Dưới lớp lông đen thưa thớt, hai cánh hoa môi bị mở ra, để lộ huyệt đạo hồng nhuận, miệng huyệt khép mở phun trào mật dịch như đang mời gọi người ta đến nếm thử.
Hô hấp của Quý Hàn nặng thêm vài phần, cảnh đẹp trước mắt gần như khiến sự tự chủ mà anh ta vẫn luôn tự hào sụp đổ.
Diêu Vi cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư của mình, mật dịch phía dưới càng chảy ra dữ dội hơn, cảm giác xấu hổ tràn ngập trong lòng.
Quý Hàn nhìn từng dòng thủy dịch trong suốt, cổ họng cảm thấy khát khô, anh ta khàn giọng nói: “Anh còn chưa làm gì mà em đã ướt rồi...”
Nói rồi anh ta cúi đầu tới gần hoa huyệt, chiếc lưỡi dài cuốn lấy dâʍ ɖị©ɧ trong suốt liếʍ láp.
“Không... đừng....” Diêu Vi sửng sốt, một luồng kɧoáı ©ảʍ khó tả trào dâng trên khắp cơ thể khiến cô vừa muốn chống cự vừa muốn hưởng thụ, hai tay vô lực khẽ nắm lấy gốm ôm trên sofa, móng tay cắm sâu xuống, ngón chân cong lên, giật giật.
Đầu lưỡi dài của Quý Hàn không ngừng liếʍ mυ'ŧ miệng tiểu huyệt hồng hào, sau đó còn mô phỏng động tác giao hợp, ra ra vào vào âʍ đa͙σ, mật dịch ào ào chảy ra ở nơi đó đều bị anh ta nuốt sạch sẽ.
“Ưʍ... a... mau... dừng lại... ưʍ... đừng...” Một luồng kɧoáı ©ảʍ từ hạ thể truyền lên, Diêu Vi không nhịn được mà kẹp chặt đôi chân đang bủn rủn lại, nhìn mái đầu đen nhấp nhô ở phía dưới của mình, cô không ngừng thở dốc rêи ɾỉ, cảm thấy mình như bị thiếu dưỡng khí, đầu óc choáng váng.
Tiếng rêи ɾỉ vừa đau khổ lại vừa sung sướиɠ của cô gái truyền tới tai Quý Hàn, nghe âm thanh này, anh ta tưởng như mình đang được cổ vũ cho nên càng hăng say hơn, đầu lưỡi của anh ta tìm thấy viên trân châu được giấu trong hoa huyệt liền mạnh mẽ vừa cuốn vừa ấn, ra sức liếʍ láp gặm nhấm.
“A...” Toàn thân Diêu Vi cứng đờ, đầu óc trống rỗng, khóe miệng đỏ xinh khẽ mở, hai mắt thất thần, cảm giác mất tự chủ ở hạ thế nhắc nhở cho cô biết rằng mình vừa đạt cao trào!