Nữ Phụ Phác Gục Nam Chủ

Quyển 1 - Chương 9 (Cao H)


Tuy rằng lý trí đã sớm khôi phục, biết mình nên dừng lại, xuân dược cũng đã được giải nhưng thời điểm Lam Tí Ngọc bị tiểu huyệt của Chu mẫn hung hăng co rút và kẹp chặt lần nữa thì kɦoáı cảʍ được bao vây bên trong khiến hắn thật suиg sướnɠ, quả thực sắp bị tra tấn đến chết, hắn chỉ biết không ngừng tiến lên, tiến lên, tiến lên mới có thể gãi ngứa!

“Ưm~ a…..” Vẫn còn ngưỡng đầu về sau, Chu Mẫn liếʍ đôi môi hồng nhạt, cảm nhận từng đợt kɦoáı ƈảʍ từ chỗ hoa hạch trong tiểu huyệt cuồn cuộn không ngừng mà chảy khắp toàn thân mình.

“Yêu tinh…..” Giọng nói khàn khàn đã tràn đầy du͙© vọиɠ khó nhịn, Lam Tí Ngọc tuy rằng biết người dưới thân là muội muội của mình nhưng không phải hắn đã làm rồi không phải sao? Nếu một lần là làm, hai lần cũng là làm, ba lần, bốn lần, thậm chí càng nhiều lần hơn thì có quan hệ gì đâu.

Hắn hiện tại chỉ biết là hắn muốn làm chết tiểu yêu tinh đang không ngừng hấp thụ tϊиɦ ɖϊƈh͙ hắn ở dưới thân!

Hắn nhanh chóng xoay người một cái, đặt chân nàng lên trên vai mình và đưa côn th*t lui ra ngoài rồi lại dùng sức đâm vào!

“Aaaaaaa! Không —–”

Thanh âm vốn mềm mại kiều mị bởi vì kêu to thời gian dài nên sớm đã khàn khàn nhưng như cũ vẫn có tiếng rên tràn ngập dụ hoặc trầm thấp từ trong cái miệng nhỏ kia phát ra.

Chu Mẫn vốn dĩ thật vất vả mới thích ứng được tốc độ vừa rồi của Lam Tí Ngọc và nắm giữ kỹ xảo khống chế chính mình, chính là không ngờ đột nhiên xoay người một cái, liền bị hắn áp ở dưới thân.

Côn th*t đâm sâu xâm nhập vào hai mảnh cánh hoa động tình, Lam Tí Ngọc thoải mái thở ra một hơi thật mạnh, cảm giác như chính mình bị tiểu huyệt đói khát kia hoàn toàn nuốt vào, hắn thấy nếu vĩnh viễn làm nàng cũng không xấu.

“A~..” Hắn nửa cắn môi phát ra tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn, hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ mất hồn khi bị hoa huy*t nàng gắt gao bao bọc lấy, thẳng đến lúc hoa huy*t trở nên càng thêm đói khát mà mυ'ŧ chặt, mới bắt đầu đong đưa thân thể, càng thêm phóng túng bản thân theo đuổi cảm giác thoải mái nhất.

Đang lúc hai người vận động còn nhanh hơn so với trước thì hai bóng người giao triền với nhau cũng ở dưới ánh trăng nhàn nhạt dần dần hòa làm một.

Đột nhiên tần suất côn th*t tiến vào nhanh dần, va chạm chỗ sâu trong hoa huy*t khiến mật dịch nháy mắt bùng nổ tràn ra.

“A a…… Không ——- từ bỏ, chậm một chút, chậm một chút, ca ca, ca…… Sắp chết, sắp chết ——— a ~!” Chu Mẫn nhịn không được kiều mị rêи ɾỉ, cả người đột nhiên tới cao trào mà run rẩy, làn da trắng như tuyết nhiễm màu hồng phấn mê người.

Lúc nàng cao trào, Lam Tia Ngọc cũng cảm nhận được vách tường thịt bao vây lấy hắn kịch liệt co rút lại, áp chặt côn th*t, tác dụng của danh khí lại lần nữa phát huy tác dụng, kɦoáı ƈảʍ thoải mái khi được mυ'ŧ vào làm hắn ra sức thẳng tiến rồi rút ra, qua lại đâm vào hoa huy*t đầy nước kéo dài dư vị cao trào của nàng, muốn đưa nàng lêи đỉиɦ.

“Ưm ~ a…… A…..” Nàng lắc đầu nức nở, toàn thân vì kɦoáı ƈảʍ quá nhiếu mà căng chặt, nhìn không ra là hưng phấn hay sợ hãi.

Chỉ biết theo tốc độ hắn thọc vào rút ra, tường thịt cũng co chặt theo, tiếng nước ‘tư tư’ theo hắn va chạm mà chảy ra ngoài, cánh hoa đỏ bừng cũng phun ra thịt non đỏ thắm.

Tiểu huyệt như là một cái miệng nhỏ dục cầu bất mãn, một bên dùng sức mà cắn phân thân của Lam Tí Ngọc, còn một bên lại liều mạng mà mυ'ŧ vào côn th*t cực nóng của hắn, kɦoáı ƈảʍ như vậy làm hắn không muốn dừng lại, một giây cũng không muốn dừng!

“Lam Tí Ngọc……. Lam Tí Ngọc……”

Nàng khẩn trương bắt lấy cánh tay hắn như muốn cầu cứu hắn nhưng mà nàng mới là người khởi xướng khiến hắn phát cuồng, cho nên nàng chỉ có thể phát ra tiếng ngâm nga.

“Yêu tinh……. Ta muốn làm chết ngươi……” Hắn cắn răng nói, giống như đêm nay liền chơi với nàng, không làm chết nàng quyết không bỏ qua, tàn nhẫn quyết tuyệt không ngừng đấu đá lung tung ở hoa huy*t, không dừng lại chút nào! Một lần mạnh hơn một lần, một lần sâu hơn một lần, theo cái mông của hắn không ngừng đâm về phía trước, tiến vào thật sâu rồi lại lôi ra xong lại tiến vào…..

“A…..” Kɦoáı ƈảʍ không ngừng xâm nhập khiến Chu Mẫn đã không thể tự hỏi, cả người run rẩy.

Thân hình kiều nộn thừa nhận thế công càng ngày càng bá đạo của Lam Tí Ngọc, gợi cảm đong đưa, hắn mỗi một lần va chạm đều đâm vào sâu trong hoa tâm, đem từng đợt kɦoáı ƈảʍ mất hồn rót vào cơ thể nàng.

Trong thân thể như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nàng, nàng cảm thấy chính mình nếu không thét chói tai ra tiếng thì tựa hồ sẽ bởi vì vậy mà nổ mạnh.

“A…… A…… Sắp chết…… Sắp chết…….”

Tiếng rêи ɾỉ kiều mị của nàng thật là tuyệt vời làm hắn càng thêm vong tình đong đưa thân thể của mình, nỗ lực đem cái loại vui thích mỹ diệu này truyền đến toàn thân giống như hai người này trời sinh đã định sẵn để kết hợp, muốn biến thành hoàn mỹ.

Chu Mẫn như một búp bê vải mềm giống bông sắp rách nát xụi lơ dưới sự đâm chọt mạnh mẽ của hắn, thân thể đã chịu kíƈɦ tɦíƈɦ phóng đãng hùa theo ý hắn cùng nhau truy đuổi du͙c vọиɠ.

“Lam Tí Ngọc...Từ bỏ…… Từ bỏ….. Sẽ hỏng, thật sự sẽ hỏng…..” Tay nhỏ của nàng gắt gao túm lấy cánh tay cường tráng của hắn, cái miệng nhỏ hồng nộn kìm nén không được kêu ra tiếng thẳng đến đột nhiên tất cả dều dừng lại.

“Không…….. Từ bỏ a…… A ——–” Chu Mẫn rốt cuộc không thể thừa nhận được nữa, kêu khẽ một tiếng xong vô lực mà ngất đi.

“Lam Mẫn……” Lam Tí Ngọc thấy người dưới thân hoàn toàn ngất xỉu mới vô ý thức kêu ra cái tên kia, ánh mắt phức tạp nhìn nữ tử kiều suyễn liên liên dưới thân kia, bộ ngực đầy đặn lại phát dục đến cực đẹp phập phồng lên xuống.

Dưới lông mi cong vυ't thậm chí còn dính một chút nước mắt nho nhỏ, sự thương tiếc tràn vào trong lòng hắn, hắn lại mất không chế, hắn không biết đây là lần thứ mấy đem nàng làm ngất xong lại đánh thức rồi lại lần nữa làm ngất xỉu đi. Biết rõ đây là lần đầu tiên của nàng thì không nên sóng cuồng giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi mà làm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ở trên một nữ nhân có loại cảm giác này, căn bản không muốn dừng lại, nhưng nữ nhân này lại là—— muội muội của hắn!

Hơn nữa chỉ cần hắn vừa có xúc động thương tiếc hoặc là động tác có chậm chạp một chút thì tiểu huyệt kia như cảm giác được côn th*t có ý lùi nên nó càng thêm tham lam mà mυ'ŧ vào —-

Một chốc kia tựa như trăm ngàn cái lưỡi dùng sức gặm liếʍ, dùng sức mà mυ'ŧ vào, dùng sức mà triền miên!

“Ưm~…..” Tiếng kêu trầm thấp tràn ra từ trong miệng Lam Tí Ngọc.

Cho dù biết nếu tiếp tục làm nữa thì mấy ngày sau khẳng định nàng không xuống giường được nhưng hắn dừng không được!

Lam Tí Ngọc không màng nàng ngất đi, lại lần nữa bắt đầu không ngừng dùng sức thọc vào rút ra giống như một dã thú không thể thỏa mãn, tham lam mà cướp đoạt sự điềm mỹ chặt chẽ của nàng cũng như là cái miệng nhỏ nhiệt tình kịch liệt đáp lại kia.

Thẳng đến cắm một cái cuồng mãnh vào, hắn mới ngửa đầu thả lỏng thân thể, động tác ngày càng thêm cuồng dã, nắm hai chân nàng đặt ở trên vai mình rồi mạnh mẽ bẻ thành thẳng tắp, sau đó không ngừng va chạm, va chạm, va chạm, lần lượt xâm nhập hoa tâm giống như một con ngựa va chạm hoa huy*t sớm đã sưng đỏ phát run, mồ hôi trên người hắn nhỏ giọt xuống khuôn mặt nhỏ tuyết trắng của nàng, nam nhân không chịu nổi dụ hoặc mà cúi xuống vươn đầu lưỡi liếʍ mồ hôi trên mặt nàng mà dưới hạ thân vẫn không ngừng vận động.