Hắn cười khẽ, hạ thấp giọng nói và thì thầm bên tai nàng, “Thật là vật nhỏ mẫn cảm. Chỉ cần xoa bóρ ѵú là có thể cao trào, như vậy thì làm sao chịu được triều cường mãnh liệt hơn……” Hắn dùng một ngón tay đẩy ra hai mảnh cánh hoa ướt đẫm kia rồi nhờ mật dịch bôi trơn nên liền ngang nhiên cắm vào trong nàng.
“A —–” Chu Mẫn vừa định thét chói tai nhưng đột nhiên nhớ tới bên ngoài có rất nhiều người nên nàng đành gắt gao che lại miệng mình và khó chịu lắc đầu, hai mắt khẩn cầu nhìn Lam Tí Ngọc muốn hắn dừng lại. Dị vật tiến vào làm nơi riêng tư của nàng run rẩy một trận, vách tường thịt kiều nộn nhanh chóng bao vây lấy ngón tay muốn bài xích nó đi ra ngoài nhưng lại không ngờ rằng vì làm như vậy mà hút ngón tay hắn vào sâu hơn.
Chu Mẫn không dám mở miệng nên chỉ có thể cầu xin nhìn Lam Tí Ngọc, nàng lại rơi nước mắt. Mật huyệt nhỏ hẹp đến mức gần như không thể cất chứa đầu ngón tay của hắn. Nàng nâng eo nhỏ lên muốn khép lại hai chân lại nhưng do Lam Tí Ngọc cố định chân của nàng phân ra hai bên sườn của hắn nên nàng chỉ có thể kẹp lấy vòng eo rắn chắc của hắn.
“Bảo bối, thả lỏng chút đi, muội thật chặt! Một ngón tay mà cũng chịu không nổi thì lát nữa sao có thể nuốt được côn th*t của Hoàng huynh? Ân, thả lỏng chút, ngoan!” Hơi thở của hắn vó chút gấp gáp. Hắn cố ý tới gần bên tai nàng rồi ngậm lấy vành tai nàng và nói nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại chút nào, hắn không ngừng thọc vào rút ra trong tiểu huyệt của nàng.
Lam Tí Ngọc không ngờ rằng mật huyệt vừa mới bắn xong nhưng vẫn nhỏ hẹp như trước khiến ngón tay của hắn chỉ có thể vô cùng khó khăn chuyển động thong thả trong mật huyệt ướŧ áŧ. Xúc cảm non mịn chặt ấm làm cự long dưới thân hắn sừng sững nổ mạnh.
“Đừng…. A… Hoàng huynh…. Nhẹ một chút…. Sẽ khó chịu….” Đầu Chu Mẫn ỷ ở phần cổ Lam Tí Ngọc. Nàng mềm nhu nhỏ giọng khóc lên, ngón tay hắn giống như có chứa điện lưu, mỗi một lần xoay tròn đều làm nàng cầm lòng không được mà run rẩy, nhục huyệt điên rồi co rút lại, một loại cảm giác khát vọng đau đớn bị cự vật lấp đầy bò lên trên trái tim nàng.
“Khó chịu ở đâu? Chỗ này sao?” Hắn tà nịnh nhướng mày, ngón tay mạnh mẽ chen vào hoa kính rồi đâm tới âm đế, sau đó lại rút ra đâm vào. Ngón cái tìm được viên trân chau nộn hồng được giấu sau vách tường thịt màu mỡ rồi tùy ý ma xát. Chu Mẫn không chịu nổi mà khóc thút thít, thân thể tuyết trắng đong đưa lên xuông theo ngón tay hắn, miệng huyệt phấn hồng mê người kịch liệt co rút lại vài cái rồi phun ra một luồng mật dịch.
“Mẫn Nhi, tiểu huy*t của muội thật dâʍ đãиɠ, chảy nhiều nước nhứ vậy, hơn nữa, hương vị của nó còn làm cho người ta muốn ngừng mà ngừng không được….”
Nhớ tới lần đầu tiên khi cưỡиɠ ɦϊếp nàng ở Thanh Ngọc điện, hắn có nếm thử, hương vị của nó cho đến nay vẫn làm hắn khó có thể quên. Hắn đột nhiên lui ra phía sau, mở to chân nàng ra rồi cúi đầu xuống ôn nhu liếʍ ʍúŧ u cốc đang không ngừng phát ra mùi hương mị hoặc thanh hương của Chu Mẫn. Hắn nuốt hết tất vả dịch ngọt vào trong miệng, đầu lưỡi thỉnh thoảng ma xát với hai mảnh cánh hoa đào run run hơi phiếm hồng kia. Từng đợt kɦoáı ƈảʍ tê dại nhanh chóng tập trung ở hạ làm Chu Mẫn suиɠ sướиɠ đến mức gần như hỏng mất, d*m thủy chảy ra bốn phía, muốn ngăn cũng không ngăn được.“Thật ngọt! Vẫn giống như lần đầu tiên làm ta nhớ mãi.” Hắn lại tham lam liếʍ ʍúŧ tiếp cho đến khi toàn thân Chu Mẫn run rẩy và co rút, đầu ngón chân nho nhỏ của nàng cuộn lại, hắn mới chịu dừng bữa cơm dâʍ đãиɠ này.
“Sướиɠ sao? Tiểu bảo bối của ta? Có phải phía dưới rất khó chịu hay không, có phải rất muốn Hoàng huynh làm phải không?” Lam Tí Ngọc dù gấp nhưng vẫn ung dung nửa quỳ đứng dậy, môi mỏng của hắn ướŧ áŧ sáng bóng, mặt trên còn dính bằng chứng khát vọng tìиɦ ɖu͙ƈ của nàng.
Khi nhìn hắn nhanh chóng cởϊ qυầи áo trên người xuống và phóng xuất ra cự thạc phấn chấn đầy gan xanh thì thân thể Chu Mẫn như lửa đốt, nóng rực vô cùng. Hai lần trước làʍ ŧìиɦ là do đêm tối cộng thêm xảy ra rất nhiều chuyện nên nàng không kịp thưởng thức thân thể hắn nhưng hiện tại lại đang rõ như ban ngày, thân thể săn chắc của hắn bị nnagf nhìn không sót thứ gì.
Hai vai rộng lớn, vòng eo hùng vĩ. Tuy rằng vì hằng năm tập võ nên cơ bắp trên người hắn rắn chắc nhưng làn da của hắn khong phải màu nâu mà là trắng hoàn mỹ xuất sắc. Đặc biệt là cơ ngực và cơ bụng vững chắc hữu lực tràn ngập cảm giác cứng như sắt thép. Thân thể của hắn chẳng những không hề có một khuyết điểm nào mà còn biểu hiện sự cường hãn mạnh mẽ.
Chu Mẫn khó khắn nuốt nước miếng, ánh mắt tự nhiên lướt xuống phía dưới, cây côn th*t khổng lồ khác hẳn người bình thường đang dựng hướng lên trời tỏ vè giận dữ hiện ra ở trước mặt nàng. Trời ới thật là thứ đồ khủng khϊếp! Chắc nó cũng phải dài từ 18cm trở lên, bề rộng ít nhất cũng bằng 4cm, mạch máu vờn quanh trên thân gậy màu đỏ tím không ngừng chảy xuống như một con cự thú có thể tùy thời gϊếŧ người.
Lúc trước, nàng có thể nuốt được cự vật này mà không có bị đâm thủng, thật là được chỗ tốt từ danh khí của 484 cho! Nhưng khi nhớ lại nàng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Chu Mẫn nuốt nuốt nước miếng, thân thể nhịn không được co rút lên.
“Hoàng muội, thích thứ muội đang nhìn sao?” Lam Tí Ngọc hiểu rõ cười nhẹ, “Muốn ta làm thì muội tự mình mở rộng chân ra!” Hắn tà mị mệnh lệnh tự tay cầm côn th*t thô to của mình rồi vuốt ve lên xuống, hai túi tinh hoàn cũng phối hợp đong đưa trước sau. Bộ dáng hắn tự tɦủ ɖâʍ khiến mặt Chu Mẫn như sung huyết, tim đập như sấm.
Nàng sợ hãi bị người bên ngoài nghe thấy nhưng nhìn qυყ đầυ trên cự long không ngừng tràn ra bạch dịch – đó là ‘chất dinh dưỡng’ nàng muốn suốt 1 tháng nay, hơn nữa, thân thể của nàng thực hư không, rất muốn bị hung hăng đâm thủy, va chạm. Bởi vậy nên hai tay nàng không thể không run rẩy mở hai đùi ngọc rộng để lộ ra tiểu huyệt phấn hồng nhỏ từng giọt mật dịch ra trước mắt hắn.
“Hoàng huynh… Cho ta… Ư~… Mau tới làm ta… Ư a… Hoàng huynh…….” Chu Mẫn dùng giọng điệu nhỏ bé cầu xin, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp vũ mị tràn đầy du͙ƈ vọиɠ xuân sắc động lòng người, mái tóc đen nhánh xõa tung trên thân thể tuyết trắng xinh đẹp. Dùng tư thế phóng đãng như vậy làm nàng cảm thấy mình giống như đang dâʍ đãиɠ mời Hoàng huynh tận tình nhấm nháp u huyệt tươi mới ngon miệng của mình.
“Yêu tinh!” Hắn thốt lên một câu. Qυყ đầυ to lớn để ở trước miệng huyệt của nàng, hạ thân đột nhiên tàn bạo hung hăng dúng sức đâm vào trong đưa côn th*t thô to như cột đá cắm vào tiểu huyệt non mịn chặt hẹp.
“Aaaaaa ——-” Chu Mẫn bị hắn thô lỗ tiến vào làm đau đến mức khóc ra tiếng mà quên che miệng nhưng lại bị Lam Tí Ngọc nhanh chóng bao phủ đôi môi. Đôi mắt nàng hơi nước mông lung tràn đầy khó chịu, thân thể tuyết trắng non mềm run rẩy không thôi, bàn tay nhỏ gắt gao túm nhau, nàng gấn như không thể thở nổi.
“A… a… aaaaa…” Mặc dù đủ mật dịch bôi trơn nhưng do tiểu huyệt chặt hẹp bị hung hăng mở rộng, hai cánh hoa đỏ tươi cũng bị tách ra hai bên nên khiến nàng có cảm giác mình sẽ bị xé rách.
“Hoàng muội, nhịn một chút được không? Ta còn chưa cắm vào được một nửa…” Lam Tí Ngọc thương tiếc cuối người xuống hôn nước mắt nàng đang rơi. hoa huy*t chặt hẹp gắt gao bao bọc lấy hắn giống như bài xích nhưng lại như đón nhận. Nửa cây côn th*t màu đỏ tím huyết mạch sôi sục lộ ở bên ngoài hoa huy*t đột nhiên lại to thêm vài phần, nhiệt độ nóng rực giống như một ngọn lửa và đang chờ công thành chiếm đất.
Nhưng tiếng kêu của nàng lại khiến hắn không thể không dừng lại. Hắn thấp giọng trấn an nữ nhân dưới thân, loại cảm giác nửa vời này làm cái trán và bờ ngực hắn chảy ra lượng lớn mồ hôi.
“Ưm ưm~… A..a… Không… ư~ a…….” Áp lực và sức dãn mà cây côn th*t nóng rực đến đáng sợ kia mang đến khiến nàng khó có thể thích ứng được. Chu Mẫn bất lực nằm ở trên ghế, rêи ɾỉ đáng thương và đẩy Lam Tí Ngọc ra. Biểu tình của vừa nhu mị thống khổ vừa phóng đãng chọc người yêu thương, làm người mất hồn.