Buổi tối, Hàn Viêm thực sự đã đến.
Tống Y Nhân nhìn anh vẫn im lặng, những vướng mắc và đấu tranh bên trong bộc lộ ra bên ngoài.
" Nàng đã nghĩ xong chưa?” Nhìn cô, Hàn Viêm lần đầu tiên nhận ra căng thẳng có nghĩa là gì, có lẽ anh sợ cô sẽ từ chối.
Cùng lắm hắn cũng sẽ sợ ... Hàn Viêm cười khổ trong lòng.
Sau một hồi im lặng, Tống Y Nhân cuối cùng ngập ngừng nói: “ Ngươi sẽ đối xử tốt với đứa trẻ này chứ?”
“Ừ!” Hàn Viêm trả lời không chút do dự, hắn nói, “Dù là con trai hay con gái, nó đều là con của ta, ta không để ai làm hại được nó bất cứ giá nào ”
Nghe câu trả lời của hắn, Tống Y Nhân hít một hơi thật sâu và từ từ đưa ra lựa chọn: "Vậy thì ngươi ... hứa với ta."
Khi Hàn Viêm nghe câu trả lời này, Hàn Viêm vô cùng phấn khích, anh vội vàng, anh muốn ôm Tống Y Nhân, nhưng cô đẩy hắn ra.
Hắn đứng hình một lúc, sững sờ ở đó.
Tống Y Nhân dùng hai tay che đi cái bụng phình to của mình, khẩn trương nói: “Đừng làm tổn thương đứa trẻ.”
Hàn Viêm gật đầu rồi nhẹ nhàng ôm lấy Tống Y Nhân nói: “Có thể nàng không biết, nhưng ta rất hạnh phúc vì nàng đã chọn lấy ta. ”
Tống Y Nhân im lặng, cô không biết phải nói gì, rốt cuộc cô cũng đồng ý vì lợi ích của đứa trẻ, phải không? Thực ra, những gì Hàn Viêm làm là điều cô mong đợi.
Nếu dự đoán đúng, cô ấy sẽ không hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ cho đến khi kết hôn.
Ở ngôi làng này, người dân làng một cuộc sống rất thoải mái.
Hàn Viêm hầu như không khiến cô cảm thấy buồn chán hay buồn tẻ, mỗi ngày đều thay đổi phương pháp để có được những điều thú vị và mới lạ.
Đầu tiên, hoàng đế muốn ra lệnh cho quận vương Lâm An đến kinh thành, nhưng vì bệnh nặng nên không tới, thứ hai là mẹ kế của quận vương Lâm An, khi bà đến chùa cầu nguyện cho hắn , cô bị một tên trộm đẩy rơi xuống vực gϊếŧ chết. Khi cô chết, vương phủ tổ chức tang lễ. Chỉ sau bảy ngày đầu tiên, tất cả những người hầu trong vương phủ đều thay đổi, và hầu hết tất cả những người hầu đã nhìn thấy Tống Y Nhân đã bị đuổi hoặc bị bán.
Một buổi tối, Tống Y Nhân vốn đã ngủ từ trưa đến tối nhàn nhã tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Hàn Viêm ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm vào mình.
Cô khó chịu quay đầu lại, khó chịu nói: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Từ khi đồng ý với Hàn Viêm, cô hoàn toàn không biết phải gọi hắn là gì.
“Sắp đến giờ ăn rồi.” Hàn Viêm thản nhiên trả lời cô trong khi đỡ cô dậy.
“ Ta đã nhờ người hầu hâm nóng ăn cơm rồi, nàng có thể dậy ăn cơm rồi.”
Tống Y Nhân khó khăn gật đầu đứng dậy khỏi giường, bụng càng ngày càng lớn nên cử động cũng rất bất tiện. .
Hàn Viêm cũng cau mày nhìn bụng to của cô: “ Thái y nói mấy ngày nữa mới đến ngày sinh, nếu cảm thấy khó chịu thì báo ngay cho ta được không?”
Tống Y Nhân gật đầu, cô cảm thấy đã đến ngày sinh rồi. không xa lắm, không phải đêm nay thì là ngày mai.
Thật ra, điều cô mong đợi cũng không tồi, sau bữa tối, Tống Y Nhân cảm thấy bụng đau nhói, sắc mặt tái mét hét lên một tiếng.
Hàn Viêm lập tức gọi người đến mời thái y và bà đỡ đã chuẩn bị xong.
Vẻ mặt lo lắng, hắn ôm Tống Y Nhân đến bên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nội tâm hắn cũng có chút dằn vặt.
“Đừng sợ, nành sẽ sớm ổn thôi.” Hàn Viêm nắm chặt tay Tống Y Nhân an ủi.
Cho đến khi bà đỡ và thái y đến, để không cản trở họ, Hàn Viêm được những người này cho vào cửa.
Cả đêm, hắn nghe thấy tiếng kêu đau xé lòng của Tống Y Nhân, Hàn Viêm không thể chờ đợi để thay vào đó hắn lo nhất là khi nhìn thấy máu trên người của những người đỡ đẻ lo lắng đến cực điểm, hắn không thể chờ đợi được nữa. Lập tức muốn xông vào phòng vào phòng.
Cuối cùng lý trí khắc chế được sự bốc đồng, Hàn Viêm nghĩ kĩ nếu đi vào sẽ không giúp được gì, thậm chí có thể cản trở Tống Y Nhân sinh con.
Gần như ngay khi nghĩ đến khả năng này, hắn buộc lòng kiềm chế sự bốc đồng của mình.
Không phải hắn không yêu mà là sợ mất đi người hắn yêu rất nhiều.
Hàn Viêm biết rất rõ rằng sinh nở là một thời gian khó khăn đối với một người phụ nữ, một chút bất cẩn có thể dẫn đến một xác chết và hai mạng sống.
Vào lúc này, hắn không cho phép bất cứ nguy hiểm nào xảy ra hắn ta phải bình tĩnh.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Cuối cùng trong nhà cũng đã gần sáng sớm vang ra tiếng khóc của đứa bé.
Trái tim của Hàn Viêm đột đậm mạnh cổ họng nghẹn lại hai mắt đỏ hoe, cả đêm không ngủ, râu đã mọc dài hơn.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, bà đỡ xuất hiện ở cửa với một đứa bé đang khóc trên tay.
Hàn Viêm vội vàng đứng dậy ngay lập tức, khàn giọng hỏi: “Mẹ của đứa trẻ thế nào?”
“Chúc mừng vương gia, mẹ và con đều an toàn.” Mặc dù đôi mắt mệt mỏi, bà đỡ vẫn ôm đứa trẻ vào lòng với nụ cười trên mặt bà ấy. Chiếc khăn quấn trong đứa trẻ được đưa cho Hàn Viêm.
Hàn Viêm cẩn thận ôm lấy đứa bé đang khóc, nhìn khuôn mặt đỏ bừng nhăn nhó đang khóc kia, cuối cùng lần đầu tiên kể từ đêm qua nở một nụ cười.
Hắn bế đứa trẻ vào phòng sinh bất chấp lời khuyên can của bà đỡ, nhìn Tống Y Nhân đang hôn mê với khuôn mặt tái nhợt, nước da yếu ớt hắn cảm thấy đau nhói trong lòng. Khi tỉnh lại, đứa trẻ này sẽ được đặt tên bởi cô ấy