Loại phản ứng như vậy một cái nháy mắt sắc mặt liền lạnh nhạt đi, đây là phản kháng quá rõ ràng.
Kỳ Duyệt thầm cười khổ, lúc Thời Thanh Thu xoay lại, trong mắt nàng hiện lên ý cười ấm áp, mềm mại làm say lòng người. Những nhu tình ấy, hiện tại chỉ người kia mới có được.
“Mình không có ý gì khác, mình chỉ muốn chào hỏi cậu mà thôi.” Thanh âm Kỳ Duyệt trầm xuống, vẻ mặt không một kẽ hở bỗng trở nên cô đơn. “Chúng ta đã lâu không liên lạc, từ lúc từ đoàn phim trở về là như vậy, mình chỉ nghĩ... có thể làm bạn tốt của cậu hay không..."
Khi đối mặt với Thời Thanh Thu, cô giống như trở về bảy năm trước, không còn ngụy trang cùng cố kỵ của hôm nay, còn giống như cô vẫn là một cô gái muốn chia sẻ hỉ nộ ái ố cùng Thời Thanh Thu. Nỗi đau của cô ở trước mặt Thời Thanh Thu đều không thể che giấu.
Thời Thanh Thu nhìn Kỳ Duyệt, không né không tránh, bình thản nói: "Tôi sống rất tốt, hiện tại tôi phải về, thật có lỗi."
Sau đó, nàng cất bước rời đi, khi đi ngang qua, nàng nghe thấy hô hấp của Kỳ Duyệt có chút gấp gáp, sau đó đi theo nàng hỏi: "Chúng ta có thể làm bạn không? Đồng học cũng có thể..."
Thời Thanh Thu dừng lại, lắc đầu nói, “Không cần như vậy.” Sau đó, cũng không dừng lại.
Ánh sáng từ chiếc nhẫn kim cương giữa hai ngón tay nàng khiến mắt Kỳ Duyệt càng ảm đạm hơn.
Trở lại phòng, Thời Thanh Thu cùng mọi người hàn huyên một lúc, sau đó lần lượt ký tên cho những người xin chữ ký. Lúc nhận tin nhắn Ôn Khinh Hàn đã đến, nàng liền lấy lý do trở về xử lý công việc của studio rồi cáo từ.
Cùng nàng về còn có Diêu Nhuế và Lý Vi, vừa rồi cũng rất nhiệt tình, ba người cùng nhau đi ra ngoài, vừa tới cửa nhà hàng đã nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đứng ở trên bậc thang từ xa.
Ôn Khinh Hàn đối mặt với hướng của Thời Thanh Thu, thân thể thẳng tắp, mái tóc đen mềm mại xếp nếp phía sau, vẻ mặt có chút lạnh lùng, ánh mắt trong veo rơi vào trên người Thời Thanh Thu càng thêm mấy phần nhu sắc.
“Ôi, Ôn Khinh Hàn còn nhìn đẹp mắt hơn trước kia, nhưng tính tình hẳn là không thay đổi đi.” Lý Vi nắm lấy cánh tay Diêu Nhuế, quay đầu nói với Thời Thanh Thu, “Thanh Thu, vất vả cậu rồi.”
“Không có.” Thời Thanh Thu cong mày cười.
Ba người đến gần Ôn Khinh Hàn liền dừng lại mặt đối mặt, Thời Thanh Thu xoay người đứng cùng Ôn Khinh Hàn nói với Diêu Nhuế và Lý Vi: "Được rồi, hai người cũng mau về nhà đi, đã muộn rồi, ban đêm trời rất lạnh."
Khóe môi Ôn Khinh Hàn khẽ cong gật đầu với Lý Vi, thấy bọn họ quen thuộc, Lý Vi cũng tự giác chào hỏi rồi rời đi.
Diêu Nhuế che miệng cười, trêu đùa Ôn Khinh Hàn nói: "Ôn đại luật sư, cậu không biết vừa rồi lúc ăn cơm, Thanh Thu từ người ở đó nghe được không ít chuyện bát quái của cậu a."
Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu, nói: "Thật sao? Vậy đêm nay khả năng tôi được vào phòng rất nhỏ."
Thời Thanh Thu xoay người nắm lấy cánh tay cô, đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào nói "Ồ... hóa ra Ôn đại luật sư cũng biết mình có lịch sử gì."
Hai người này hiện tại quả thật là muốn ngược chết cẩu độc thân a, ngay cả Diêu Nhuế đã có gia đình cũng cảm thấy chua, tranh thủ thời gian khoát tay cười nói: "Được rồi được rồi, hai người nên về nhà quỳ ván giặt đồ a, mình muốn về nhà tìm chồng, thật chịu không được mà..."
Tách khỏi Diêu Nhuế, Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn về nhà, trên đường đi nàng trả lời mấy cuộc điện thoại, bận cho đến khi vào nhà.
Thấy nàng bất tiện, Ôn Khinh Hàn liền quỳ xuống cởi giày cao gót cho nàng, đổi dép lê.
Thời Thanh Thu mỉm cười nhìn Ôn Khinh Hàn, ngữ khí ôn hòa nói với bên kia: "Năng lực của Ngụy tỷ trong vòng ai cũng biết, tôi vẫn luôn rất muốn cùng Ngụy tỷ gặp mặt trò chuyện một chút."
Ôn Khinh Hàn giơ tay phải lên, ngón trỏ cùng ngón giữa làm động tác đi lại, sau đó dùng động tác lau người, biểu thị chính mình đi tắm trước.
"Đó là đương nhiên, mười giờ sáng mai chúng ta gặp mặt bàn lại." Thời Thanh Thu mỉm cười, tay trái làm động tác "ok".
Hai người cùng nhau trở về phòng, Thời Thanh Thu đang chuyên tâm nghe người bên kia nói chuyện, Ôn Khinh Hàn lấy đồ ngủ ra đi tắm, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng "Ừm" của Thời Thanh Thu.
Ôn Khinh Hàn từ trong phòng tắm đi ra, Thời Thanh Thu vừa cúp điện thoại liền cởϊ áσ khoác, Ôn Khinh Hàn cầm lấy treo lên cho nàng, thản nhiên hỏi: "Thanh Thu, vừa rồi là chuyện gì?"
"Một người muốn ứng tuyển vào vị trí người đại diện, mình để ngày mai gặp mặt ở công ty."
Lúc Thời Thanh Thu cởi cúc áo, trên lưng đột nhiên nóng lên, một đôi tay ôm lấy nàng, Thời Thanh Thu dừng động tác, quay đầu cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Ôn Khinh Hàn xoa xoa mặt nàng, "Đêm nay ăn cơm đều bát quái nói tôi cái gì?"
Thời Thanh Thu híp mắt cười, xoay người vòng tay qua cổ Ôn Khinh Hàn, dài giọng hỏi: "Cậu đoán là cái gì? Lịch sử của cậu, cậu hẳn là rõ ràng nhất."
Ôn Khinh Hàn lắc đầu, trong mắt có chút hoang mang.
Thời Thanh Thu thở dài, cũng đúng, Ôn Khinh Hàn luôn chú tâm học hành, tính tình lại không nhiệt tình, trí nhớ tốt, nhưng cũng không cố ý nhớ những chuyện không quan trọng đối với mình. Học trưởng đó, e rằng ở trong trí nhớ của cô đều không thể để lại dấu vết gì.
Nghĩ đến đây, Thời Thanh Thu cười nói: "Đêm nay có đồng học nói với mình, năm ba cậu bị học trưởng theo đuổi mấy tháng. Trên cơ bản, mỗi ngày đều chờ cậu ở dưới lầu ký túc xá, thế nhưng cậu một mắt cũng không nhìn người ta."
Ôn Khinh Hàn chớp chớp mắt, nghiêm túc nghĩ lại, tựa hồ có ấn tượng như vậy, vài giây sau mới lắc đầu, "Tôi không biết, tôi đối với chuyện này cũng không ấn tượng lắm."
Thời Thanh Thu hài lòng xoa xoa khuôn mặt của cô, hôn lên khóe môi cô, "Cậu như vậy, những người khác sẽ rất thương tâm a, Ôn nữ thần."
Ôn Khinh Hàn không quan tâm chuyện này, nhẹ giọng nói: "Nếu là cậu, không cần mấy tháng, một lần tôi liền đáp ứng."
Cũng không cần một lần, nếu lúc đó Thời Thanh Thu không có lịch trình, có lẽ cô đã sớm tiếp cận, chậm rãi, từng chút từng chút để việc đã xảy ra hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống của Thời Thanh Thu. Nhưng viên mãn hôm nay khiến cô hài lòng hơn, có thể để hạnh phúc làm nền tảng, cô mới dám thêm một chút tự tin vào những hành động hấp tấp của mình.
Hiện tại cô kiên nhẫn cùng có dũng khí hơn lúc đó.
Thời Thanh Thu cong mày cười: "A? Xem ra sức ảnh hưởng của mình lớn hơn học trưởng nhiều."
Ôn Khinh Hàn mím môi, sờ sờ mái tóc dài của nàng, thấp giọng nói: "Lúc đó ngoài học còn phải tham gia một số hoạt động cùng thi cử, thời gian cũng không nhiều nên không nhớ nổi anh ta cũng là điều bình thường. Hơn nữa, tôi nhớ rõ rất ít người nói chuyện với tôi lâu, ngoại trừ Ý Chi".
Bởi vì thời gian ít ỏi, đều dùng để chờ cậu trở về, nơi nào còn chú ý tới người khác.
Tất cả những điều này đều trong dự liệu của Thời Thanh Thu, nàng cười nói: "Ân, mình biết. Đúng rồi, không phải đêm nay cậu đi xã giao sao? Làm sao trở về nhanh như vậy? Mình mới nói với cậu là muốn về nhà, thế mà cậu liền tới tìm mình."
Ôn Khinh Hàn nói: "Bởi vì Ý Chi cũng ở đó, hơn nữa đêm nay cũng không chính thức, tôi có thể đi trước. Ý Chi cũng nói muốn ở lại, nếu muộn quá thì cậu ấy sẽ nghỉ ngơi ở bên kia, không về nhà." Nói xong, cô liếc nhìn thời gian, lúc buông Thời Thanh Thu ra cũng kéo xuống vòng tay đang ôm cổ cô, nói: "Được rồi, mau đi tắm đi."
"Vậy cậu giúp mình xem tin nhắn của Diêu Nhuế một chút, vừa rồi mình mới nhìn đến chưa có thời gian trả lời. Có thể thì giúp mình trả lời a." Thời Thanh Thu cười bóp mặt cô rồi cầm quần áo đi tắm.
Ôn Khinh Hàn nhìn điện thoại, tin nhắn WeChat Diêu Nhuế gửi tới một hình ảnh, khi mở ra xem, cô thấy một dòng tiêu đề lớn: Làm sao để bạn tình đối với mình không giảm tình thú.
Khóe môi Ôn Khinh Hàn dần hiện lên ý cười, ngón tay gõ gõ đáp lại, "Cảm ơn, cậu ấy đi tắm rồi."
Diêu Nhuế: "[Xấu hổ] Được."
Cô đặt điện thoại trên đầu giường, nhìn về phía cửa phòng tắm, lớp kính mờ mờ phản chiếu bóng người bên trong, cởϊ qυầи áo cùng nội y, tuy không rõ đường nét nhưng cũng đủ mê hoặc lòng người.
Ôn Khinh Hàn mím chặt khóe môi, ép buộc chính mình không nghĩ tới tâm rung động vướng bận thân thể Thời Thanh Thu, sau đó rời khỏi phòng ngủ đi vào thư phòng.
Đã nhiều ngày cô không viết nhật ký, cuộc sống bình dị nhưng đầy sức hút mãnh liệt, lôi cuốn Ôn Khinh Hàn mong chờ từng ngày.
Cô lấy nhật ký ra, cầm bút viết ngày tháng. Ngón tay thon gầy cầm cây bút, chuẩn bị điền từng dòng chữ vào chỗ trống, cô thích an tĩnh nghĩ về mọi thứ đã xảy ra cùng Thời Thanh Thu.
Thời Thanh Thu sắp cởi sạch sẽ, mới phát hiện mình quên lấy qυầи ɭóŧ để thay.
Ách, loại chuyện này...
Nàng sờ lên vành tai hơi nóng, mở cửa nói nhỏ: "Khinh Hàn?"
Không có ai? Mới có mấy phút đã chạy đi đâu rồi?
Nàng cam chịu mặc áo sơ mi đi ra ngoài, lúc đầu muốn lấy xong rồi tiếp tục đi tắm, dừng một chút, nàng đi tìm Ôn Khinh Hàn, đêm hôm khuya khoắt mặc như vậy còn chạy đi đâu a? Bên ngoài phòng lạnh như vậy.
Cửa thư phòng không đóng, ánh đèn chiếu qua hành lang.
Thời Thanh Thu cười rạng rỡ, thực sự là tiêu chuẩn cuồng công việc.
Nàng nhẹ bước vào, giẫm lên tấm thảm phát ra âm thanh nhàn nhạt.
Người kia đang viết ở bàn làm việc, nhìn từ góc độ của nàng, gương mặt cô bị ánh sáng phác họa mà nhu hòa đi, phải nói là cảnh đẹp ý vui.
"Khinh Hàn,cậu đang viết gì vậy?"
Vốn là nói chuyện bình thường, nhưng Ôn Khinh Hàn trong nháy mắt hoảng hốt ngẩng đầu lên. Thời Thanh Thu có thể thấy rõ tia hoảng sợ trong mắt cô, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng cô hít một hơi khí lạnh, sau đó nhanh chóng đóng quyển sổ, mở ngăn kéo, "rầm" một tiếng đóng lại.
Cất giấu bấy lâu nay, cho dù cô rất thẳng thắn, cho dù biết không có việc gì không nhìn thấy mặt trời, nhưng thói quen luôn để trong bóng tối khiến cô vô thức từ chối ánh mặt trời.
Hai người nhìn nhau, Thời Thanh Thu khẽ cười hỏi cô: "Sao vậy? Đó là cái gì?"
“Không có gì, lần trước cậu đã thấy qua, tôi tùy tiện viết một chút.” Ôn Khinh Hàn miễn cưỡng trấn định, ánh mắt không khỏi có chút trốn tránh.
Nếu là sự thật, Ôn Khinh Hàn sẽ không lập tức giải thích như vậy.
Thời gian dài, Thời Thanh Thu phát hiện ra thói quen của Ôn Khinh Hàn đã dần dần hòa nhập vào cuộc sống của nàng. Bình thường có thể không dễ phát hiện, một khi có cái gì không đúng hay nàng muốn nhớ lại cái gì, tùy tiện liền có thể nhìn thấy hoặc phân biệt được.
Giống như nàng đã quen ăn kẹo bông ở quảng trường Thời Đại, nếu một ngày nàng ăn một cái khác, chúng đều ngọt ngào, nhưng có thể dễ dàng nhận ra cái nào không phải là món mình yêu thích.
Nàng cắn cắn môi, kìm nén nghi hoặc cùng cảm giác mất mát, nàng mỉm cười, nhưng thanh âm có chút trầm xuống: "Vậy mình đi tắm, mình quên một ít chuyện cho nên đi ra. Thuận tiện xem làm sao cậu không ở trong phòng."
Lúc Thời Thanh Thu xoay người lại, lông mi Ôn Khinh Hàn khẽ run lên, nhìn Thời Thanh Thu cực lực che giấu mất mát, trái tim cô như bị ném vào vực sâu.
Thời Thanh Thu vẫn đang mặc chiếc áo mà hai người cùng đi mua, đây là vợ của cô chứ không phải ai khác.
Ôn Khinh Hàn đột nhiên đứng lên, tiến lên vài bước, đưa tay gắt gao kéo tay Thời Thanh Thu, cô cúi đầu, thú nhận nói: “Thanh Thu, tôi nói dối, đó là nhật ký của tôi. Là tôi viết nhật ký nhiều năm, từ đại học đến bây giờ, có khi nhiều ngày không viết, hôm nay đột nhiên muốn ghi lại những sự kiện của chúng ta trong khoảng thời gian này, cho nên thừa dịp cậu đi tắm tôi liền viết."
Thời Thanh Thu sửng sốt một hồi, sau đó đặt tay lên mu bàn tay cô, quay đầu lại xoa chóp mũi cô, buồn cười hỏi: "Thế cậu khẩn trương như vậy làm gì? Mình còn tưởng cậu có người bên ngoài nên mới sợ mình biết."
Ôn Khinh Hàn trầm mặc một hồi, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ có cậu."
Thời Thanh Thu buông cánh tay cô ra, quay người lại trấn an: "Được rồi, cán bộ già, mình hiểu rồi, vừa rồi là mình nói đùa thôi. Cậu còn chưa viết xong thì viết tiếp đi, mình đi tắm."
Ôn Khinh Hàn nhìn thấy dịu dàng cùng tin tưởng trong mắt nàng, chậm rãi tới gần nói: “Tôi suy tính nhiều rồi, kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn.” Cô dừng lại, nghiêm nghị nhẹ giọng nói: “Tôi không có việc gì giấu giếm cậu, nhưng cái đó là quá khứ của tôi, là tất cả những suy nghĩ của tôi khi cậu ra ngoài làm việc. Cho nên, nếu cậu đọc được, đừng để cho tôi biết."
Suy nghĩ lúc đó ...
Thời Thanh Thu lập tức cảm thấy đắng chát, nàng không muốn Ôn Khinh Hàn nghĩ lại chuyện này, cũng không muốn bỏ lỡ quá khứ của Ôn Khinh Hàn. Cảm giác áy náy cùng hối hận của nàng đều xuất phát từ sơ suất đối với Ôn Khinh Hàn bấy lâu nay.
Nghĩ đến việc Ôn Khinh Hàn mỗi câu mỗi chữ ghi lại những cảm xúc lúc đó, tim nàng đau đến mức không nói nên lời.
“Được” Nàng đáp ứng, nàng không thể cự tuyệt mọi thỉnh cầu của Ôn Khinh Hàn. Nàng sờ sờ mặt Ôn Khinh Hàn, quan tâm thổ lộ: “Viết xong sớm về phòng, thư phòng rất lạnh, coi chừng cảm mạo.”
“Được, đi tắm đi.” Ôn Khinh Hàn giương khóe môi cười.
Nhìn Thời Thanh Thu ra khỏi thư phòng, Ôn Khinh Hàn trở lại bàn ngồi xuống, trong lòng như tảng đá treo nhiều năm đè nặng lần lượt rơi xuống, thậm chí hô hấp cũng dễ dàng hơn.
Cô lấy ra cuốn nhật ký lật đến nơi vừa rồi, cầm bút, cuối cùng viết xuống câu tiếp theo: "Điều tôi muốn hoàn thành nhất, chính là cả đời này làm cho cậu yên lòng."