Thập Niên 70: Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con Ký

Chương 29:  Phát Hành Nhiệm Vụ 3 3

Về đến nhà, Trương Liên Hoa mới vừa mang cháu trai ăn xong cơm tối.

Vẫn là ăn bánh bột ngô thô ráp, trong bát không có món mặn. Trương Liên Hoa dùng lưỡi xỉa hàm răng, bình thường đều bắt Tiểu Uyển rửa chén, còn mình trở về nhà nằm.

Đổng Đại Phi biết bà nội nó hai ngày nay nhìn nó đều không thuận mắt, ăn xong liền chạy ra ngoài tìm bạn là Tiểu Hòa.

Công việc này Tiểu Uyển sớm đã làm quen, cô bé cầm một cái bát, chậm rì rửa nhiều lần, cuối cùng múc nước ở bên trong chậu sành.

Trong cái đĩa không có mỡ, dùng nước vẩy một cái thì sạch, sau khi làm xong, Tiểu Niên giúp cô bé cất bát.

Hai đứa nhỏ vẫn như thế, sống nương tựa lẫn nhau, như tay chân liền nhau.

Chu Tú Tú không làm gián đoạn bọn nhỏ, yên lặng chờ bọn nhỏ làm xong việc, rồi dẫn bọn nhỏ đi rửa mặt.

Lúc múc nước, Chu Tú Tú đột nhiên nghĩ đến bước ngoặt ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ ở kiếp trước.

Có lẽ là ngày mai rồi.

Chỉ cần Tiểu Uyển không bị bắt cóc, thì sẽ không bị tổn thương như vậy, mà Tiểu Niên cũng không đau khổ tự trách bản thân đến mức như vậy, sống trong bóng ma.

“Tiểu Niên.” Chu Tú Tú ngồi xổm xuống, quay về phía Tiểu Niên nhẹ nhàng nói: “Ngày mai mặc kệ có ai gọi các con, cũng không thể ra ngoài.”

Tiểu Niên dùng ánh mắt bướng bỉnh nhìn cô: “Chúng con muốn đi đào rau dại.”

Chu Tú Tú suy nghĩ một chút: “Ngày mai mẹ sẽ về sớm một chút, nếu các con đi ra ngoài, sẽ không có ai chơi với mẹ.”

Trẻ con hay quên, trong thời gian ngắn ở chung, khiến Tiểu Niên ít phản kháng lại Chu Tú Tú.

Nghe thấy mẹ đồng ý dẫn bọn chúng đi chơi, một chút hoài nghi chợt lóe lên trong đôi mắt đen nhánh của cậu bé.

Thấy đứa con trợn tròn hai mắt, Chu Tú Tú dịu dàng cười: “Có thể đồng ý với mẹ không?”

Tiểu Niên gật đầu: “Dạ được.”

“Giỏi quá.” Chu Tú Tú xoa khuôn mặt tròn nhỏ của cậu bé, cười nói.

Bọn nhỏ sắp bốn tuổi, cần phải truyền quan niệm nam nữ khác nhau cho bọn trẻ, bởi vậy nên Chu Tú Tú chia làm hai lần cho bọn nhỏ tắm rửa.

Thân thể nhỏ bé nhìn mềm mại vô cùng, chỉ là gầy gò đến mức lòi cả xương ra. Nhìn màu da của bọn nhỏ không đen lắm, nhưng bởi vì không bổ sung dinh dưỡng đầy đủ trong thời gian dài, khuôn mặt nhỏ bé đặc biệt vàng, không béo mập một chút nào.

Nếu như nuôi cho hai đứa nhỏ béo trắng, đẹp đẽ nhiều một chút, ở đời sau có thể trực tiếp nhận quảng cáo rồi.

“Mẹ… mẹ… mẹ tắm rửa cho con.” Trên mặt Tiểu Uyển còn nước, hai mắt như bình thường sáng lấp lánh, khóe miệng cong lên, nụ cười rất ngọt.

Nghe âm thanh non nớt này, Chu Tú Tú cười xoa đầu nhỏ như hạt dưa của cô bé: “Tiểu Uyển thật gầy, có muốn ăn thịt không?”

“Thịt thịt, bà ăn, anh Đại Phi ăn.” Tiểu Uyển méo xệch đầu, dừng một chút, cô bé còn nói: “Anh trai ăn!”

Trong nhà bình thường ăn rất ít thịt, chỉ có lúc sau tết, Trương Liên Hoa mới có thể đi đến nơi gϊếŧ mổ mua một ít xấp.

Trong nhà nhiều người như vậy, ai cũng thèm thịt, Trương Liên Hoa nói là sẽ chia đều, trên thực tế thì lại rất bất công.

Mà nhân vật dưới đáy của chuỗi thức ăn trong nhà này, là nguyên chủ cùng Tiểu Uyển, một ít thịt cũng không bao giờ chia cho bọn họ.

Khổ đứa nhỏ.

Chu Tú Tú mím môi, cúi đầu trầm tư.

Mà đúng lúc này, âm thanh của hệ thống trong đầu vang lên.

[Tuyên bố nhiệm vụ 3: Ở trong nhà làm một bữa cơm tối, cũng để tất cả các thành viên trong gia đình vui vẻ đón lấy.]

[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được 1kg thịt ba chỉ mới.]

1kg thịt ba chỉ… Ánh mắt của Chu Tú Tú sáng lên, suýt chút nữa thì kinh ngạc thốt lên tiếng.

Hệ thống này quá đỉnh, muốn cái gì cũng có!

Chỉ có điều, làm thế nào để làm cho toàn bộ gia đình như hổ rình mồi này biểu hiện khuôn mặt tươi cười đây?

Cô chẳng muốn làm bọn họ vui lòng, phải nghĩ một biện pháp.