“Anh đừng...” Diêu Vi kinh hãi, sợ anh ta phát hiện ra bí mật của mình nên hoảng loạn muốn kẹp hai chân lại.
Song lúc này toàn thân cô không có sức lực, sao có thể ngăn được bàn tay của Quý Hàn?
Ngón tay thô ráp chạm đến đáy qυầи ɭóŧ ẩm ướt, Diêu Vi cam chịu nhắm mắt lại, cơ thể nhạy cảm tê dại run rẩy, bởi vì nơi kín đáo nhất đang bị người ta chạm vào.
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của Quý Hàn, lại ẩn chứa ác ý sâu xa: “Mới hôn em mấy cái đã ướt rồi? Cơ thể này thật dâʍ đãиɠ... Thật ra có phải em sớm đã mong anh làm thế này đúng không, ngày nào em cũng chăm chỉ đưa đồ ăn sáng cho anh là vì hy vọng được anh chơi sao?”
Nói đoạn, ngón tay thô ráp của Quý Hàn dùng sức ấn vào nụ hoa yếu ớt nhạy cảm của Diêu Vi qua lớp qυầи ɭóŧ mỏng.
“Ưʍ... a... Quý... Quý Hàn... anh... khốn kiếp...” Diêu Vi khóc thút thít, bờ môi đỏ mọng hé mở, toàn thân run rẩy không ngớt, nửa vì bị Quý Hàn tấn công bất ngờ, nửa vì xấu hổ bởi những lời anh ta nói.
“Ồ, anh khốn kiếp?” Ánh mắt Quý Hàn trở nên đáng sợ, anh ta cười lạnh: “Xem ra em chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Anh ta đột ngột đứng dậy, mạnh mẽ cởi váy của Diêu Vi xuống, phía dưới cô chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen, vùng bụng phẳng lì trắng nõn và đôi chân dài thon thả hiện ra không sót một thứ gì .
“Anh làm gì vậy?!” Diêu Vi cuống lên, chẳng bao lâu sau cô đã cảm thấy thân dưới lành lạnh, thì ra là Quý Hàn đang chậm rãi cởi chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen xuống, khi cởi xuống còn mơ hồ thấy sợi tơ bạc trên quần đang từ từ bị kéo đứt.
Hạ thể của Quý Hàn sớm đã cứng như sắt, nhìn thấy cảnh tượng da^ʍ mỹ này, côn ŧᏂịŧ càng to hơn vài phần.
Qυầи ɭóŧ đã bị cởi ra hoàn toàn, Quý Hàn không quan tâm đến việc Diêu Vi đang giãy dụa, hai bàn tay to lớn dùng sức kéo hai chân cô ra, vùng tam giác bí ẩn của phái nữ lộ ra dưới đáy mắt đầy du͙© vọиɠ của anh ta.