Thẩm Húc dọn vào nhà mới.
Căn nhà được xây dựng từ năm sáu năm trước, do người trong thôn tự mình dùng khuôn áp gạch từ bùn đất dựng nên. Nóc nhà cũng được làm từ bùn đất trộn lẫn rơm rạ, tất nhiên không so được với nhà gạch xanh ngói đỏ khang trang của nhà họ Chu, nhưng vào ở cũng không thành vấn đề, nhìn thô ráp nhưng sẽ không lọt gió dột mưa, cùng lắm là có chút ẩm ướt mà thôi.
Gian chính là phòng khách, hai bên trái phải là phòng ngủ, bên ngoài phòng xây một kệ bếp đơn sơ, diện tích không lớn, nhưng Điền Tùng Ngọc lại cảm thấy khá tốt.
Đừng thấy nhà họ Chu lớn mà lầm tưởng, nhà rộng dân cư cũng nhiều, năm anh em cộng thêm Hướng Quế Liên, mỗi người phân một phòng, một phòng khác làm nhà bếp, là hết sạch. Trẻ con chỉ có thể ở cùng người lớn, còn không rộng bằng nơi này. Trong thôn đa số đều như thế, vợ chồng con cái chen chúc nhau trong một căn phòng.
Thanh niên trí thức để ý, chướng mắt khu vực này, ghét bỏ vì nó gần chuồng bò, làm ầm ĩ không chịu ở, người trong thôn lại không có tật xấu ấy. Mấy năm qua không phải không ai có ý đồ với căn phòng này, nhưng phòng ở là của nhà nước, nếu muốn ở tất nhiên phải trả tiền thuê. Mười đồng không ít, người trong thôn không có guồn thu nào khác toàn bộ đều dựa vào chút công điểm còm cõi, một năm cũng chỉ tiết kiệm được chưa tới mấy chục đồng, sao có tiền nhàn rỗi?
Ngay cả những nhà dư dả hơn một chút, trả nổi cũng luyến tiếc.
Tam Oa và Chu Song Yến nhảy nhót, từ này phòng nhảy đến phòng kia, nhìn đông, nhìn tây một cái, xoay tới xoay lui mấy chục vòng cũng không thấy mệt, hân hoan nhảy nhót, giống như nhìn thế nào cũng không chán.
Thẩm Húc thu dọn xong nhà ở, mỗi tay túm lấy một đứa, ôm vào trong ngực: “Không mệt à? Nhìn một đống mồ hôi này!”
Chu Song Yến đáp: “Không mệt!”
Tam Oa cũng nói theo: “Không mệt!” Cuối cùng còn hỏi thêm: “Cha, sau này chúng ta không ở chung với bà nội nữa sao?”
“Ừ, sau này chúng ta sẽ ở đây. Tam Oa thích không?”
“Thích!” Khuôn mặt cậu bé tươi roi rói, không cách nào ngăn được niềm vui.
Chu Song Yến kéo góc áo Thẩm Húc: “Cha, một mình con ở một phòng ạ?”
“Đúng!”
Chu Song Yến hỏi tiếp: “Vậy Tam Oa thì sao?”
“Tam Oa ở chung với cha mẹ.” Sợ cô bé hiểu lầm, Thẩm Húc giải thích: “Sức khỏe của Tam Oa không được tốt, thường xuyên bị ốm, bị sốt, ở chung một phòng với cha mẹ, để cha mẹ tiện chăm sóc cho em ấy. Đợi sau này em ấy lớn hơn chút, sức khỏe tốt hơn, cũng phải ở một mình. Con đã năm tuổi rồi, nên học cách ngủ một mình, cha mẹ ở ngay phòng đối diện, có việc gì có thể gọi cha mẹ, không phải sợ!”
Chu Song Yến lắc đầu: “Con không sợ! Con rất vui! Cuối cùng con cũng có phòng riêng của mình rồi! Chu Quang Tông, Chu Diệu Tổ và chị Song Oanh đều không có!”
Nói đến câu cuối, âm điệu còn nâng lên, niềm vui trên mặt muốn giấu cũng không giấu được.
Thẩm Húc bật cười, xoa đầu cô bé: “Tốt! Cha sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này mua một căn nhà lớn hơn, cho chị em các con mỗi người một phòng. Con có, Tam Oa có, đứa trẻ trong bụng mẹ cũng có!”
Tam Oa lập tức hoan hô: “Căn nhà lớn, căn nhà lớn!”
Gia đình đang hòa thuận vui vẻ nói cười. Đột nhiên một cái đầu nhò qua khe cửa: “Chú Ba!”
Là Chu Song Oanh. Trên tay cô ta cầm năm quả trứng gà: “Chú Ba, cha mẹ cháu bảo cháu mang chỗ trứng này tới! Cha mẹ cháu nói, chuyện phân gia bà nội làm hơi quá đáng. Nhưng mà chú cũng biết đấy, ở nhà lời nói của cha mẹ cháu cũng không có trọng lượng, không thể giúp được chú.”
Điền Tùng Ngọc mời cô ta vào: “Cha mẹ cháu đâu?”
“Cha mẹ cháu tới đây không tiện, sợ bà nội nhìn thấy. Cháu là trẻ con, nói vào trong thôn chơi, không ai để ý.”
“Nhà cháu cũng không dễ dàng gì, trứng gà cháu giữ lại ăn đi, nhà chú thím có rồi!”
Thấy đối phương không chịu nhận, Chu Song Oanh sốt ruột: “Cha mẹ cháu nói, hai người có là việc của hai người, nhà cháu đưa là tấm lòng của nhà cháu. Hơi ít, không đáng giá bao nhiêu tiền, chú thím đừng ghét bỏ.”
Đã nói đến mức này, Điền Tùng Ngọc không tiện từ chối, đành phải nhận lấy.
Chu Song Oanh nói tiếp: “Chuyện trứng gà, bà nội không biết.”
Điền Tùng Ngọc hiểu ý: “Thím biết.”
Chu Song Oanh nhẹ nhàng thở ra, như vậy chứng tỏ bọn họ sẽ không nói ra bên ngoài. Trứng gà là do cô ta lén lút tiết kiệm. Trong nhà nuôi hai con gà, ngày nào cũng đẻ trứng, mỗi con một quả. Gần đây không biết vì sao có một con gà một ngày đẻ hai quả, cô ta bèn giấu đi một quả dư ra đó, không thể để Hướng Quế Liên biết chuyện này được.
“Trưa nay, ở lại ăn cơm nhé!”
Chu Song Oanh liếc mắt nhìn bàn ăn, khi cô ta vào nhà, Điền Tùng Ngọc mới vừa dọn đồ ăn lên xong, một đĩa cá, một đĩa thịt ba chỉ, cộng thêm một đĩa khoai tây thái sợi xào chua cay, và một tô canh thịt viên, nói chung là rất phong phú.
Cô ta nhớ rõ chú Ba không ăn cá, nhưng thím Ba lại thích ăn. Khẩu vị của Tam Oa và Yến Tử đều giống thím Ba.
Mùi thịt cá thơm nồng chui vào lỗ mũi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cổ họng Chu Song Oanh, cô ta gian nan nhịn không để nước miếng chảy ra. Mấy tháng sau khi sống lại, cô ta chưa từng được ăn bữa cơm ngon lành nào. Mỗi ngày đều củ cải trắng, thi thoảng có thịt cũng không có phần của cô ta, có thể dùng nướt thịt chan cơm đã là không tồi rồi.
Bàn cơm trước mắt vừa thịt vừa cá, sao cô ta có thể không động lòng. Chu Song Oanh cố gắng khắc chế du͙© vọиɠ ăn uống của bản thân, đè ép trái tim đang rung động xuống.
Không thể ăn!
Cô ta tới để xum xoe, không phải tới ăn chực. Thịt cá đều không rẻ, cô ta chỉ mang theo năm quả trứng gà tới, ăn xong bữa này, cô ta ăn còn nhiều hơn những gì mình mang tới, có qua có lại, lần xum xoe này chẳng khác nào vô ích.
Cô ta muốn để nhà chú Ba nhớ rõ cô ta tốt, chậm rãi tích lũy ân tình ngày này qua ngày khác, nâng cao ấn tượng tốt. Tuy rằng chú Ba đã thất nghiệp, kế hoạch của cô ta cũng hoàn toàn thất bại. Nhưng ngày lành của chú Ba vẫn còn ở phía sau.
Cô ta không quên, kiếp trước những người kia lái xe tới nông thôn, bắt đầu từ ngày đó, Chu Song Yến và Tam Oa vốn dĩ là đứa trẻ đáng thương, lập tức biến thành tồn tại được người trong thôn hâm mộ.
Những người đã từng đối xử khắt khe với bọn họ, đều không có kết quả tốt. Hướng Quế Liên còn bị nhốt vào tù, không lâu sau đã chết, còn những người từng giúp đỡ bọn họ, đều nhận được hồi báo phong phú.
Hiện giờ, tất cả vẫn còn sớm, chỉ cần cô ta tạo được quan hệ tốt với chú Ba, đối xử với Tam Oa và Chu Song Yến tốt một chút, khiến bọn họ hiểu được cô ta không giống những người khác trong nhà họ Chu, khiến bọn họ nhớ rõ cô ta từng nhiều lần đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đợi khi những người kia đến, cô ta lại tỏ vẻ khao khát muốn tới thành phố lớn, bày tỏ lưu luyến không nỡ xa bọn họ, thủ thỉ nếu để cô ta tiếp tục ở lại thôn nhỏ này sẽ tiếp tục phải khổ sở, còn sợ chú Ba không mang theo cô ta cùng nhau đi sao?