Xiềng Xích (Gông Xiềng)

Chương 18: Trấn Nam vương

Cửa sắt Nam Cương đóng chặt, bão cát che kín trời, sa mạc mênh mông vô tận.

Một vị lão tướng đứng lặng trên tường thành đen tuyền, lưng đeo cung tiễn, cầm trong tay cây thương sắt, lúc này đang đón gió đứng đó, tập trung quan sát trận diễn tập dưới thành.

Dưới thành trống trận rung trời, hai phe xanh đỏ giao đấu thao luyện, trông thấy thế trận phe đỏ hung mãnh, phe xanh quân yếu tướng ít, dần không địch lại, trong đôi mắt sâu thẳm của lão tướng trên thành lóe lên tia sáng, hét lớn một tiếng: "Ngô Nhĩ phóng ngựa xuất trận! Tụ hợp với tham tướng, binh nhì giúp giữ thế đấu, giáp công đánh lén!"

Trong trận, Ngô Nhĩ hét lớn một tiếng "Rõ", rồi lập tức thúc ngựa ra, trấn chỉnh trận địa, dựa theo kế hoạch mà đánh lén.

Dưới thành, tiếng chém gϊếŧ ầm ĩ như biển động sông sôi.

Đúng lúc này, một tiểu tốt hai tay nâng thư, vội vã lên tường thành.

"Báo! Công văn khẩn cấp trong kinh thành, mời đại tướng quân xem qua."

Lão tướng xoay người lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua phong thư nọ, sau đó ngạc nhiên ồ lên một tiếng.

Ông đặt thương sắt trong tay sang một bên, cầm phong thư mở ra xem, sau khi đọc lướt nhanh như gió, sắc mặt tím tái, l*иg ngực thoáng qua vẻ quái dị.

Một lát sau, chòm râu thô cứng dưới cằm ông giật giật, trong miệng bật ra tiếng cười nhạo.

"Cũng thật dám nghĩ."

Hộ bộ Thượng thư không chỉ nắm giữ việc đất đai, thuế má, hộ tịch của triều đình, mà còn kiểm soát lương thưởng, quân nhu, cùng với phân phối đối ngoại. Nói tóm lại, có Hộ bộ kiềm hãm tiền lương, vũ khí, ngựa và các loại vật tư, những đại tướng bên ngoài như bọn họ rất khó lén lút chiêu minh mãi mã.

Lâm Hầu gia của Trường Bình Hầu phủ giữ chức Hộ bộ Thượng thư, trên dưới Hộ bộ chỉ nghe ông ta điều động phân phối, nếu Trấn Nam vương phủ và Trường Bình Hầu phủ thông gia, chỉ sợ vị trên ngự tọa kia lại càng ăn không ngon, ngủ không yên rồi.

Lão tướng tiện tay ném bức thư cho tiểu tốt kia, giao phó: "Đốt đi. Thư từ giờ đến tết của đại công tử không cần chuyển đến chỗ ta nữa."

"Dạ!"

Lúc này, Thánh thượng trên ngự tọa đang hòa ái vỗ vai Tấn Trừ.

"Bá Kỳ trưởng thành rồi, có cô nương để thích, biết xin thánh chỉ tứ hôn rồi."

"Thần vừa đến tuổi thanh niên, cũng nên lấy vợ sinh con rồi." Tấn Trừ vừa cười vừa nói, lại mang theo chút mong đợi, hỏi: "Thánh thượng, vậy chuyện của thần và tam cô nương Trường Bình Hầu phủ..."

Thánh thượng xua tay, rồi lại lắc đầu.

"Bá Kỳ, nếu là người khác, trẫm sẽ đứng về phía ngươi. Nhưng Phù gia mấy đời trung quân, tận trung vì nước, Phù lão Ngự sử cũng đã nhiều năm thay trẫm giám sát chính vụ các tỉnh, lao lực thành bệnh, sức khỏe suy yếu. Bọn họ trung thành vì trẫm, trẫm sao có thể nhẫn tâm làm họ chạnh lòng?"

Thánh thượng liếc hắn một cái, than thở: "Bá Kỳ, nghe trẫm khuyên một câu, sau này đừng nhớ nhung cô nương Lâm gia đó nữa."

Trái tim Trấn Trừ lạnh giá.

"Thánh thượng, nhưng thần..."

"Ngày khác, trẫm bảo Hoàng hậu tổ chức hoa yến trong cung, mời các tiểu thư thế gia đến tuổi tham gia yến tiệc. Đến lúc đó ngươi nhân cơ hội nhìn xem, chọn trúng khuê tú nhà ai thì cứ nói với trẫm, hoàng cữu nhất định theo ý nguyện của ngươi."

Trấn Trừ cụp mắt nghiến răng trong chốc lát, kiềm chế nóng nảy, nói một câu: "Ngoài nàng ra, ai thần cũng không muốn!"

Vẻ mặt Thánh thượng cứng lại: "Bá Kỳ, không được càn quấy."

Tấn Trừ gập hai chân, quỳ xuống.

"Thánh thượng, hoàng cữu, thần thật sự thích nàng. Xin hoàng cữu thành toàn cho thần!"

Thánh thượng kinh ngạc nhìn hắn.

Tấn Trừ được nuôi dưới gối ông, tính nết thế nào, ông quá rõ ràng. Hôm nay lại vì một nữ tử mà vứt bỏ sự kiêu ngạo và ngang ngược của hắn, cam nguyện ăn nói khép nép nài nỉ, điều này sao có thể không khiến ông giật mình.

Có lẽ, hắn thật lòng thích tam nữ Lâm gia đó rồi.

Trông thấy đôi mắt dài mảnh giống hệt hoàng tỷ ông, tràn đầy mong mỏi và khẩn cầu nhìn ông, trong lòng Thánh thượng thoáng xúc động, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại không còn gợn sóng nữa.

"Bá Kỳ, chuyện đã định, ngươi hãy từ bỏ suy nghĩ này đi thôi." Nói rồi, ông phất tay một cái, đỡ trán uể oải nói: "Ngươi đi xuống trước đi, trẫm hơi mệt."

Từ chối thái giám đưa tiễn, Tấn Trừ lẻ loi một mình đi trên đường cung thật dài.

Cơn gió mạnh nổi lên, cuốn theo những chiếc lá khô trên cây lả tả khắp phía.

Ánh tà dương chiếu lên người thành cái bóng thật dài, trên đường cung tịch mịch, toát lên vẻ cô đơn vô cùng.

Tấn Trừ đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cung điện.

Đông lạnh chưa đến, cũng đã khiến người ta cảm thấy "đường nay rét buốt, rêu xanh giá lạnh".

Hắn nhếch môi người thê lương.

Suy cho cùng, tình thân nhà đế vương mỏng manh, đặc biệt là khi dính đến quyền thế, lại càng trở nên bạc nhược vô cùng.

Nét mặt hắn hờ hững, trong ngực đã nghiệp hỏa đốt tâm.

Hắn híp mắt, rồi lại nhắm mắt xoay người, nắm chặt quyền sải bước rời đi.

Hắn sẽ không để việc này rơi vào cát bụi, càng không chắp tay nhường nàng cho kẻ khác!

Cứ chờ mà xem.

***

Trung tuần tháng mười một, Phù gia và Lâm gia thực hiện xong lễ nạp trưng.

Tuổi tác Phù Cư Kính không nhỏ nữa, đương nhiên Phù gia mong đợi lục lễ có thể mau chóng hoàn tất, cưới người vào cửa. Còn Lâm gia vì vừa bị Tấn thế tử náo loạn một trận, đương nhiên cũng hận không thể sớm ngày xong xuôi chuyện này. Cứ như vậy, hai nhà đạt được chung nhận thức, thương lượng xong, đợi đến gần tết thì sẽ hoàn thành lễ thỉnh kì, định ngày lành, sang đến năm sau thì sẽ để hai người họ thành hôn.

Khoảng thời gian này, Lâm Uyển cũng đã gặp mặt vị hôn phu từ xa một lần.

Dáng người trung bình, trán rộng đỉnh bằng, ria mép sáng loáng, có lẽ là do gia phong và chức vị nắm giữ, trên người y toát lên vẻ nghiêm nghị cương trực, chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy người này nhân phẩm đoan chính, vô cùng đứng đắn.

Nếu bàn về tướng mạo, quả thật Phù Cư Kính không hoàn toàn vừa ý nàng, lúc nhìn thấy người thật, trong lòng nàng khó tránh khỏi hơi thất vọng. Nhưng ngược lại, nàng dần dần nghĩ thông suốt, dù sao người trên đời này nào có ai thập toàn thập mỹ, quan trọng phải xem nàng cần nhất là cái gì.

So với một cuộc tình chưa biết tương lai, nàng lại mong muốn cuộc hôn nhân giản đơn yên bình hơn.

Nàng tin, nàng lựa chọn Phù Cư Kính là chính xác.

Tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống của nàng, cuộc đời dài như vậy, nàng muốn bản thân sống tự tại thư thái hơn chút.

Nghĩ đến đây, nàng cũng dần dần bình ổn tâm trạng. Trong khoảng thời gian thêu khăn hỉ, ngày thỉnh kì cũng đã đến.

Đầu tháng mười hai, Trấn Nam vương khải hoàn hồi triều, bách tính ra đường chào đón. Thoáng chốc, muôn người trong kinh thành đều đổ xô ra đường, cực kỳ náo nhiệt.

Cùng lúc đó, Phù gia và Lâm gia đã làm xong ngũ lễ, định ngày đón dâu vào tháng ba năm sau.

Phải nói, lần này cuối cùng Lâm gia cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đã xong lễ thỉnh kì, chuyện hai nhà gần như đã chắc chắn, mà Lâm gia bọn họ không có gì bất ngờ xảy ra, cuối cùng sẽ không rước về một cô gia như lang như hổ rồi.

Vả lại, Trấn Nam vương đã hồi kinh, không nói đến tính cách vị Vương gia này thế nào, riêng việc từ một người chăn ngựa bay thẳng lên nhất phẩm Vương gia, chứng tỏ tính tình cũng là người thường khó bì. Mấu chốt là, chắc chắn sẽ không dung túng con trai làm càn.

Dù sao lão Ngự sử vẫn còn đang tại chức, cho dù mấy năm nay vì bệnh tật mà lui về sau, nhưng uy thế vẫn còn, dù là Vương gia cao quý, cũng phải khách khí ba phần.

Trấn Nam vương phủ, phụ tử gặp mặt, cũng không có nửa phần ôn hòa, trái lại có vẻ giương cung bạt kiếm.

"Nghe nói phụ vương đã ném hết thư từ của nhi tử vào đống lửa?" . Đọc truyện hay, truy cập ngay ( T RUМtruyeИ.V N )

"Đúng vậy, có vấn đề gì không? Chiến sự biên quan tới tấp, ta cũng không rảnh rỗi xem từng câu từng chữ chuyện nhi nữ tình trường."

Tấn Trừ đứng trước mặt ông, lông mi đen rậm buông xuống, làm người ta không nhìn rõ tâm tình trong mắt hắn. Chỉ là hai nắm tay bên hông siết chặt, bóc trần nội tâm hắn lúc này không phải bình tĩnh như vậy.

Trấn Nam vương liếc hắn một cái, gật đầu: "Có tiền đồ đấy, còn biết cài cắm tai mắt bên cạnh ta. Đợi quay về ta tra xét, băm vằm hắn ra."

Tấn Trừ nín nhịn. Một lát sau, hắn kiềm chế bất mãn trong lòng, hơi nhướn mí mắt, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Kết thân với Trường Bình Hầu phủ rất có lợi đối với phụ vương. Phụ vương lại thờ ơ với lần này, là có gì bất mãn với Trường Bình Hầu phủ sao?"

"Ta có cái gì bất mãn?" Trấn Nam vương kinh ngạc: "Ngươi muốn cưới ai là chuyện của ngươi, dựa vào lão tử làm gì. Ngươi muốn thì tự mình tranh đi, hoặc là cướp cũng được. Ngươi có thể làm được, ta không có ý kiến."

"Phải rồi, không phải nói vào cung xin thánh chỉ rồi sao? Xin được chưa?"

Sắc mặt Tấn Trừ nổi lên sát khí mắt thường cũng nhìn thấy được.

Trấn Nam vương bừng tỉnh: "Hóa ra tình cảm cậu cháu cũng chỉ có thể."

Mặt mày Tấn Trừ thâm trầm, sau đó ung dung nói: "Người chắc chắn sẽ là của con. Như lời phụ vương nói đấy, tranh cũng được, cướp cũng xong."

Trên dung mạo trẻ đẹp hiện lên vẻ ngang ngược, hắn cong môi cười, có phần bướng bỉnh: "Con đây đánh tiếng trước với người, có lẽ sẽ đυ.ng chạm đến một số người, mong rằng đến lúc đó người đừng kinh ngạc là được."

Trấn Nam vương nhướn mày: "Ngươi nói đến Phù gia đó?" Nói đoạn, ông cắn răng nghiến lợi nói: "Năm xưa Phù lão Ngự sử đó tố cáo ta cầm binh nuôi mình, quả thật đáng hận. Ngươi giáo huấn một chút thay ta cũng được, đừng sợ, cứ việc động đến, gϊếŧ chết là tốt nhất."

Ông vừa nói vừa hiền từ nhìn hắn, rất vui mừng: "Đúng lúc, nếu có thể gây ra tai họa, ta còn có cơ hội bẩm với Thánh thượng, phế vị trí Thế tử của ngươi. Một công đôi việc, quá tuyệt! Quả nhiên là con trai ngoan của ta, biết rõ tâm nguyện của vi phụ."

"Người cho rằng con quan tâm sao?"

Trấn Nam vương ngạc nhiên nhìn hắn: "Thân phận hiện giờ của ngươi cũng không xử lý được hôn sự này, nếu ngay cả vỏ bọc này cũng mất, vậy ngươi còn có thể dựa vào cái gì? Tiền Thế tử gia Trấn Nam vương phủ? Hay là... cháu ngoại thất sủng trước mặt Thánh thượng?"

Sắc mặt Tấn Trừ thoáng biến đổi.

Trấn Nam vương đứng dậy, chê hắn vướng víu, đẩy hắn ra, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.

"Đi thăm Thần Nhi thôi, rốt cuộc vẫn là con nhỏ dễ thân."

Tấn Trừ chậm chạp đứng tại chỗ, một lát sau gọi Điền Hỉ vào.

"Đi trông chừng động tĩnh của Trường Bình Hầu phủ cho ta."

Hắn nghe nói sắp đến sinh thần của ấu nữ Giang thái phó.

Giang tiểu thư và A Uyển là bạn tâm giao mười mấy năm, giao tình không hề tầm thường. Hơn nữa, Giang tiểu thư đó cũng mới định thân với người ta, năm sau xuất giá.

Ngày sinh nhật cuối cùng trước khi xuất giá, chắc hẳn là vô cùng quan trọng.

Hắn có dự cảm, ngày ấy, nàng nhất định sẽ đi.