Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão

Chương 50: Đủ Rồi Chứ

Bà Chương hoàn toàn bị Chương Đức Tổ đỡ về, sắc mặt sợ hãi, bước chân phù phiếm, giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn. Chương Đức Tổ thì cả người run rẩy, đầu đầy mồ hôi, không biết là đang tức giận, hay là quá sợ hãi, hoặc là quá căng thẳng. Từ xa nhìn lại, bóng dáng hai mẹ con bọn họ thật đáng thương.

Nhưng mà đám người Thẩm Húc trong phòng, lại không một chút đồng cảm nào.

Hai ngày sau, thái độ cường ngạnh của Thẩm Húc lập tức hiện ra chỗ tốt. Nhà họ Chương hiểu rõ bọn họ sẽ không lùi bước, tất nhiên sẽ không tới ồn ào nữa, nhưng thật ra Lưu An Nam thì ngày nào cũng tới điểm danh.

Ngày thứ ba, Lưu An Nam không tới. Thẩm Húc biết ngay ít nhất mọi chuyện đã thành công quá nửa.

Quả nhiên, lúc chạng vạng, mẹ con nhà họ Chương đuổi kịp thời hạn cuối cùng xuất hiện, đưa tới một hộp tiền mặt. Mười đồng, năm đồng, hai đồng, một đồng, ngay cả năm mao hai mao một mao đều có.

Trong niên đại này, rất nhiều gia đình có tiền để dành đều không thích gửi ngân hàng, cảm thấy bản thân tích cóp còn an toàn hơn. Bà Chương cũng là một trong số đó.

Nhìn đống tiền lớn nhỏ không đồng nhất, chất đầy bàn, Thẩm Húc lập tức cảm thấy đau đầu. Vì thế nhiệm vụ đếm tiền liền giao cho Chu Minh Tô và Chu Minh Hữu. Hai người ngồi bên cạnh đếm tiền, còn Thẩm Húc thì vô cùng khách sáo rót cho bà Chương một chén trà: “Bà Chương uống trà, chúng ta cứ từ từ, không vội!”

Bà Chương không để ý tới hắn, Thẩm Húc cũng không miễn cưỡng, cầm chén lên tự mình uống.

Một lúc lâu sau, đã sắp xếp lại xong số tiền, Chu Minh Hữu nói: “Anh Ba, ba nghìn tám trăm bốn mươi bảy đồng.”

Thẩm Húc liếc mắt nhìn hai mẹ con bên cạnh một cái: “Bà Chương, bà làm vậy đúng là không thành thật!”

Sắc mặt bà Chương xanh mét, mấy năm qua, đúng là bà ta moi được từ trong tay Lưu An Nam không ít tiền. Nhưng Chương Đức Tổ là kẻ không nên thân, ăn xài phung phí, không biết tiết kiệm, ăn dùng đều để ý, tiêu phí không nhỏ. May mà bà ta còn tiết kiệm mọi thứ, mới tiết kiệm được một ít.”

Không phải bà ta không muốn tới tìm Lưu An Nam xin giúp đỡ. Nhưng tìm được thì thế nào? Nhìn thái độ của nhà họ Chu xem, đến Chu Minh Tô còn muốn ly hôn nữa là, chẳng lẽ còn có thể nể mặt Lưu An Nam tha cho bọn họ một đường sống sao? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Đòi tiền Lưu An Nam? Thứ nhất không ai hiểu rõ hơn bà ta, tiền trong tay Lưu An Nam gần như đều bị bà ta cướp sạch rồi, chỉ còn dư lại mười hai mươi đồng tiền gia dụng hàng ngày thôi.

Thứ hai, dù sao Lưu An Nam cũng không phải người nhà họ Chương. Tuy rằng trước mắt nhìn qua còn có vẻ nghiêng về phía nhà họ Chương bà ta, nhưng cách bụng cách một lớp da, anh ta thường xuyên chướng mắt đối với vài hành động của Chương Đức Tổ. Nếu để anh ta biết chuyện Chương Đức Tổ chơi lưu manh, lỡ truyền ra ngoài thì phải làm sao bây giờ?

Đây chính là chuyện liên quan tới mạng sống!

Hơn nữa, cho dù không truyền ra ngoài, nhưng khi nói chuyện lỡ để lộ ra tiếng gió để nhà họ Từ biết, cũng phiền phức.

Bởi vậy, bà Chương chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Ba ngày qua bà ta đi vay mượn lung tung, ngay cả tiền mua quan tài cũng móc ra, cuối cùng cũng chỉ được thế này. Tuy rằng chưa tới bốn ngàn, nhưng thiếu không nhiều lắm, vốn dĩ tưởng rằng đối phương chỉ nhìn qua rồi thu, nào ngờ Thẩm Húc lại bảo người đếm kỹ trước mặt bọn họ.

Bà Chương tức giận đến mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu: “Cũng chỉ thiếu hơn một trăm đồng, các cậu đừng quá đáng!”

Thẩm Húc không nói lời nào, cười hì hì nhìn bà ta, nhìn đến mức hai mẹ con da đầu tê dại, sống lưng lạnh lẽo.

Chương Đức Tổ không chịu nổi, gỡ đồng hồ trên cổ tay xuống đặt lên trên bàn: “Thế này được rồi chứ?”

Thẩm Húc đẩy đồng hồ trở lại: “Đồng hồ Hải Thành bán chạy nhất trong Cung Tiêu Xã, một chiếc hoàn toàn mới cũng chỉ một trăm hai. Của anh là nhãn hiệu Hoa Mai, còn rẻ hơn Hải Thành không ít, lại còn cũ, không biết đã đeo bao lâu rồi, đáng mấy đồng tiền.”

Chương Đức Tổ tức giận mặt đỏ bừng.

Bà Chương cắn răng, lấy ra một miếng vải đỏ từ trong lòng ngực, mở ra bên trong là một đôi vòng tay bằng vàng: “Cái này đủ rồi chứ?”

Thẩm Húc thử ước lượng, qua tay đưa cho Chu Minh Tô: “Được rồi, cứ như vậy đi!”

Lời này khiến mẹ con nhà họ Chương nhẹ nhàng thở ra.

Chương Đức Tổ vươn tay: “Các cậu đã nhận tiền rồi, ảnh chụp đâu?”

Thẩm Húc cũng dứt khoát đưa ảnh chụp đã chuẩn bị từ trước cho anh ta, Chương Đức Tổ lập tức xé nát, rồi hỏi: “Phim ảnh đâu?”

Thẩm Húc nhìn anh ta: ‘Chị gái tôi vẫn chưa ly hôn với Lưu An Nam.”

Chương Đức Tổ cắn răng: “Được! Ngày mai, ngày mai chúng tôi nhất định sẽ bảo Lưu An Nam tới ly hôn.”

“Ly hôn xong sẽ đưa anh!”

Chương Đức Tổ cảnh cáo: “Được! Vậy đợi đến mai, mày đừng nghĩ tới chuyện giở trò!”

Hai mẹ con lại lần nữa ra về, ngày hôm sau, Lưu An Nam tới đúng hẹn. Khác với thái độ tích cực khuyên nhủ Chu Minh Tô hai ngày trước, lần này anh ta mang vẻ mặt chua xót nói: “Minh Tô, chúng ta ly hôn đi!”

Thẩm Húc và Chu Minh Tô đi cùng hai người làm thủ tục, Lưu An Nam nhìn Chu Minh Tô, vẫn có chút không nỡ buông tay, nhưng mà anh ta không còn lựa chọn nào khác. Nghĩ một chút, anh ta nhét vài tờ tiền qua: “Nhận lấy đi! Em một thân một mình nuôi dưỡng Manh Manh không dễ dàng.”

Chu Minh Tô nhìn số tiền trong tay, mười tờ, vừa tròn một trăm đồng.

“Anh hỏi vay đồng nghiệp, tạm thời chỉ có thể lấy ra chừng này, về sau…” Dừng một chút, Lưu An Nam kiên định nói: “Sau này đợi anh tích cóp được, nhất định sẽ nghĩ cách gửi qua cho hai người.”

Kết hôn sáu năm, Chu Minh Tô chưa từng lấy được nhiều tiền như vậy từ trong tay anh ta. Bây giờ ly hôn, ngược lại lấy được. Chu Minh Tô nhất thời không biết tư vị trong lòng mình là gì , nên khóc hay nên cười.

“Minh Tô, chúng ta…… Chúng ta chỉ có thể như vậy sao? Nếu, anh là nói nếu. Nếu có một ngày Định Viễn đã trưởng thành, đã hiểu chuyện, nhà họ Chương cũng đã vực dậy, không cần anh nữa. Chúng ta còn có thể…”

Anh ta còn chưa dứt lời, Chu Minh Tô đã đưa ra đáp án: “Không thể! An Nam, nước đổ khó hốt, anh hiểu mà.”

Sắc mặt Lưu An Nam tối sầm lại.

Chu Minh Tô nói tiếp: “Số tiền này tôi nhận. Sau này anh tự chăm sóc tốt bản thân là được, không cần gửi cho mẹ con tôi nữa. Tôi sẽ chăm sóc tốt Manh Manh. Đợi con bé lớn, sẽ nói hết những việc này cho con bé. Đến khi thành niên, nếu con bé bằng lòng lui tới với anh, tôi sẽ không ngăn cản.”

Nói xong lời này, hai người đều im lặng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Chu Minh Tô mới mở miệng nói: “Tôi đi đây!”

Cô xoay người, lần từ biệt này, có lẽ cả đời hai người cũng sẽ không gặp lại nữa. Lưu An Nam biết rõ điểm này, anh ta luyến tiếc, muốn giữ lại, nhưng không cách nào nói ra, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng Chu Minh Tô càng lúc càng xa.