Tình Thâm Phùng Thời

Chương 126 Phiên Ngoại 1

Đông đi xuân tới, hoa đào lại nở, hôn lễ của Thời Thanh Thu với Ôn Khinh Hàn cũng đã định.

Tất cả thiệp mời đều được phát ra, thế giới bên ngoài không biết hai người chưa từng tổ chức hôn lễ. Cho nên tất cả lời mời đều là bạn bè hai người quen biết.

Thời Thanh Thu bên này đương nhiên là Thi Chiêu Ý, Tần Vọng, cựu đại diện Phan Gia Văn, v.v... Phía Ôn Khinh Hàn là Giản Ý Chi và Phó An Nhiên, đồng nghiệp ở sở sư vụ. Còn có những người thân trong gia đình cùng một số bạn bè của trưởng bối, cộng lại rất đông.

Trong những tháng trước hôn lễ, Thời Thanh Thu ra ngoài đóng phim, dành thời gian còn lại ở Thành phố B, thỉnh thoảng bay ra ngoài ghi hình chương trình.

Để thuận tiện cho công việc của Ôn Khinh Hàn, hai người chuyển về nhà của Ôn Khinh Hàn, nơi ở của Thời Thanh Thu dự định để sống trong kỳ nghỉ.

Buổi tối, Thời Thanh Thu mở cửa, trong nhà nghênh đón tiếng bước chân phức tạp, rất náo nhiệt.

Diêu Nhuế cười nói: "Đại minh tinh của mình, hồ lô muộn tao nhà cậu sao còn chưa trở về? Đợi lát nữa ăn cơm còn không trở về, chúng ta cũng sẽ không chờ a."

Thời Thanh Thu đành phải mím môi, cười nói: "Cậu ấy đang trên đường về, có lẽ là kẹt xe."

“Hôm nay có thể trở về ăn cơm cũng đã thật tốt rồi.” Giản Ý Chi cởi cúc áo vest, không nhịn được thay Ôn Khinh Hàn nói: “Ai đi công tác mà không thể cùng ăn tối a? Đêm nay cậu ấy không bị lưu lại liền cảm ơn mấy người kia cho cậu ấy cơ hội trở về bồi vợ rồi."

Phó An Nhiên nửa thật nửa giả nói: "Ồ, vậy em có nên thưởng cho chị một chút không? Mỗi lần chị đi công tác đều vội vàng chạy về nhà, chăm sóc gia đình như vậy."

Giản Ý Chi ôm lấy vai Phó An Nhiên, "Không không không, chị không có ý này..."

Diêu Nhuế bị chọc cười, "Ý Chi, cậu đây là lươn lẹo a."

Thời Thanh Thu vén tay áo hai tay lên, trên tay còn đọng lại giọt nước, "Được rồi, mình đi lấy nồi lẩu, còn có hai món xào, trong ba người ai đến giúp mình một chút."

Diêu Nhuế cất túi đi, tự đề nghị: "Mình đi mình đi."

Giản Ý Chi sờ sờ mũi, hắng giọng một cái, có chút xấu hổ.

“Em cũng đi.” Phó An Nhiên giương khóe môi, thuận miệng nói: “Chị không biết nấu ăn thì thành thật ngồi ở đây đừng nhúc nhích, chờ ăn là được rồi."

Diêu Nhuế ném cái ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ cho Giản Ý Chi, nói: "Biết ăn không biết làm, nói cậu là nữ công gia chánh thì phải cân nhắc lại."

Giản Ý Chi còn kém ngửa mặt lên trời thở dài. Không biết nấu ăn là sai sao? Nàng biết kiếm tiền a!

Mấy nữ nhân không độc thân ở cùng một chỗ vĩnh viễn không sợ không có chủ đề, Thời Thanh Thu cùng Phó An Nhiên và Diêu Nhuế trong phòng bếp phân công làm việc, đồng thời vừa làm vừa trò chuyện trên trời dưới đất.

Diêu Nhuế đang chuẩn bị nước sốt, hiếu kỳ hỏi: "Ai nha, Tiểu Nhiên, sắp đến hôn lễ của Thanh Thu với hồ lô muộn tao rồi, em cùng Ý Chi thì sao? Có lĩnh chứng chưa?"

Phó An Nhiên chọn đồ ăn, liếʍ môi cười nói, "Lĩnh rồi..."

“Lĩnh rồi?” Thời Thanh Thu xoay người lại, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào vậy? Hai người làm sao không lên tiếng?"

Tin tức này thực sự đến quá đột ngột, phỏng chừng Ôn Khinh Hàn cũng không biết, nếu không cô nhất định sẽ nói cho nàng biết.

"Cũng không phải do Ý Chi sao..." Phó An Nhiên đột nhiên đỏ mặt, "Ngày đó chị ấy uống nhiều, sau đó về đến nhà liền nói với em muốn kết hôn, sau đó em đồng ý."

Diêu Nhuế: "..."

Thời Thanh Thu: "..."

"Không phải chứ..." Diêu Nhuế ném đĩa hương vị vừa mới mang tới, hai tay ôm ngực nói: "Luật sư đều không có tình thú như vậy sao? Hồ lô muộn tao Khinh Hàn như vậy, Ý Chi cũng giống như vậy? Mình thực sự nhìn lầm cậu ấy a, mình còn tưởng cậu ấy còn tốt hơn hồ lô muộn tao một chút."

Thời Thanh Thu bất đắc dĩ nói, "Cũng không hẳn luật sư đều như vậy, An Nhiên cũng là luật sư mà?"

Hơn nữa, Ôn Khinh Hàn nào có không có tình thú? Cô là loại băng tan khi động tình làm cho lòng người ngứa ngáy a.

Có đôi khi trêu chọc lửa tình của cô, bị nàng cắn vành tai, thanh âm ái muội gọi nàng một tiếng "Ôn thái thái", cả người Thời Thanh Thu cơ hồ như muốn mềm nhũn.

Đương nhiên, những điều này không cần phải nói ra để mọi người cùng biết.

Diêu Nhuế lắc đầu cười: "Tiểu Nhiên, em cũng thế, sao lại đáp ứng cậu ấy nhanh như vậy?"

Linh quang trong đầu Thời Thanh Thu chợt lóe lên, "Có lẽ Ý Chi không dám nói, lúc này mới mượn rượu tăng thêm dũng khí a. Tiểu Nhuế, cậu nghĩ một chút, tửu lượng của cậu ấy có thể uống bao nhiêu mới say một lần? Làm sao lần đó uống say liền đề cập đến chuyện kết hôn a."

Cả hai phát biểu ý kiến, cùng nhau nhìn Phó An Nhiên, chờ Phó An Nhiên đưa ra câu trả lời cuối cùng.

Phó An Nhiên mím môi cười, trong mắt hiện lên tia ấm áp, "Thời học tỷ nói đúng, chị ấy ngại hỏi nên trước khi về nhà liền cố ý uống nhiều. Thế nhưng là, lời cầu hôn đã được bù lại, bây giờ..."

Nàng giật tay phải, chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô lập tức hiện rõ.

“Thật không thể tin được, vừa rồi chúng ta không phát hiện ra.” Diêu Nhuế nghiêng người mỉm cười nhìn, vô tình hay cố ý nói một câu: “Ý Chi vẫn có thể nha, cảm giác so với Ôn đại luật sư có vẻ tốt hơn một chút.”

“Hứ… mình không nói với cậu chuyện này nữa” Thời Thanh Thu mỉm cười vỗ cánh tay Diêu Nhuế, sau đó xoay người lại.

Cơm tối rất nhanh đã làm xong, mặc dù Diêu Nhuế ngoài miệng nói sẽ không chờ Ôn Khinh Hàn, nhưng khi vào chỗ ngồi, vẫn là cô nói để mọi người chờ một chút.

Cũng may, một lúc sau Ôn Khinh Hàn về đến nhà, mang theo một chiếc vali nhỏ, trên tay khoác một chiếc áo vest, xách cặp công văn.

Thời Thanh Thu treo áo lên cho cô, Ôn Khinh Hàn thay giày, hỏi: "Tôi về muộn phải không?"

Thời Thanh Thu đi trở lại trước cửa, vươn tay nhéo mũi cô, nói nhỏ: "Không có, vừa vặn muốn ăn cơm."

Ôn Khinh Hàn giương khóe môi, thuận thế nắm lấy cổ tay Thời Thanh Thu, đem người kéo vào trong ngực, động tác một mạch mà thành.

“Đừng nháo, bọn họ đều ở đây.” Thời Thanh Thu oán giận đẩy vai cô, sau đó kéo cô cùng đi vào. “Cậu về cũng không muộn lắm, đi công tác một tuần, đêm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút, mau tới ăn cơm..."

Trong bữa tối, Ôn Khinh Hàn phát hiện chiếc nhẫn của Giản Ý Chi với Phó An Nhiên, bắt đầu cùng Diêu Nhuế trêu chọc.

Buổi tối tiễn khách, Ôn Khinh Hàn sớm xử lý công việc, sau đó trở về phòng tắm rửa.

Thời Thanh Thu dựa vào đầu giường chờ cô, muốn nói những chuyện trong chuyến công tác.

Nhưng bởi vì cái gọi tiểu biệt thắng tân hôn, có một số việc luôn xảy ra trước khi trò chuyện.

Ôn Khinh Hàn chui vào chăn cùng Thời Thanh Thu, hôn lên môi nàng muốn tâm sự những lời muốn nói, mái tóc đen dài thẳng mượt quấn lấy mái tóc xoăn dài của nàng, nụ hôn nóng bỏng trượt vào váy ngủ rơi xuống vai và ngực.

Nàng dung túng Ôn Khinh Hàn, cảm thụ rồi đáp ứng, không che giấu du͙© vọиɠ trong nội tâm, đuổi theo tất cả những giác quan kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà Ôn Khinh Hàn mang đến cho nàng.

Nửa đêm, ngọn đèn đầu giường trong phòng được bật sáng, những kí©ɧ ŧìиɧ nồng nhiệt cuối cùng cũng kết thúc.

Ôn Khinh Hàn thở hổn hển hôn Thời Thanh Thu, thân thể hai người đều có chút mệt mỏi, cô đẩy Thời Thanh Thu ra.

Thời Thanh Thu ngừng công kích, ôm cô nói nhỏ, "Khinh Hàn, có mệt không?"

“Còn tốt.” Ôn Khinh Hàn ngoan ngoãn nép vào trong ngực nàng.

Thời Thanh Thu hôn lên đôi mắt vẫn còn tràn đầy xuân tình của Ôn Khinh Hàn, thấp giọng cười nói: "Mình để Ngụy tỷ rảnh rỗi một thời gian, kịch bản hay có thể chuyển liền chuyển, còn hoạt động không ở địa phương đều sẽ không nhận."

Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại, giương lên khóe môi, "Ừm, tháng sau tổ chức hôn lễ xong chúng ta liền đi hưởng tuần trăng mật."

Thời Thanh Thu cười một tiếng, "Ý Chi tức chết mất. Chờ chúng ta trở về, cậu ấy nhất định sẽ điên cuồng trả thù cậu."

“Mặc kệ cậu ấy.” Ôn Khinh Hàn mở mắt ra, tay sờ bụng của Thời Thanh Thu “Hai ngày trước mẹ có gọi điện cho tôi, còn nói đến chuyện sinh con.”

“Cậu muốn không?” Thời Thanh Thu ngậm lấy vành tai cô, ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi.

“Đương nhiên không, hiện tại quá sớm.” Ôn Khinh Hàn lắc đầu nói, “Tôi có nói rõ, ba mẹ cũng biết công việc của cậu còn đang trong giai đoạn củng cố, lại vừa mới ký mấy người mới, nói thế nào cũng không phải lúc thích hợp. Chỉ là mẹ vẫn bàn giao cậu tịnh dưỡng thân thể nhiều một chút."

“Ừm, mình biết rồi.” Thời Thanh Thu lẩm bẩm, “Đúng rồi, nói đến, con của chúng ta tên là gì?”

Thật sự là một vòng này đến một vòng khác, tâm tư này lại bay đến tên của đứa trẻ.

Ôn Khinh Hàn đành phải cùng nàng phối hợp thảo luận: "Cậu muốn tên là gì?"

"Ừm..." Thời Thanh Thu buông lỏng tay, đem gương mặt nhu hòa của cô giờ phút này đặt vào trong mắt, nghĩ đi nghĩ lại.

Nghĩ về cô, nghĩ về quá khứ của cô, nghĩ về hai người trước kia.

“Ôn Như Tích.” Thời Thanh Thu tiến lại gần cô, hôn lên trán cô, thì thầm nói: “Con của chúng ta lấy họ của cậu, tiểu Ôn Bảo Bảo của chúng ta tên là Ôn Như Tích, được không?”

Chính là cậu bảy năm như trước, mới đổi được hiện tại tình thâm phùng thời.

Lông mi Ôn Khinh Hàn khẽ run, trong mắt hiện lên một tầng sương mù, "Được, liền tên Ôn Như Tích."

Thời Thanh Thu cong mày, Ôn Khinh Hàn định hôn lên mắt nàng, nhưng cô không kìm nén được nội tâm rung động, xoay người áp Thời Thanh Thu dưới thân.

Màn đêm tĩnh lặng, nụ hôn liên tiếp rơi xuống trên thân thể Thời Thanh Thu, nhẹ nhàng như ánh trăng ngoài cửa sổ.

.

Ngày tổ chức hôn lễ trùng với ngày ra mắt bộ phim năm ngoái Thời Thanh Thu đã quay.

Mà suy nghĩ của hai người là: Những người khác kết thúc hôn lễ liền muốn động phòng, còn chúng ta muốn đi xem phim.

Ý tưởng này là do Ôn Khinh Hàn đưa ra, vừa nghe xong, Thời Thanh Thu liền sửng sốt: "Sao lại đi xem phim?"

Ôn Khinh Hàn nghiêm túc giải thích: "Lúc phim này đang quay tôi cũng có ở đó, hiện tại công chiếu, đương nhiên là muốn đi xem."

Thời Thanh Thu xấu hổ xoa mặt cô, "Nhưng mà, đây là đêm tân hôn a..."

Ôn Khinh Hàn nhướng mày hỏi: "Sao vậy? Chẳng lẽ cậu muốn động phòng?"

"Cũng không có..." Thời Thanh Thu thu tay lại, lầm bầm một câu: "Nhưng mà, cảm giác rất kỳ quái, cái trình tự này căn bản không đúng."

Thấy nàng như vậy, Ôn Khinh Hàn cười thầm trong lòng, trên mặt làm ra bộ dáng chiều theo: "Xem phim hay động phòng, cậu chọn một."

"Vậy xem phim là tốt rồi..."

Suýt chút nữa nàng đã rơi vào bẫy của Ôn Khinh Hàn, hợp lấy là để nàng chính miệng nói muốn động phòng sao?

Ôn Khinh Hàn người này thật đúng là, thời gian này càng ngày càng tính kế người.

Mọi chuyện đều chuẩn bị xong xuôi, váy cưới là do Thời Thanh Thu liên hệ với nhà thiết kế nước ngoài, kiểu dáng chỉ dành cho hai người.

Chỉ riêng váy cưới này, hai người không biết chụp bao nhiêu bức ảnh, còn có một ít lưu trong album, nếu không trong nhà sẽ không có chỗ treo.

Hai người mặc váy cưới ẩn tình nhìn nhau, Ôn Khinh Hàn ôm Thời Thanh Thu từ phía sau, nàng quay đầu lại mỉm cười nhìn Ôn Khinh Hàn. Dưới ánh nắng vàng, còn có hình ảnh Ôn Khinh Hàn nâng tay nàng hôn lên ngón tay đeo nhẫn.

Rất nhiều rất nhiều hình ảnh, giống như làm sao cũng chụp không đủ.

Trong ngày cưới, tất cả khách mời đều có mặt đông đủ, không cần phóng viên, cả hội trường rộn rã tiếng cười nói.

Thảm đỏ rất dài, bạn bè cùng người thân vây kín hai bên.

Ôn Khinh Hàn mặc một chiếc váy cưới màu trắng, khóe môi nở nụ cười nhu hòa mê hoặc lòng người, đứng ở thảm đỏ chờ Thời Thanh Thu.

Thời Thanh Thu nhớ trước ngày hôn lễ, Ôn Khinh Hàn từng ôm nàng, nói nhỏ vào tai nàng: "Tới hôn lễ, tôi ở thảm đỏ chờ cậu. Mặc kệ cậu có đi chậm đến đâu, tôi vẫn luôn ở nơi đó chờ cậu. Chờ cậu đi tới trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi, đem hết quãng đời còn lại của cậu giao cho tôi."

Tôi sẽ luôn chờ cậu.

Hình ảnh trong đầu tiêu tan, Thời Thanh Thu từng bước đi qua thảm đỏ, nắm chặt tay Ôn Khinh Hàn.

Nghi thức kỳ thực đối với hai người không quan trọng, hai người sớm đã là vợ của nhau rồi. Nhưng giờ khắc này, có một ít lời nói chỉ có hai người mới có thể hiểu được.

Thời Thanh Thu chăm chú nhìn cô, trong mắt nàng chỉ có cô: "Khinh Hàn, mình tới."

Ôn Khinh Hàn siết chặt tay nàng, ánh mắt như có ánh sáng, "Cậu tới thật đúng lúc."

May mà thời điểm nàng động tâm Ôn Khinh Hàn không có tuyệt vọng, may mà nàng còn kịp đáp lại, may mà mọi chuyện vẫn chưa muộn.

Giữa tiếng hò reo của khách nhân, Ôn Khinh Hàn ôm lấy eo nàng hôn lên môi nàng, nàng xấu hổ nép vào trong ngực Ôn Khinh Hàn.

Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn ở thành phố B, được bảo mật nghiêm ngặt, không gian trang nhã, mọi người đều rất hào hứng, may mà buổi tối có bán vé xem phim.

Xem hết liền về nhà, hành trình ngày này mới tính là triệt để kết thúc.

Thời Thanh Thu vừa tháo trang sức vừa nói: "Tại sao chúng ta phải đi xem thảm kịch vào đêm tân hôn chứ? Đây cũng quá kỳ quái đi..."

Ôn Khinh Hàn cởϊ qυầи áo hỏi nàng: "Vậy cậu cảm thấy đêm tân hôn làm cái gì mới phù hợp?"

Thời Thanh Thu không khỏi bật cười: "Chuyện này mình không nói với cậu."

Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy trong gương có một thân ảnh đè ép xuống, tiếp theo là thân nhiệt quen thuộc cùng một nụ hôn trên cổ nàng.

"Ôn thái thái, tôi đột nhiên cảm thấy cứ đi ngủ như vậy quá lãng phí. Đêm tân hôn, phải làm cái gì nên làm."

Thanh âm của Ôn Khinh Hàn trầm thấp mà động tình, ngậm lấy vui vẻ cùng khàn khàn, chỉ là nói như vậy, Thời Thanh Thu liền cảm thấy cô ngo ngoe muốn động.

Sự việc tiếp theo phát triển tự nhiên lại thuận lợi, Thời Thanh Thu ngồi trên bàn trang điểm, hai chân ôm chặt eo Ôn Khinh Hàn, nhiệt độ trong phòng liền trở nên nóng ẩm.

"Ôn Khinh Hàn, tên lưu manh này..." Nàng thở hổn hển ôm lấy Ôn Khinh Hàn đang vùi đầu vào trong ngực mình, hô hấp không ổn định, "Là ai nói hai chọn một xem phim hay động phòng hả? Khi dễ người..."

Vui sướиɠ hôm nay đều được truyền tải cho nhau qua những nụ hôn, không khí giống như bỗng loãng đi, các giác quan lại càng phong phế, chỉ cảm nhận được nhiệt tình của nhau.

Đêm dài lại dài, thanh âm của căn phòng này kéo dài không thôi.