Cũng không biết bị anh giày vò bao lâu, một lượng lớn chất lỏng màu trắng đặc sệt phun lên người cô, nóng bỏng làm cả người cô run rẩy, cô thất thần nhìn người người đàn ông trước mắt.
Ngôn Chinh bôi đều chất lỏng trắng lên người Nguyễn Nghị Hòa, làm cả người cô dính đến khó chịu.
"Thầy... Em muốn về nhà..." Nguyễn Nghị Hòa cắn môi, đáng thương nói: "Về trễ, bà nội sẽ lo lắng cho em.”
"Sau này ở nhà anh, tự tìm lý do giải thích với bà của em đi."
"Không cần." Nguyễn Nghị Hòa thốt lên.
"Không cần?" Ngôn Chinh nhét một cái thẻ ngân hàng vào tay cô: "Nghe lời một chút.”
Lần đầu tiên của cô... đổi lấy cái thẻ ngân hàng này.
Thật nực cười.
Nhưng... Cô thật sự rất cần tiền.
Ngôn Chinh đưa điện thoại di động cho Nguyễn Nghị Hòa: "Tự mình gọi điện thoại cho gia đình, nói buổi tối không về.”
"..." Nguyễn Nghị Hòa do dự một lát, cuối cùng vẫn đem điện thoại di động nhận lấy, bấm số bà: "Bà nội. Ừm..."
Cô vừa định nói chuyện, Ngôn Chinh lại xấu xa vặn lấy hạt đậu đỏ trước mặt cô, ngón cái và ngón trỏ liên tục chà xát, hạt đậu đỏ bị véo hơi sưng lên.
"Có chuyện gì thế, A Hòa?" Bà nội ở đầu dây bên kia quan tâm hỏi.
"Không gì, bà nội. Gần đây ở trường phải học thêm đến khuya, con, con... Có thể con muốn, phải ở lại trường...", Nguyễn Nghị Hòa lắp bắp nói dối.
"Sao tự nhiên phải ở lại trường?" Bà nội nghi ngờ hỏi: "Vậy tối nay con không về sao?"
"Vâng... A......" Nguyễn Nghị Hòa bị Ngôn Chinh làm cho thở dốc liên tục, cuối cùng vội vàng nói một câu "Bà nội, bà không cần lo lắng." Liền cúp điện thoại.
"Sao anh lại xấu như vậy..." Nguyễn Nghị Hòa vốn là muốn oán giận Ngôn Chinh, nhưng giọng điệu kia lại nghe như hờn dỗi.
"Sau này gọi em là Nguyễn Nguyễn, được không?" Ngôn Chinh chơi đùa với chỗ kiều diễm quý giá nhất của thiếu nữ, khẽ thở dài: "Thật mềm mại.”
Nguyễn Nghị Hòa nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh chính là cầm thú.”
"Ừm, biết là tốt."
Ngôn Chinh kiên nhẫn khoác đồng phục học sinh ngắn tay cho cô, che đi thân hình mềm mại mê người không gì sánh bằng.
"Chờ một chút....Em còn chưa mặc cái kia..." Nguyễn Nghị Hòa muốn đưa tay lấy áσ ɭóŧ đã vứt sang một bên, lại bị Ngôn Chinh bắt lấy cổ tay.
"Anh thích nhìn bộ dạng em không mặc đồ lót." Ngôn Chinh cách đồng phục học sinh miêu tả cặρ √υ' đứng thẳng lồi lên, thấp giọng nói: "Mới 16 tuổi mà đã cup C, sau này bị anh mát-xa lên thành cup E không nhỉ?”
"Anh, anh không biết xấu hổ..." Nguyễn Nghị Hòa tránh ra: "Đây là ở trường, anh không được quá đáng.”
Người đàn ông vô sỉ nói càng vô liêm sỉ hơn: "Nguyễn Nguyễn khả ái của chúng ta đã bị giáo viên ở trường làʍ t̠ìиɦ. Bọn họ nhất định không thể tưởng tượng được, bạn học Nguyễn Nghị Hòa ở trường trầm mặc ít nói, còn có một mặt dâʍ đãиɠ như vậy.”
“...... Tùy anh thích nói như thế nào," Nguyễn Nghị cùng rũ mắt: "Em chính là vì tiền, anh muốn sỉ nhục em cũng không sao cả.”
Ngôn Chinh không nghĩ tới tiểu cô nương này lại đột nhiên như vậy... Thờ ơ.
"A, thật sự là một tiểu lừa đảo" Ngôn Chinh cười nói: "Lúc ân ái cũng không thấy em lãnh đạm như vậy, là ai chủ động đưa vυ' đến bên miệng anh?”
Dù sao Nguyễn Nghị Hòa còn là một đứa trẻ, thiếu kiên nhẫn, bị Ngôn Chinh chọc giận, tức điên nói: "Cường bạo trẻ vị thành niên, anh thật sự là một tên biếи ŧɦái! Anh... Anh cho rằng kỹ năng trên giường, giường của mình lợi hại sao? Em cảm thấy đặc biệt kém cỏi!”
Lúc cô tức giận, lông mày hơi nhíu lại, hai má phồng lên, thoạt nhìn càng đáng yêu.
Ngôn Chinh không giận còn cười: "Kém cỏi? Vậy xem ra vừa rồi anh không thỏa mãn được cô gái nhỏ Nguyễn Nguyễn dâʍ đãиɠ này a. Nhưng mà—— là ai vừa rồi rêи ɾỉ cầu xin thầy giáo dùng gậy thịt đâm em?”
Nguyễn Nghị Hòa dùng bàn tay nhỏ bé che môi mỏng của anh: "Câm miệng đi! Không cho phép anh nói những lời này..."
Ngôn Chinh liếʍ liếʍ lòng bàn tay của cô, khiến cô như bị điện giật, rút tay lại.
"Được rồi được rồi, hiện tại mang tiểu dâʍ đãиɠ về nhà, đừng tức giận."
Ngôn Chinh mặc quần áo vào cho cô, bế cô ra khỏi bàn làm việc.
Nguyễn Nghị Hòa hai chân vô lực, vừa chạm đất tựa như giẫm lên bông.
"Mới làm có một lát đã đứng không vững?" Ngôn Chinh hôn lên trán dính tóc lộn xộn của cô: "Thầy ôm em xuống lầu, được không?”
Nguyễn Nghị Hòa không lên tiếng, nhưng cô thật sự mệt mỏi đến mức không thể bước chân.
Ngôn Chinh nhìn ra tâm tư của cô, ôm cô lên, thấp giọng cười: "Đúng là một cô gái khó tính”
Bây giờ đã muộn, các bạn cùng lớp đã sớm tan học và rời đi, khuôn viên trường trống rỗng, trường cấp 3 Nhất Trung bình thường cũng không có camera trên đường.
Ngôn Chinh ôm Nguyễn Nghị Hòa vùi đầu vào ngực, đi đến chỗ đậu xe.
Đây là một chiếc Bugatti Veyron, Nguyễn Nghị Hòa thầm giật mình, không ngờ Ngôn Chinh lại có tiền như vậy... Nhưng mà, anh mới 32 tuổi đã trở thành giáo sư khoa vật lý đại học Q, đây mới càng làm cho người ta giật mình.
Hừ, giáo sư tồi, rõ ràng chính là cầm thú đội lốt.
Nhìn là vẻ ngoài cao lãnh cấm dục, ai biết khi nhốt cô trong văn phòng làm loại chuyện kia lại thành bộ dáng gì.
Xe chạy đến khu biệt thự, Nguyễn Nghị Hòa hoàn toàn sửng sốt... cô đây là, bám được kim chủ sao?
Nguyễn Nghị Hòa tự giễu ngẫm lại, cô thật đúng là không biết xấu hổ, vì tiền, cùng thầy giáo phát sinh loại quan hệ này.