Đoạt Lấy

Chương 57: Có thể không?

Điểm mấu chốt của Dịch Như Hứa so với Dịch Vu Lan quả thực cao hơn không ít, cô là người bình thường đôi khi sẽ tưởng tượng ra cảnh cô cùng người khác muốn yêu đương , nhưng chỉ cần tưởng tượng đến đây trong đầu liền xoẹt qua cảnh tượng những buổi tối bị anh trai ruột xâm phạm, trong lòng sinh ra không ít chướng ngại.

Cô không thể vừa ở trong đầu nghĩ đến bộ dáng dâʍ đãиɠ của mình trước mặt anh trai, vừa tỏ ra không có gì mà cùng đàn anh Lâm Triết nói chuyện.

Cho nên cô thật sự thành thành thật thật an phận một tháng, một tháng này thành quả chính là, cô đem quan hệ giữa mình và đàn anh Lâm Triết trở về như mức chưa từng quen biết nhau.

Dịch Như Hứa có chút tức giận, cô không cùng Lâm Triết nói chuyện , nhưng thái độ của cô đối với Dịch Vu Lan cũng là lạnh lùng.

Người kia chắc cũng biết được cô có chuyện không vui, một tháng này ngoan ngoãn như một chú cún con, trừ những lúc mình không bồi hắn làm hắn tức giận, các khoảng thời gian khác, tình tình của hắn thậm chí còn không giống anh trai chút nào.

Ngày mốt chính là ngày thứ mười một của kỳ nghỉ dài hạn, Dịch Vu Lan bị em gái lạnh nhạt dài đến một tháng trời, trong lòng đã sớm gõ nổi lên bàn tính.

Hắn nghĩ mang cô ra nước ngoài, tới nước Pháp đi dạo, nói không chừng dưới bầu không khí nồng nặc mùi lãng mạn, cô có thể đối với mình động dục.

Dịch Như Hứa hôm nay ở lại studio lâu hơn một chút, bởi vì lúc về nhà có chào hỏi qua, cho nên Dịch Vu Lan đã sớm biết chuyện này, lúc em gái sắp trở về, hắn đã chuẩn bị tốt một bàn bữa tối cùng ánh nến tinh xảo.

Đồ ăn được bày ra đĩa bưng lên bàn, Dịch Vu Lan đi vào phòng tắm tẩy rửa đi một thân dầu mỡ, thay đổi kiện áo sơ mi màu đen, gài vài nút áo phía dưới. Thanh niên lộ ra cổ cùng xương quai xanh, cùng màu đen áo sơmi hình thành một lực hấp dẫn.

Thừa dịp tóc còn ướt, hắn ở trước gương dùng tay tạo hình một chút, có chút buồn bực nghĩ em gái có phải đem bộ mặt này xem đến quen rồi, càng ngày gương mặt này đối với cô cũng chả còn sức hấp dẫn gì lớn.

Dịch Vu Lan mím môi, suy tư một lát, quyết định đi nước Pháp học nấu món ăn mới, đổi mới thực đơn của chính mình một chút.

Dịch Như Hứa trở về không tính đúng giờ, nhưng cũng không có muộn quá nhiều, Dịch Vu Lan sau khi kiểm tra bàn bên dưới xong liền đi qua giúp cô nhận lấy túi.

Ánh mắt Dịch Như Hứa ở trên người hắn dừng lại một lát, cuối cùng vẫn là dừng ở nút áo đang mở, mở miệng nói: “Anh?”

Dịch Vu Lan cong lên khóe môi nhìn cô cười, nghĩ thầm ánh mắt tiểu gia hỏa quả nhiên vẫn là thực thành thật. Dịch Như Hứa chột dạ cực kỳ, giơ tay giúp hắn gài lại từng nút áo một, Dịch Vu Lan nhất thời có chút ngây ngốc.

Nhưng hắn cũng không dám nói mình cởi bỏ quần áo là cho cô xem, vì đã cài nút áo lại cho anh, phỏng chừng là cảm thấy không được tự nhiên. Dịch Vu Lan tiện tay đem túi của cô treo lên trên giá, chân trước sau cùng cô đi vào bàn ăn.

Đêm nay đồ ăn đều tương đối nhỏ và tinh xảo, Dịch Vu Lan đứng ở phía sau cô giúp cô kéo ra ghế dựa, lúc cô nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống, còn duỗi tay đem tóc cô vén ra sau đầu, cúi người lại gần nói: “Anh có thể tắt đèn châm nến không?”

Dịch Như Hứa mặt mũi trắng bệch, móng tay cũng véo vào lòng bàn tay.

“Ừm.” Cô gật gật đầu, nhìn động tác thong dong ưu nhã của anh trai đang thắp nến, sau đó tắt đèn, ngồi xuống trước mặt chính mình.

“Em nếm thử xem có hợp khẩu vị không.” Dịch Vu Lan vén tay áo lên cạo cho cô một miếng thịt cá đưa vào dĩa, Dịch Như Hứa chầm chậm mà cầm lấy chiếc đũa, trong lòng cô có tâm sự, nên đồ ăn ngon trong miệng cũng có chút vô vị.

Trước đó bọn họ cũng không nói gì, đến khi Dịch Vu Lan uống một ngụm rượu vang đỏ, Dịch Như Hứa rốt cuộc mới lấy hết can đảm, quyết định cùng hắn nói ra quyết định của mình.

“Anh , giáo sư của chúng em vào kỳ nghĩ của tháng mười một sẽ có chuyến đi đến Đôn Hoàng vẽ tranh , em đã báo danh.”

Dịch Vu Lan trầm mặc một hồi, cầm lấy khăn ăn lau miệng, để sang một bên, dựa lung vào ghế nhìn cô nói: “Có cứng nhắc quy định, hay là tự chủ báo danh?”

“Là tự chủ báo danh.” Dịch Như Hứa bất an mà xoa váy, không dám ngẩng đầu cùng anh trai đối diện, tầm mắt liền dừng ở chiếc đĩa trắng như tuyết trên bàn.

“Như Như, anh ngày đó muốn mang em đi Pháp chơi, tranh Đôn Hoàng kia có thể hủy bỏ không?” Trên mặt Dịch Vu Lan không có nửa điểm cảm xúc, đôi mắt hắn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Dịch Như Hứa, không chớp mắt.

Miệng Dịch Như Hứa không kìm được mà run lên, cô muốn mở miệng, nhưng lưng lại ớn lạnh, đại não có loại cảm giác như thiếu oxy, không có cách nào chấp hành mệnh lệnh.

“Có thể không?” Thời điểm hắn truy vấn đáp án bầu không khí cả căn phòng như đọng lại, đối với loại chuyện tranh thủ quyền lợi của chính mình như thế này, hắn trước nay đều sẽ không lảng tránh.