Nhưng các thế lực phía bắc thì không quá dễ dàng để thu phục.
Bắc Vương một mình xưng bá ở phương Bắc vài thập niên, hiện tại Hoàng Đế cũng đã bắt đầu kiêng kị Bắc Cảnh, mà Bắc Cảnh Vương lại chỉ có một đứa con này.
Không biết hoàng thượng sẽ dùng phương pháp gì để đối phó với thái tử phương bắc.
Thật đáng tiếc khi thái Tử Bắc Cảnh đã từ chối đồng ý liên minh với hắn ta, mặc dù Hiên Viên Cảnh Hoằng đã biết hắn ta nhiều năm trước.
Hiên viên Cảnh Hoằng nhanh chóng được hạ lệnh lên đường, theo dõi sát sao tung tích của thái tử ở cõi phương bắc, và các phương tiện hoạt động bí mật của hoàng đế.
Tin tức mà hắn nhận được cũng khiến hắn vô cùng kinh ngạc, việc đầu tiên thái tử Bắc cảnh làm khi đến kinh thành không phải là đi tới kinh thành, mà là đi vào Túy Mộng Các.
Đúng vậy, thái tử Bắc Cảnh đã yêu cầu được gặp Lan Cơ.
Hiên viên Cảnh Hoằng có chút không thể tin được, lý do là hai người này biết nhau một người là thái tử quanh năm ở phương Bắc, người còn lại là một nữ tử thanh lâu chưa từng tới phương Bắc ... Cái gì đã kết nối sẽ có giữa hai?
Hay là vị gia hỏa này biết được hắn cùng Lan Cơ có quan hệ cho nên lên kế hoạch can thiệp.
Hắn đã nhờ người kiểm tra, nhưng không thể tìm ra lý do, và người của hắn thậm chí không thể tìm ra những gì thái tử phương Bắc và Lan Cơ đã nói.
Ghen tị và tức giận đan xen trong lòng, nhưng Hiên Viên Cảnh Hoằng không dám đến Túy Mộng Các để gặp Lan Cơ hắn thực sự sợ rằng mình sẽ mất kiểm soát và làm điều gì đó sẽ làm tổn thương Lan Cơ.
Cho đến khi thái tử phương bắc đích thân tới cửa…
“Ta muốn đưa nàng về phương bắc.” Thái tử phương bắc đi thẳng vào vấn đề.
“Nếu muốn thì lấy đi, nói cho ta biết làm gì ?” Hiên Viên Cảnh Hoằng đã từ sững sờ ban đầu trở thành mất kiên nhẫn, cố gắng hết sức để che giấu sự cáu kỉnh và tức giận của mình.
Hắn ta rõ ràng đang ám chỉ Lan Cơ.
Hắn cũng không có ý định hỏi mối quan hệ giữa hắn ta cùng Lan Cơ, hắn sợ hắn sẽ nhận được đáp án mà hắn sẽ không thể khống chế cảm xúc của bản thân.
“Nàng sẽ không đi cùng ta.” Thái tử bắc cảnh cau mày nói: “Ta biết ngươi luôn luôn không cam lòng từ bỏ địa vị đó, ta cũng biết ngươi còn đang suy nghĩ về việc hợp tác bắc cõi ta. trước đây không muốn hợp tác với ngươi. Bởi vì ta nghĩ hợp tác với ngươi là rất mạo hiểm, nếu ngươi sẵn sàng để cô ấy đi về phía bắc với ta và ta có thể điều động 100.000 quân ở phía bắc rút lui nghe theo lệnh của ngươi, ngươi cũng đã nhiều năm không cầm quân đi?”.
Hiên viên Cảnh Hoằng kìm nén tức giận, hắn nói, sắc mặt trở nên u ám:" Ngài vì một người phụ nữ mà sẵn sàng mạo hiểm lớn như vậy sao? "
" Đương nhiên, cô ấy là một người rất quan trọng. Người duy nhất trong cuộc đời ta. "Thái tử Bắc cảnh thản nhiên nói:" Cô ấy nhất định phải trở về Bắc cảnh với ta. "
Nếu cô ấy từ chối, ta không thể làm gì?" Hiên viên Cảnh Hoằng cười nhạo: " “Trên tay ta không có khế ước bán thân của nàng”
Khí tức của thái tử Bắc cảnh đột nhiên trở nên nguy hiểm, hắn ta đột nhiên đứng dậy, liếc mắt Hiên Viên Cảnh Hoằng:" Nhắc tới chuyện này với ngươi thật xấu hổ sao? Ngươi có biết là ta còn có một em gái thất lạc nhiều năm rồi không? ”
Hiên viên Cảnh Hoằng hoàn toàn bị lời nói của hắn làm cho choáng váng! chưa kịp phản ứng thì nắm đấm của Bắc cảnh đã đập hắn xuống đất.
“Ngươi, con mẹ nó, đùa giỡn em gái ta nhiều năm như vậy, hiện tại còn không biết xấu hổ nói ra khế ước bán thân, nếu không phải vì Lan nhi, ta con mẹ nó mới không thèm đến nơi xó xỉnh này, đến coi sắc mặt nhị ca ngươi” Bắc Cảnh Vương Thế tử lạnh lùng nhìn Hiên Viên Cảnh Hoằng đang lom khom bò dậy: “Hiện tại ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là làm cho Lan nhi đi theo ta hồi Bắc Cảnh, ta sẽ cho ngươi mượn mười vạn đại quân để tạo phản. Hai là ngươi lập tức lập nó làm chính thê, ta giúp ngươi tạo phản”.
Hiên viên Cảnh Hoằng ngây người ngồi trong phòng làm sách hồi lâu, mới tiêu hóa được thái tử Bắc cảnh nói cái gì ... Tin tức này quả thực khiến hắn không có chuẩn bị.
Hắn ta biết rằng Vua phương Bắc có một cô con gái nhỏ, nhưng cô ấy đã mất tích nhiều năm rồi, không có tin tức gì, rất có thể đã chết.
Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Lan Cơ sẽ là em gái của Thái tử Bắc cảnh...
và lời nói vừa rồi của thái tử Bắc cảnh... thực sự khiến hắn rất khó quyết định.
Đầu tiên, hắn đã được hoàng thượng ban hôn ước, nếu cưới Lan Cơ là trái với sắc lệnh, nhưng hắn đã tính kế làm loạn nên xem ra không thành vấn đề.
Thứ hai, Lý Tử Toàn sinh ra là mệnh phượng hoàng, nếu cưới nàng ta thì tương hắn sẽ trở thành hoàng đế…. Chính là, nếu thực sự là mệnh phượng hoàng, vì cái gì đương triều Hoàng Hậu lại không phải là nàng ta?
Nói cách khác, cưới nàng ngoài mệnh rất mơ hồ còn có thể làm gì?
Trong lòng Hiên Viên Cảnh Hoằng không ngừng dậy sóng, nội tâm vô cùng dao động.
Nếu kết hôn với Lan Cơ không chỉ có được thế lực của Phương Bắc, hơn nữa còn có được sự giúp đỡ của Thái tử Bắc, đối với hắn mà nói, quả thật là gấp đôi sức mạnh với một nửa nỗ lực, không kể đến tình cảm của hắn đối với Lan Cơ... Xem ra còn nhiều hơn hắn tưởng tượng, cưới nàng cũng không có hại gì, thậm chí còn có rất nhiều lợi ích.
Hiên viên Cảnh Hoằng chưa bao giờ nghĩ đến việc để Lan Cơ đến Lãnh thổ phía Bắc. Hắn biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra sau khi Lan Cơ đến Lãnh thổ phía Bắc. Có thể Vua của Lãnh thổ Bắc sẽ giữ cô ấy trong một hoặc hai năm, và sau đó tìm một người phù hợp với cô ấy rồi gả đu.
Hiên viên Cảnh Hoằng làm sao có thể chịu đựng được điều này? Quan trọng hơn là sau đó hai người sẽ khó gặp nhau.
Vì vậy, sự lựa chọn của hắn rất rõ ràng.
Sau khi xác nhận được ý định của Hiên Viên Cảnh Hoằng, thái tử của Lãnh thổ phương Bắc đã cử người bí mật đưa Lan Cơ về cung điện nơi anh sống, đồng thời cho cô một thân phận và tên mới - Nạp Lan Vân Nhã em gái của Hoàng tử Lãnh thổ phương Bắc.
Lan Cơ của Túy Mộng Các đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn.
Nửa đêm, Lan Cơ nằm trên giường lớn trong một căn phòng được bài trí sang trọng trong cung điện, trợn mắt há hốc mồm không sao ngủ được.
Cô luôn cảm thấy rằng tiến độ của nhiệm vụ có vẻ quá suôn sẻ, và số phận của Lan Cơ hóa ra lại khác?
Tại sao không có chút ấn tượng nào trong trí nhớ của Lan Cơ?
Sự phát triển của sự việc hoàn toàn khác với những gì cô nhớ
. Tiến độ công việc diễn ra suôn sẻ nhưng tiến độ quá suôn sẻ luôn khiến cô cảm thấy có chút bất an.
Có vẻ như một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
Đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên có tiếng động từ cửa sổ phòng, Lan Cơ đột nhiên tỉnh táo lại, cô thu mình vào trong chăn bông, có chút sợ hãi nhìn về phía cửa sổ, trời tối đen như mực, cô không nhìn thấy gì.
Có thể đó là một con mèo hoang, Lan Cơ tự an ủi mình.
Cho đến khi một bóng đen lặng lẽ chạm vào giường cô, và một bàn tay đột nhiên che miệng cô.
"Ừm ..." Lan Cơ bkinh hãi giãy giụa, tiếng hét của cô chìm trong cổ họng.