“Liệu có khả năng một trong số họ hoặc hai người trở về, lại mang tổng cộng ba thẻ căn cước theo?”
Trương Du đã đưa ra phán đoán.
Chu Ngao lắc đầu: “Nhưng cũng đúng, bởi vì họ tới từ ba phòng ký túc xá khác nhau, đều không quen biết nhau. Cho dù mang theo cũng nên mang theo người khác.”
“Nếu nói thế, chỉ còn một khả năng cao nhất.” Đường Tâm Quyết nói: “Cả ba người bọn họ đều đã trở về.”
Cũng có nghĩ, ngay khi Chu Ngao đang bận chạy thục mạng, trở về khu tập thể đi quanh quỷ quái, những người bạn đồng hành đã thất lạc đã có người giải nguy cho họ trước, tìm thấy cách lấy đi thẻ căn cước, hơn nữa mốc thời gian chênh lệch lớn đến nỗi thậm chí không nhìn thấy cái bóng của họ.
Chu Ngao đã cố gắng hết sức để tiêu hóa vấn đề này trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn thấy rất khó hiểu:“Không thể ...bọn họ đã làm như thế nào?”
Cậu ta dựa vào sự bổ trợ của tinh thần lực, sau đó lại giẫm phải cứt chó may mắn tình cờ gặp được nhóm người Đường Tâm Quyết, dùng đãi ngộ đặc biệt của “khách VIP”, mới thành thạo qua được màn “thanh toán”.
Cậu ta biết rất rõ rằng, nếu thiếu một bước ở giữa, thì tỷ lệ sống sót của cậu không tới một phần.
….Nói cách khác, sở dĩ Chu Ngao dám cướp đi thẻ căn cước của các bạn đồng hành, chính là vì trừ cậu ta những người khác đều rất khó có thể quay lại. Chỉ khi có được cách thức qua ải rồi chủ động đi tìm, hoặc có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.
Lùi lại mười vạn bước, cho dù ba người bọn họ có thể thoát khỏi sự truy đuổi của quỷ quái, thì làm sao có thể kiếm tiền? Càng huống hồ A Uyển lúc đó còn tiều tuỵ hơn cả tàn nhang trên mặt cậu ta, làm sao có thể chết đi sống lại?
Thấy hà mã không đoán ra được, Đường Tâm Quyết nhún vai: “Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể tìm người hỏi.”
...“Ồ, ý cậu là ba người đó?”
Đoàn người trở lại văn phòng khu phố, lúc đầu Chu Ngao gõ cửa cũng không có người trả lời. Mãi đến tận khi 606 gõ cửa, nhân viên mới miễn cưỡng đi ra, cắn răng bắt đầu nhớ lại:
“Một nam sinh có mái tóc dài, một nữ sinh bị hói, còn có một nữ sinh có mái tóc xoăn, tôi nói không sai chứ?”
Chu Ngao gật đầu như mổ thóc: “Đúng! Đầu tóc xoăn là Tiểu uyển, đặc điểm khác của cậu ta là...”
Nhân viên trực tiếp ngắt lời cậu ta, nói thẳng vào vấn đề: “Hai người đầu tiên đivới nhau, mỗi người đóng nửa cân để lấy thẻ căn cước, người có tóc xoăn đằng sau có người khác trả tiền.Còn vấn đề khác muốn hỏi nữa không?”
Người khác trả tiền?
Chu Ngao giật mình, thành view phòng 606 nhìn nhau, Đường Tâm Quyết hỏi: “Ai trả tiền?”
“Cái này không nói được, tôi nể tình các bạn là VIP nên mới nói những điều này.” Cơ thể của nhân viên Tiểu Sơn Đại nhẹ nhàng dựa vào cửa văn phòng, tạo ra một vết nứt trên khung cửa. Cô ta lấy ra một miếng thịt vụn màu đỏ như máu từ kẽ răng của mình, nói với vẻ thẳng thừng:
“Văn phòng của chúng tôi làm việc theo nguyên tắc, không tiết lộ thông tin du khách một cách tùy tiện.”
“Là như thế à.” Đường Tâm Quyết mỉm cười: “Hóa ra là những [du khách] khác đã giúp đỡ.”
Nhân viên: “... Tôi nói rồi à? Không có mà nhỉ!”
Kỳ lạ, làm sao người này lại nghe thấy?
“Không cần để ý về những chi tiết này.” Đường Tâm Quyết tiếp tục hỏi một cách bình tĩnh: “Tên nam sinh tóc dài đó là gì, tình trạng thể chất của cậu ta có chỗ nào bị thương không?”
“Ồ, cậu ta tên là Trương Bằng Huy. Trên người có khá nhiều vết thương, ít nhất là mấy chục chỗ. Còn nữ sinh kia, tên là Mã Lệ Khả cũng thế, nói chung đều chỉ còn chút hơi tàn, cũng không biết là hồi phục thành hình người như nào, nữ sinh A Uyển phía sau thì có trạng thái không tồi, nhưng mà cô ta may mắn, được... “
Miệng của nhân viên nói thô lỗ, nói đến đây đột ngột dừng lại, nói một cách cảnh giác:
“Chúng tôi là một bộ phận có nguyên tắc, những thứ không nên nói một lời không nói, các bạn đừng hỏi nữa!”
Đường Tâm Quyết gật đầu: “Vì vậy, những người đã giúp Tiểu Uyển cũng giống chúng tôi, là du khách VIP.”
Nhân viên: “...”
Bàn tay cạy răng của cô ta chậm rãi dừng ở khóe miệng: “Tôi đã nói rồi à... không có mà nhỉ?”
Côta nhớ rõ mình không nói!
“Cô nói cô sẽ không tiết lộ thông tin của du khách, nhưng nếu hỏi thông tin của ba người thì cô biết hết, có nghĩa là chỉ có thông tin của [một số du khách] không được tiết lộ.”
Đường Tâm Quyết bình tĩnh giải thích.
Kết hợp với sự khác biệt về thái độ giữa lúc đối phương nói chuyện, không khó để phán đoán thân phận của những du khách này.
…Rất ít VIP được ưu tiên, có đặc quyền.
Quách Quả đột nhiên mở to mắt: “Vậy trong phó bản này, ngoài chúng ta ra, bọn họ ...” Cô ấy chỉ vào mình rồi đến Chu Ngao, nuốt nước bọt: “Còn có thí sinh khác??”
Trương Du nhanh chóng chấp nhận khả năng này, bình tĩnh nói:
“Trò chơi chỉ nói rằng đây là phó bản phần thưởng của chúng ta, nhưng nó không nói rằng nó thuộc về chúng ta.”
Ngay từ khi nhìn thấy nhóm thí sinh của Chu Ngao, họ đã nên nhận ra điều này.
Nói đến đây, nhân viên không dám cạy răng nữa, vội vàng di chuyển thân hình to lớn trở vào trong: “Tôi không nói gì, tất cả là các bạn tự đoán ra, tôi không vi phạm quy tắc nào!”
“Nhân viên! Đừng đi, nhân viên!”
Đột nhiên xa xa truyền tới tiếng hét lớn như bão tuyết, mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ dáng người cao gầy đang dẫn theo một đứa trẻ chạy nhanh, chính là hai mẹ con gấu đập nát máy gắp thú!