Nữ Phụ Phác Gục Nam Chủ

Quyển 1 - Chương 8 (Cao H)

Cái loại công kích khiến người ta điên cuồng này làm Lam Tí Ngọc buông ra một cái đùi của Chu Mẫn, hắn không chút do dự nào mà hung hăng đánh vào mông vểnh của nàng: “Thả lỏng chút cho ta, ngươi suýt nữa cắn đứt lão tử rồi, ngươi cái đồ yêu tinh!”

Nói xong, Lam Tí Ngọc càng thêm điên cuồng, tàn nhẫn va chạm điểm nhô lên kia, tựa hồ muốn đem điểm đó đâm thủng mớ vừa lòng.

Mà Chu Mẫn đang hôn mê làm người điên cuồng kia lại đột nhiên mở to hai mắt, nàng hoàn toàn chịu đựng không được mà thét chói tai ra tiếng, “A ——–” Mật dịch càng giống như dòng suối nhỏ chảy ra ngoài, tiểu huyệt cũng mãnh liệt co rút lại.

Nam nhân hình như rất đắc ý, hắn buông hai chân của Chu Mẫn ra để nàng tự đứng thẳng nhưng nàng lại thiếu chút nữa ngã xuống, Lam Tí Ngọc xoay thân thể nàng cho hai tay nàng ôm cây cột và chổng mông lên, hắn hung hăng bẻ hai chân nàng ra, bàn tay to ôm eo nàng khiến nàng mở rộng hai chân để làm trụ, đôi tay chống ở trên cây cột, thân mình nàng thành một hình cung 90 độ, sau đó hắn đỡ côn th*t dựng đứng nóng rực rồi sùng sức cắm vào từ phía sau.

“Aaa~” một tiếng rêи ɾỉ kiều mị đan xem với từng đợt va chạm mãnh liệt như vũ bão mưa gió ở phía sau, từng cú đâm chọt như muốn đóng đinh Chu Mẫn ở trên cây cột, còn cây gậy sắt trong hoa kính tựa hồ không biết mệt mỏi mãnh liệt va chạm điểm mẫn cảm nhô lên kia, hơn nữa lại càng thêm sùng sức mà ra vào tiểu huyệt. “Đừng, dừng lại….. Cầu huynh…..”

Thân thể của nàng đã không chịu nổi, nhiều lần cao trào liên tục nhưng hai tay nam nhân vẫn bóp chặt eo nàng giống như không nghe thấy nàng cầu xin, hắn không có chút ý tứ nào muốn buông tha nàng.

Lam Tí Ngọc mạnh mẽ nắn bóp mông vểnh của nàng, nhìn bờ thịt tuyết trắng từ trong tay tràn ra, hắn như có loại kɧoáı ©ảʍ làm nhục nàng, mà hai chân của Chu Mẫn sớm đã khuỵu xuống nhưng Lam Tí Ngọc lại cũng theo tư thế của nàng mà vớt nàng lên, ôm nàng vào trong lòng ngực của hắn, tay hắn từ sau luồn qua dưới nách nàng mà vuốt ve xoa nắn hai nhũ thịt tròn trịa!

Lưng của nàng dính sát với ngực hắn, nam nhân hơi nâng thân thể nàng lên rồi áp xuống, còn côn th*t nhếch lên của hắn lại hung hăng đâm lên trên, vừa đâm một cái mà Chu Mẫn đã lên tiếng thét chói tai, sắp đâm xuyên!

“Aaaaa... đâm nát rồi, nát rồi ~” Tiếng thét chói tai của Chu Mẫn đổi lấy sự đối đãi càng thêm thô lỗ ngang ngược của Lam Tí Ngọc, hắn nghiền nát hoa tâm của nàng xong cũng không đem côn th*t lấy ra mà xoay nó 180 độ trong hoa huy*t đầy nước của nàng, để Chu Mẫn đối mặt với hắn rồi ôm nàng vào trong ngực.

Bởi vì tìиɧ ɖu͙© nên đôi mắt của Chu Mẫn mờ mịt nàng nhẹ thở phì phò, hơi cắn cánh môi, thân thể ở dưới ánh nhìn chăm chú của hắn mà hư nhuyễn, nàng khẽ nâng mông tuyết trắng, côn th*t nam tính lửa nóng trong hoa huy*t ướŧ áŧ ngượng ngùng đang không ngừng to lên, nó trở nên càng thêm đứng thẳng.

Sự phát hiện này làm nàng vừa khẩn trương vừa hưng phấn, cảm giác qυყ đầυ nóng rát bên trong đang run rẩy từng đợt, thân mình của nàng cũng run run không ngừng, tay Lam Tí Ngọc ôm nàng nóng rực mà hữu lực.

“A...aaaa..” côn th*t cứng như thiết ở bên trong hơi động một chút, bị dùng sức căng ra nghiền nát khiến nàng hư nhuyễn vô lực, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, mồ hôi thơm cũng chảy giọt.

“Hoàng… Ngọc… Ngọc… Hoàng huynh……”. Nàng lắc đầu nhìn đôi mắt nguy hiểm của hắn. Nàng không biết nên gọi hắn như thế nào, nàng nhớ ra là hắn bảo nàng gọi hắn là Ngọc! Nhưng mà khi tiếng gọi Ngọc kiều mị này vừa ra khỏi miệng nàng thì nàng phát hiện côn th*t của hắn đặt trong cơ thể mình lại lần nữa lớn thêm một vòng. Chu Mẫn sợ hãi nên không chút nghĩ ngợi liền muốn chạy trốn, hắn thật sự quá lớn, nàng sắp nhận không nổi sự điên cuồng của hắn.

Theo bản năng nàng muốn chạy trốn nhưng hắn sớm đã nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn không cho nàng lùi bước, bàn tay to chế trụ eo nàng hơi dùng lực áp nàng ngồi xuống, mà chính hắn cũng nâng eo lên, ra sức đâm chọt.

“A —–” Tiến vào quá sâu khiến nàng kêu hô lên tiếng, toàn thân nàng hư nhuyễn vô lực, run rẩy ghé vào trên người hắn.

Lam Tí Ngọc nhíu mày hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bị vách tường thịt gắt gao bao vậy, bờ mông hữu lực không ngừng đâm lên trên và thọc vào rút ra thủy huyệt.

“Ư a…… Chậm một chút...chậm một chút…..” Hoa huy*t ướt đẫm phun ra nuốt vào côn th*t truyền đến từng đợt sung sướиɠ, tê dại.

Cắn môi, nàng theo bản thân dựng thẳng thân mình, tay nhỏ chống lên bờ ngực mướt mồ hôi của hắn, nàng hơi ngửa đầu, chuyển động lên xuống để bản thân khống chế tốc độ, hoa huy*t hấp thu côn th*t thô dài.

Cảm giác hoàn toàn có thể tự mình khống chế tốc độ khiến Chu Mẫn hoạt động hơi chút muộn và chậm, mà Lam Tí Ngọc hình như cũng phát hiện ý đồ của Chu Mẫn, hắn đột nhiên cảm thấy không đã ghiền nhưng lúc này lại nguyện ý nhường nhịn nàng một lúc.

“Đúng….. Chính là như vậy…… Bảo bối, ngươi thật chặt, giỏi quá…..”. Côn th*t thô dài lửa nóng hưởng thụ vách tường thịt chặt chẽ, mắt đen của hắn híp lại nhìn cặp v* trắng trẻo tròn trịa đong đưa trên dưới, nhịn không được mà túm lấy một cái nắn bóp qua lại theo tiết tấu của nàng.

Cặp v* tròn trịa kia đầy đặn và co dãn khiến một tay của hắn không thể nắm hết.Tuy rằng thân hình nhỏ xinh nhưng Chu Mẫn lại có một dáng người ma mị.

Theo ngón tay vuốt ve, nhũ thịt tuyết nộn cũng biến hình, từ khe hở của ngón tay, đầu v* hồng nhạt sưng lên dụ hoặc tầm mắt hắn.

“Ưmm……” Hắn vuốt ve làm thân thể truyền đến một trận ngứa, Chu Mẫn nhịn không được mà kiều mị ưm một tiếng, đầu v* mẫn cảm nở rộ.

“Bảo bối, đầu v* của ngươi lại cứng.”

“Ư~ a…..” Nàng cúi đầu liền phát hiện ngón tay trắng nõn kia đang ở trên đầu v*, nhũ thịt đỏ bừng dưới sự cọ xát của hắn, màu sắc từ phấn hồng chuyển sang đỏ sẫm, biến thành màu đỏ.

“Ân…… Không….. Không cần, đâm…… dừng lại đi…..” Hàm răng cắn môi đỏ, tuy rằng rõ ràng là nàng khống chế tiết tấu nhưng Chu Mẫn vẫn như cũ bị đồ vật nóng dực kia xỏ xuyên, có chút thở hổn hển, nàng sợ hãi cự tuyệt Lam Tí Ngọc dâʍ ɭσạи đầu v* của mình.

Ánh mắt của hắn chuyển sang nâu thẳm, hắn nhịn không được cúi đầu ngậm lấy một trong hai nhũ thịt, đầu lưỡi liếʍ láp đầu v* xong lại xoay tròn vòng quanh, sau khi liếʍ nó thành một mảnh ướŧ áŧ, hắn lại dùng lực ngậm lấy, mở mồn to liếʍ mυ'ŧ.

Môi lưỡi liếʍ mυ'ŧ, bàn tay to cũng không buông tha cho nhũ thịt trơn trượt, miệng hắn xoa bóp tuyết nhũ làm nhũ thịt giống như bị giật điện nhiễm màu sắc dâʍ ɖu͙©. Bàn tay kia cũng kẹp lấy một đầu v* đỏ bừng khác. Theo môi lưỡi liếʍ mυ'ŧ, ngón tay cũng xoay tròn nắn bóp và dâʍ ɭσạи hai nhũ thịt nhỏ xinh.

Buông nhũ thịt ra, Lam Tí Ngọc khẽ liếʍ đầu v* bị hắn mυ'ŧ đến ướt đẫm xong lại há mồm ngậm lấy đầu v* bên kia làm đầu v* hai bên đều nhiễm đầy nước bọt, hắn mới vừa lòng mà buông nàng ra, liếʍ cánh môi.

Ngón tay kẹp lấy đầu v* cứng rắn, lôi kéo xoay tròn, bàn tay cũng không ngừng xoa bóp nhũ thịt đem tuyết nhũ chơi đến một mảnh đỏ bừng.

“Ưm~ a…..” Sợi tóc hơi ướt xen lẫn với làn da trắng như tuyết, Chu mẫn khẽ cắn cánh môi, lại một lần bị động đi theo hắn phóng túng rong ruổi, tùy ý hoa huy*t lên xuống vuốt ve côn th*t. Mật dịch róc rách d*m thủy theo động tác của nàng mà chảy ra ngoài khiến bụng dưới của hai người một mảnh ướt đẫm, phiếm hơi mỏng đầm nước.

Kɧoáı ©ảʍ không ngừng tích lũy, liền ở vài cái vuốt ve cuối cùng, hô hấp của nàng cũng dồn dập theo, hoa huy*t bao vây lấy côn th*t truyền đến từng trận co chặt.

“Thật thoải mái….. Nhưng mà quá chậm, bảo bối…..” Lam Tí Ngọc lúc nãy còn có thể tiếp thu động tác chậm rì rì của nàng nhưng càng về sau, Lam Tí Ngọc phát hiện quá chậm, hắn muốn cái cảm giác hung hăng xỏ xuyên qua rồi sau đó lại rút ra.