Liễu Hạo Ngọc lại ôn hoà, không thèm để ý đến ánh nhìn của bất kỳ ai, hắn tập trung chăm sóc mái tóc bị gió làm xù của Chu Mẫn khi cô chạy ra khỏi trang viên, trên mặt còn nở một nụ cười sung sướиɠ.
Chu Mẫn không giãy dụa, khi Liễu Hạo Ngọc ôm mình, cô ngoan ngoãn tiến đến vòng tay hắn, nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt từ cơ thể hắn, cô ngạc nhiên, nhìn Liễu Hạo Ngọc với ánh mắt khó hiểu, cô lo lắng, nhưng khi Liễu Hạo Ngọc cúi đầu duỗi tóc, ánh mắt lại dịu dàng ôn nhu.
Hắn không có ý định che giấu, bởi vì hân biết chỉ cần ở gần hắn, Chu Mẫn sẽ ngửi thấy mùi máu trên người anh, nhưng hắn chỉ muốn dùng tình huống này để nói với cô rằng trong lòng hắn, cô rất quan trọng!
Hắn ôm Chu Mẫn vào lòng, một tay cầm lấy tay cô, trong mắt mang theo một chút ý cười, bởi vì vẻ bình tĩnh trong mắt Chu Mẫn vừa rồi biến mất, tâm trạng lo lắng cũng tốt hơn rất nhiều. Có một tâm trạng tốt vào lúc này.
Thành phố vốn là một thành phố tương đối đông dân cư, hiện tại tràn ngập rác thải và thuốc súng, ven đường đầy xe phế thải, mặt đất đầy sỏi đá, tường vỡ, xác chết khắp nơi, bắn tung tóe đen kịt. Dòng máu cho biết mấy ngày qua cảnh tượng thảm thương nào đã xảy ra ở thành phố này.
"Liễu Hạo Ngọc, tao không hề động đến người của mày. Ngay cả Tô Tiểu Tiểu, người chạy ra khỏi phòng thí nghiệm của mày, tao cũng tạm thời chăm sóc cho mày. Còn người của tao thì sao? Có phải nên giao cho tôi!" lúc Liễu Hạo Ngọc và Chu Mẫn đang ôm nhau đứng giữa đống đổ nát, mỉm cười hỏi.
Sau khi ôm Chu Mẫn vào lòng, trái tim nóng nảy của anh bắt đầu bình tĩnh trở lại, lúc này nhìn Tiêu Nhiên trước mặt, nụ cười trên khóe miệng Liễu Hạo Ngọc càng thêm sâu, nghe thấy lời nói của Tiêu Nhiên, hắn không chút do dự gật đầu. Đôi mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của Tiêu Nhiên đột nhiên lộ ra vẻ kích động, hân ta hưng phấn tiến lên hai bước, “Cô ấy ở đâu?”
Vốn dĩ Tiêu Nhiên còn nghĩ rằng rốt cuộc Liễu Hạo Ngọc sẽ có thủ đoạn nào khác khi hắn ta đưa cô gái đi. hắn ta từ trước đến nay kiên quyết ôn hòa, áp đặt cùng độc đoán, nhưng hiện tại hắn tưởng sẽ cùng Liễu Hạo Ngọc nói nhiều, Liễu Hạo Ngọc liền dễ dàng đồng ý!
Mặc dù có một số bất ngờ, nhưng càng kinh ngạc và cảnh giác hơn, nhưng sự phấn khích và khao khát nhạt nhòa trong lòng vẫn khiến mắt hắn run lên, tim đập càng lúc càng nhanh.
"Ở đâu? Người tao muốn!" Tiêu Nhiên hỏi.
“Trong phòng thí nghiệm của tao!” Liễu Hạo Ngọc cười nói, nhưng lại thành công chọc giận Tiêu Nhiên.
“Mày đang chơi tao sao!” Tiêu Nhiên hung hăng ném chiếc điện thoại trong tay xuống đất ngay lập tức.
Tô Tiểu Tiểu, người bị bắt bởi Tiêu Nhiên vừa rồi, đã được người xung quanh thả ra, Tô Tiểu Tiểu lập tức chạy đến bên cạnh, khi cô ta gặp lại Liễu Hạo Ngọc, cô ta đã từng si mê người đàn ông này như vậy, nhưng bây giờ cô ta rất sợ người đàn ông này, đặc biệt là sau khi nhìn thấy phương pháp của Liễu Hạo Ngọc, cô ta bị phủ một cái bóng ma nghiêm trọng.
"Tao có thể dung túng mày giở trò trước mặt tao, nhưng mày không nên động người không nên động. Nếu mày cho rằng có người động lòng tao, mày còn có thể mặc cả với tao sao?" Liễu Hạo Ngọc lạnh giọng, nhìn về phía Tiêu Nhiên anh mắt hắn lạnh như băng, liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu đang run rẩy ở trong góc.
Tiêu Nhiên đột nhiên bật cười, "Liễu Hạo Ngọc, mày nghĩ tao thực sự là người duy nhất ở đây sao? Tao không muốn hoàn toàn xé nát mặt mình với mày, nhưng tao sẽ không bao giờ dung thứ cho người khác chạm vào người phụ nữ của tao. Chúng ta ở điểm này rất giống nhau! "
" Người phụ nữ của mày?! Mày có chắc người phụ nữ đó là của mày không?"
"Liễu Hạo Ngọc! Câm miệng!" Dường như chọc đúng vết sẹo của Tiêu Nhiên, hắn ta quát lên bảo dừng lại, hai mắt như đang phun ra lửa.
Đột nhiên không biết đang nghĩ gì, đột nhiên bật cười, có chút cao ngạo và tự tin, như thể mọi thứ đã kiểm soát được, hắn ta tự hào liếc nhìn Liễu Hạo Ngọc "Từ lúc đó tao đã biết rằng người phụ nữ này rất quan trọng với mày. Tao liền biết tao bắt được cô ta, giống như tao bắt được bím tóc nhỏ của mày, mày nói xem căn cứ của mày còn không?"
"Dương đông kích tây sao?" Liễu Hạo Ngọc đột nhiên nhìn Tiêu Nhiên nói, biểu hiện không thể giải thích được mà không biết là kinh ngạc hay bị sốc.