Xuyên Nhanh: Nhiệm Vụ Sắc Tình - Cứu Giúp Nữ Phụ Bất Hạnh

TG1 - Chương 24: Thật là hư (H)

“Ưʍ... a...” Sự ma sát và chuyển động nhẹ nhàng này khiến Diêu Vi cất tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, cô xấu hổ cắn môi dưới, tiếng hít thở yêu kiều của cô lúc này đã biến thành tiếng kêu rên.

Quý Hàn nhìn thấy dáng vẻ cố gắng chịu đựng của cô thì không thể kìm nén thêm, anh ta mở rộng hai chân Diêu Vi ra, cự vật bắt đầu rút ra cắm vào nơi tiểu huyệt, càng đâm càng nhanh, càng mãnh liệt.

“A... đừng... Ưʍ... dừng lại...” Diêu Vi không chịu nổi sự mạnh bạo này, tóc cô rối bù vương trên ghế sofa, lông mày hiện lên vẻ xuân tình yêu mị.

Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ rêи ɾỉ, âm thanh ngọt ngào yêu kiều, hai bầu sữa đầy đặn trước ngực đung đưa theo động tác của Quý Hàn, tạo thành một đợt sóng căng tràn mê người.

Quý Hàn bị cảnh tượng này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một tay anh ta giữ chặt vòng eo thon thả của Diêu Vi, tay còn lại đưa ra nắm lấy bầu ngực đang không ngừng lắc lư kia, lúc mạnh lúc nhẹ nắn bóp, bầu ngực trắng nõn tràn ra khỏi bốn kẽ tay.

Anh ta cúi xuống, há miệng ngậm lấy quả anh đào ở một bên ngực, vừa ấn vừa mυ'ŧ, vừa liếʍ vừa gặm cắn, đồng thời côn ŧᏂịŧ phía dưới cũng dùng sức va chạm khuấy đảo hoa tâm của Diêu Vi từng cái từng cái một, dường như Quý Hàn muốn đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

“A... đừng... xin anh... mau dừng lại...” Diêu Vi bị hai đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ tấn công cùng một lúc thì không nén được tiếng rêи ɾỉ, bụng dưới co rút, huyệt nhỏ cũng cắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ bên trong.

Quý Hàn kịp thời nhả quả anh đào đã bị chơi đùa đến ửng đỏ, anh ta hít một ngụm khí lạnh rồi cắn răng chật vật rút côn ŧᏂịŧ ra.

Mẹ nó, sảng khoái quá, suýt chút nữa là bắn rồi!

Thật là hư! Ánh mắt u ám của Quý Hàn đầy ác ý.

Một lực đẩy nặng nề khiến cả người Diêu Vi run lên, sau đó Quý Hàn từ từ rút ra rồi lại đâm thật mạnh vào.

Quần áo trên người vẫn còn nguyên, nhưng thân dưới trần trụi của anh ta lại như được cổ vũ, ra vào càng lúc càng mạnh, phần mông đưa đẩy mạnh mẽ, không hề có ý dừng lại.

“A a... đừng... ưm a... xin anh... mau dừng lại... a... em không muốn nữa...” Diêu Vi khóc lóc cầu xin, cả người cô như con thuyền đơn độc giữa biển khơi chìm nổi vô định, bất cứ lúc nào cũng có thể bị biển rộng nuốt trọn.