“Không, ngươi cũng muốn, tiểu huy*t của ngươi đã ướt, đang đợi ta tiến vào.” Hắn bá đạo nói, ngón giữa thon dài lướt qua hoa môi ẩm ướt, cắm vào hoa kính đang co chặt.
“A! Huynh rút ra đi, ta thật khó chịu!” Chu Mẫn kinh hoàng thất sắc, cảm nhận được ngón tay hắn đang tách ra hạ thể chặt chẽ ra.
Lam Tí Ngọc không để ý tới nàng phản kháng, bắt đầu mạnh mẽ mà trừu động đầu ngón tay.
Nàng thực kinh ngạc, tuy rằng hạ thể bị căng to ra nhưng nàng không cảm thấy gì là không khỏe mà chỉ thấy khó chịu thôi, sau đó hắn ác liệt moi móc bên trong hoa huy*t, thật ngứa, rất hư không, giống như muốn đồ vật lớn hơn lấp đầy.
Cả người nàng mềm mại dựa vào trên người hắn, nàng cảm thấy hoa huy*t phía dưới bị ngón tay hắn ra vào khiến mình không ngừng chảy ra chất lỏng ẩm ướt quen thuộc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa, cái miệng nhỏ phấn nộn của nàng cũng đang hé mở phát ra những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều mê người, hắn như bị dục hỏa thiêu đốt, mắt đỏ lên. Tốc độ thọc vào rút ra của hắn dần nhanh hơn, đâm vào càng sâu, càng dùng sức, muốn làm nàng lêи đỉиɦ vui sướиɠ.
“Ân ——- a ——- dừng, dừng lại, quá nhanh, quá nhanh, sắp chết, a ——– chịu không nổi, a ——- ta từ bỏ!”
Chu Mẫn cảm thấy bản thân như sắp hòa tan, cánh hoa mẫn cảm vì hắn mỗi lần mạnh mẽ ma xát mà sung huyết đau đớn, nàng nhíu mày, thừa nhận không kịp tình cảm mãnh liệt quá nhiều thì đã sắp đạt tới đỉnh điểm.
Cảm giác thoải mái thẳng tới đỉnh đầu nhưng chỉ như gãi ngứa, nhưng là cảm thấy không đủ, hắn muốn càng nhiều hơn, hắn thành thạo cởi hết quần áo cùa bản thân ném xuống đất rồi bế Chu Mẫn lên. Đột nhiên bị bàn tay to kéo mông vểnh, hai chân thì mở rộng ra bị bế lên, nàng sợ tới mức lập tức ôm chặt cổ hắn, hai chân trắng nõn tinh tế gắt gao kẹp vòng eo săn chắc của hắn, thật không ngờ rằng thật sự chỉ có 1 loại nam nhân mặc quần áo nhìn gầy, cởϊ qυầи áo lại có thịt thế này. Không phải thuộc dạng tràn đầy vạm vỡ mà là loại đường cong ưu nhã, cả người săn chắc khỏe mạnh, mỗi một khối cơ bắp không thừa không thiếu, thật cân đối! Hơn nữa, vì do nhiều năm tập võ nên mỗi một khối da thịt trên cơ thể hắn đều tràn ngập sức bật cùng gắng gượng.
Chỉ chốc lát sau, Lam Tí Ngọc và Chu Mẫn đều hoàn toàn trần trụi đối diện nhau, mà côn th*t dưới thân hắn đang đứng thẳng sừng sững.
Bởi vì bị đè gắt gao trên cây cột nên nàng không nhìn thấy côn th*t dữ tợn kia, chỉ có thể cảm nhận được thứ đồ vật nóng rực và cứng rắn đó không ngừng va chạm ở trên hoa môi trong khi hắn cởϊ qυầи áo khiến nàng không khống chế được mà chảy ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ.
“Ta nhịn không nổi, cho ta, cho ta ——-”
Lam Tí Ngọc đã sắp điên cuồng, thân mình thon dài hữu lực kia cùng côn th*t thô to dươi thân đều tản ra khí thế làm người hít thở không thông. Hắn tiến về phía trước ôm chặt nàng, đè nàng ở giữa cây cột và thân thể hắn, dùng thân thể hắn ma xát nàng.
“Thật…. Thoải mái, thật thơm ~.” Lam Tí Ngọc mê muội mà cọ xát thân thể mềm mại, phát giác nàng đang hơi hơi run rẩy.
Rất muốn an ủi nàng đừng khẩn trương nhưng hỗn hợp dược tính trong cơ thể hắn hòa với mùi hương tự có của thân thể nàng làm hắn mạnh mẽ bẻ ra hai chân nàng, dùng sức bóp chặt đùi nàng rồi cố định nàng chặt chẽ trên cây cột.
Côn th*t sưng to, quy đ*u dữ tợn chảy ra một ít chất lỏng màu trắng, hắn chậm rãi đưa côn th*t đã không thể nhẫn nhịn được mà vận sức chờ phát động cắm vào tiểu huyệt ẩm ướt.
“Bảo bối, ta chờ không kịp!” Lam Tí Ngọc túm cái mông vểnh của nàng, đung côn th*t sưng to dữ tợn để trước hoa môi bị đùa bỡn sưng đỏ, đem côn th*t sớm đã nghẹn đến mức đau đớn chống trước miệng tiểu huyệt. Lam Tí Ngọc mê muội mà chơi đùa thân mình xinh đẹp của nàng, hắn dùng thêm ngón trỏ tách ra âm đ*o có giãn cực kì chặt chẽ và ẩm ướt của nàng rồi nhanh đưa hai ngón tay ra vào.
Hoa huy*t nàng hoàn toàn bao vây 2 ngón tay của hắn, cảm giác căng trướng no đủ, “a~…… Không, không cần…….. Ta, ta không được…….. Ta chịu không nổi……” Nếu còn tiếp tục thì nàng sẽ té xỉu mất.
“Gọi ta là Ngọc đi bảo bối.” Lam Tí Ngọc một tay bắt lấy eo nhỏ của Chu Mẫn, đem nàng kéo lại gần với thân thể hắn, ngón tay vẫn không ngừng ra vào trong hoa huy*t của nàng.
“A——— Ngọc, ca ca….. Tha cho ta đi! Ô ô….. Ta chịu không nổi —— ta không được!” Không thể thừa nhận được nhu cầu cuồng mãnh của hắn, hạ thể nàng đã bắt đầu mãnh liệt co rút lại.
“Chịu đựng thêm một lát, ngươi có thể…..” Hoa kính đang không ngừng co rút lại bị ngón tay tăng mạnh tốc độ ra vào, hắn dùng sức mà cắm vào đường đi chặt chẽ trong hoa kính xong rồi bắt đầu xoay tròn 2 ngón tay ma xát mấy điểm mẫn cảm trên vách thịt mềm, sau đó nhanh chóng rút ra.
Hắn cứ cắm vào liên tục nhiều lần như vậy rồi lại xoay tròn và rút ra làm nơi riêng tư của Chu Mẫn phun ra nhiều mật dịch, hắn dùng bàn tay dính ướt vỗ vào cánh mông nàng cũng như đẩy Chu Mẫn lên cao trào.
“Aaaaaaaa” Nơi riêng tư bắt đầu mạnh mẽ co rút, cuối cùng vì chịu không nổi nên nàng thét chói tai ra tiếng rồi ngã vào lòng Lam Tí Ngọc.
“Ta thích ngươi gọi ta là Ngọc ca ca ~” Đôi tay Lam Tí Ngọc ôm Chu Mẫn đang xụi lơ nằm ở trong lòng ngực mình, cười tà tứ, côn th*t sưng to càng thêm đau đớn, đôi tay mạnh mẽ vuốt ve cái mông vểnh của nàng, đưa hoa môi hiện tại còn đang run rẩy của nàng ma xát với côn th*t sưng to của hắn.
“Nhịn một chút…..” Hắn kiềm chế lại du͙© vọиɠ, nhìn bảo bối mềm mại.
“A...?!” Chu Mẫn còn chưa kịp hồi phục tinh thần do kɦoáı ƈảʍ do Lam Tí Ngọc mang lại lúc nãy và vì còn đang ngắm nghía côn th*t dữ tợn như hổ báo của hắn thì cả người nàng đã căng chặt, Lam Tí Ngọc đột nhiên động thân đưa côn th*t thô to chen vào hoa huy*t chặt hẹp.