Nhìn nvẻ mặt còn không biết mãnh thú đến gần, đang chuẩn bị một ngụm đem con mồi ngu ngốc cắn nuốt, 484 đột nhiên nghĩ đây có lẽ chính là người ngốc có phúc của người ngốc, nhưng có thời gian vẫn cần thêm chút IQ cho ký chủ nhà mình, nếu không càng đến thế giới sau, thời điểm gặp được nam chủ so với thế giới này càng quỷ súc, cô sẽ đem chính mình gặp nguy hiểm......
Không thể không nói, mộng ảo trang viên này, ở kiếp trước đã tạo ra một sự khuấy động lớn, làm cho tất cả nghệ sĩ nhắm mắt làm ngơ, cũng không phải không có đạo lý, thật sự rất đẹp, theo rừng hoa anh đào muời dặm hai bên, con đường đá xanh dưới chân, một đường hương hoa tràn ngập, hồ nhân tạo đầy hoa súng, đóa hoa trắng bạc, núi giả nhiều hình thù quái lạ, ánh chiều xuống bên rừng, cảnh sắc thiên nhiên bao bọc tất cả những vẻ đẹp xuân hạ thu.
Mà trong cảnh sắc tràn đầy thiên nhiên lại sừng sững vô cùng trang nghiêm của biệt thự lâu đài châu Âu, không có một tia không hòa hợp, ngược lại có loại mỹ lệ mâu thuẫn kỳ dị, bụi cây bốn phía bị thợ làm vườn cắt tỉa thành các loại hình dạng kỳ quái, phân bố rải rác bốn phía, sẽ không cảm thấy dư thừa, ngược lại có thêm một loại kinh diễm!
Chu Mẫn rất hiếu kì, không biết trong biệt thự như thế nào? Kiếp trước đưa tin, đã từng nói qua, tòa biệt thự mộng ảo kia, từ trên không trung nhìn xuống giống như tiên cảnh, tràn đầy mỹ lệ cùng thần bí của lâu đài châu Âu. Có lời đồn không có người đi vào biệt thự, lại có lời đồn người từng tiến vào quá biệt thự cuối cùng đều tự nguyện trung thành với chủ nhân thần bí của trang viên kia, nguyện ý vì hắn bảo vệ bí mật bên trong biệt thự......
Cho nên tòa mộng ảo trang viên lại bị phóng viên nước ngoài gọi là mị hoặc quốc gia, bởi vì tất cả mọi người muốn đi vào, người đi vào không muốn ra đi ra...
Mang theo tò mò, Chu Mẫn đem chuyện Liễu Hạo Ngọc ném ở phía sau, cùng với tâm tình vừa rồi còn thấp thỏm đều đặt sang một bên. Đẩy cửa ra, cho đến khi bước vào phòng khách, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng may, ở kiếp trước đưa tin che, cô cho rằng tòa biệt thự này thần bí xa hoa như thế nào. Hơn nữa với tính cách Liễu Hạo Ngọc cùng với bố trí bên ngoài của trang viên, cô cho rằng nơi hắn ở hẳn là cũng là mang theo cảm giác thời xưa.
Giống như hoàng gia cung đình?! Mang theo cảm giác cực kỳ xa hoa tôn quý.
Nhưng ra ngoài dự kiến của cô, không có cảm giác xa hoa cực độ, không có thiên hướng quá mức kiểu cổ xưa, cũng không theo hướng phương tây, mà tương đối thiên về một ngôi nhà ấm áp ở vùng ngoại thành, nội thất được bố trí với không gian mở, ít tường để mở rộng tầm nhìn, đồ nội thất kiểu ý thanh lịch, ghế sofa da màu nhạt, có vẻ chủ nhân tính cách tao nhã, hơn nữa kết cấu trong phòng là làm cho người cảm thấy rộng rãi, phóng khoáng, nguyện cùng người thẳng thắn đối đãi. Nhưng mà, Chu Mẫn nhìn Liễu Hạo Ngọc sau đó tiến vào.....
Người đàn ông này, rõ ràng chính là một bộ dáng gắt gạo đem mình bao bọc, không nguyện ý đem thật lòng dễ dàng tiết lộ, trên mặt mang nhiều mặt nạ khó có thể đếm hết, có thể thấy được lòng phòng bị rất nghiêm trọng! Nhưng cách thiết kế bố cục, rất không phù hợp tính cách của hắn!
Cũng không biết là thiết kế không đáng tin cậy kia, sợ là bị Liễu Hạo Ngọc sớm đá khỏi giới thiết kế rồi!
Đáng tiếc......
Bất quá, dựa theo thời gian kiếp trước tòa trang viên này bại lộ, hẳn là mười năm sau, khi đó Tô Tiểu Tiểu đã sớm gả cho Liễu Hạo Ngọc, mà cô đã bị Liễu Hạo Ngọc đưa ra nước ngoài, sau đó chính là này tòa trang viên bại lộ, vì sao hiện tại như vậy sớm như vậy, mình không thể hiểu tại sao lại ở đây?!
"Nghĩ cái gì vậy?" Liễu Hạo Ngọc không biết đi tới phía sau cô từ lúc nào, từ phía sau ôm cô vào trong ngực, cằm tự nhiên đặt trên vai Chu Mẫn, quen thuộc như đã làm rất nhiều lần, nhưng Chu Mẫn lại bởi vì động tác Liễu Hạo Ngọc tự nhiên như vậy, thân thể hơi cứng đờ, nhìn bàn tay to sạch sẽ bên hông, đôi tay này nếu bay múa trên phím đàn đen trắng, nhất định rất đẹp......
"Em suy nghĩ biệt thự này của anh, không có một chỗ nào cùng phong cảnh bên ngoài tương ứng!" Chu Mẫn nói.
"Em đi theo tôi......" Liễu Hạo Ngọc cười khẽ, buông tay Chu Mẫn ra, tự nhiên dắt tay cô, dẫn cô lên lầu, đẩy ra một gian cửa lớn màu đỏ thẫm trên lầu ba, nhưng lại làm Chu Mẫn có loại cảm giác xuyên không... giường ngủ trạm trổ cổ kính, bàn cờ, cùng với tủ sách, đây là thư phòng vương quan đại thần hoặc công tử quý tộc thời cổ đại!
Lộ ra một cổ thanh tao lịch sự chi sĩ ưu nhã, tùy ý của người nổi tiếng, người tôn quý, người bày mưu lập kế, mặc kệ là cái gì, đều làm Chu Mẫn cảm thấy Liễu Hạo Ngọc chính là một người nhìn không thấu, giảo hoạt giống như hồ ly....
"Chỗ này ngoại trừ em ra, ai cũng chưa từng tiến vào......" Liễu Hạo Ngọc đem Chu Mẫn tiến vào, đứng ở bên cửa sổ, ý bảo cô từ nơi này nhìn ra ngoài, Chu Mẫn nghi hoặc nhìn ánh mắt Liễu Hạo Ngọc ý bảo cô nhìn nhanh, bán tín bán nghi nhìn ra ngoài, nháy mắt sợ ngây người: "Đó...đó là cổng lớn trang viên bán sườn núi nới chúng ta tiến vào, làm sao có thể?"
"Tòa trang viên này dựa vào núi mà xây, kỳ thật ở giữa núi chỗ đó có một cái của đi vào, từ nơi đó tiến vào, vị trí thư phòng chính điểm cao nhất của cả ngọn núi, tự nhiên có thể nhìn thấy, nhưng chúng ta là từ phía trên tiến vào, cho nên em từ phía trên núi nhìn sang đó, chỉ là biệt thự ba tầng, kỳ thật ở phía dưới tòa biệt thự này, có một cánh cửa không khóa...... Chỉ cần đẩy nhẹ, cửa liền mở...... Chỉ cần từ trong cửa đi vào, em có thể thấy phía dưới...... Còn có 18 tầng lầu......"
Liễu Hạo Ngọc càng nói càng tới gần bên tai Chu Mẫn, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức nếu không cẩn thận nghe, căn bản là nghe không được Liễu Hạo Ngọc đang nói cái gì, nhưng lúc hắn nói xong lời cuối cùng, Chu Mẫn một tay đem Liễu Hạo Ngọc đẩy ra, "Anh...anh đừng nói nữa, em không muốn biết!"
Chu Mẫn cả người nổi da gà, làm cho cả người không rét mà run, Liễu Hạo Ngọc bị Chu Mẫn mạnh mẽ đẩy ra, một chút cũng không tức giận, nhún vai vẻ mặt đáng tiếc, "Thật là đáng tiếc, em thiếu chút nữa chân chính hiểu được tôi...... Nếu tôi tung ra cành ôliu em không cần về sau em nhớ kỹ, không có tôi cho phép, cánh cửa kia, ngàn vạn không cần đẩy ra...... Nếu không, rất nguy hiểm....."
Bốn chữ cuối cùng Liễu Hạo Ngọc nói cực kỳ nhẹ, ánh mắt rõ ràng mang theo cười, nhưng chính là làm Chu Mẫn cảm thấy quỷ dị, tim đập không khỏi càng lúc càng nhanh, nuốt nước miếng, nói chuyện đều không nhanh nhẹn, "em... em...em mới không định mở...ai... ai hiếm lạ...ai đi!"
Liễu Hạo Ngọc đột nhiên khoanh tay trước ngực dựa vào bệ cửa sổ, cười vô cùng vui vẻ, Chu Mẫn lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Hạo Ngọc cười không có đề phòng và thoải mái như vậy , không khỏi nhìn đến sửng sốt!
"Thế nào? Phát hiện ta nhan sắc tôi không tồi đi?" Liễu Hạo Ngọc giễu cợt nhìn Chu Mẫn.
"Mặt dày vô sỉ, tự kỷ!" Chu Mẫn chưa thấy qua Liễu Hạo Ngọc như vậy, hắn như vậy Ngọc làm cô cảm thấy nguy hiểm, đồng thời không hiểu sao cảm thấy quen thuộc......