Gợi Tình

Chương 2: Hoàn

Hắn vẫn chưa về phòng mà ngồi trên sô pha lơ đễnh xem điện thoại di động.

Hứa Viễn Sâm gửi tin nhắn báo có việc cần phải giải quyết, đêm nay không về được.

Hắn mừng thầm trong lòng.

"Ba chồng ơi?"

Giọng của Cổ Việt nói vọng ra từ phòng tắm.

"Có chuyện gì vậy?"

"Ba có thể... Có thể lấy quần áo giúp con được không? Con quên mang vào rồi, con để trong phòng ngủ đó ạ..."

Giọng nói của Cổ Việt càng lúc càng nhỏ, hiển nhiên là đang vô cùng ngại ngùng.

Hứa Chí Văn đi vào phòng ngủ thì thấy quần áo nằm ở trên giường, hơn nữa còn kèm theo đồ lót của con dâu.

Hắn tưởng tượng tới dáng vẻ Cổ Việt mặc bộ đồ lót này, Hứa Chí Văn cảm giác trong lòng nóng hừng hực, mũi cũng nóng theo luôn.

May mà lý trí của hắn cũng còn tốt, không đến mức làm ra chuyện gì thất thố, hắn cầm quần áo bước đến phòng tắm gõ cửa.

Cánh cửa mở ra, một cánh tay trắng nõn chìa ra nhận lấy bộ quần áo trong tay hắn.

Đầu ngón tay mềm mại vô tình chạm nhẹ vào lòng bàn tay hắn, chọc đến lòng hắn ngứa ngáy không thôi.

Hắn vô thức bước sát cửa phòng tắm hơn, cánh cửa vì bị hắn ngán chân mà không đóng lại được.

Cổ Việt khó hiểu thò đầu ra nhìn hắn.

Mới vừa tắm rửa sạch sẽ xong, hơi nước làm khuôn mặt Cổ Việt ửng hồng cả lên, vài giọt nước chảy dọc theo xương quai xanh mảnh mai...

Chút lý trí còn sót lại ngay lúc này đều bay sạch hết, Hứa Chí Văn nuốt nước miếng rồi bước thẳng vào bên trong.

Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Cổ Việt hoàn toàn phơi bày ra trước mắt hắn.

Không ngờ rơi vào tình huống khó xử như này, Cổ Việt sợ quá la lên một tiếng rồi vội vàng lấy tay che chắn ngực mình, tiếc là cũng không che hết được bầu ngực đẹp đẽ, mà bởi vì bị đè ép càng làm bầu ngực trở nên căng tròn quyến rũ ko diễn tả thành lời.

Ánh mắt hư hỏng của Hứa Chí Văn nhìn lướt qua bầu ngực của cậu, tiếp theo di chuyển xuống dưới bụng, lướt thêm chút nữa đập vào mắt hắn là chú chim nhỏ đang thẹn thùng trốn trong bụi cỏ rậm rạp.

"Ba chồng?"

Cổ Việt hơi sợ rồi đó.

Hứa Chí Văn tiến lên một bước, cậu lùi về sau một bước, cứ như thế cho đến khi lưng cậu va vào bức tường lạnh lẽo phía sau.

Hức cậu đã không còn biết trốn đi đâu nữa rồi.

Hứa Chí Văn nâng cằm hôn lên môi cậu, những sợi râu lởm chởm chưa cắt tỉa gọn gàng của hắn làm cậu nhột muốn chết, cậu rất muốn né tránh nhưng mà một bên ngực đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông nhào nặn.

Cậu rêи ɾỉ đầy gợϊ ȶìиᏂ, mấy ngày nay cậu đã không có làm chuyện đó rồi nên lúc này cơ thể cậu càng mẫn cảm mà mền nhũn cả ra. Hứa Chí Văn ôm chặt eo giữ cho cậu không bị té xuống sàn nhà.

Nhưng xem ra tình hình bây giờ cũng không ổn cho lắm.

Cảm nhận được thân thể mẫn cảm của cậu, Hứa Chí Văn một bên nhiệt tình nhào nặn, một bên cứ như đứa trẻ đang mυ'ŧ sữa ngậm chặt đầu v* của cậu.

Bầu ngực căng tròn quá mức dâʍ đãиɠ.

Cả người cậu run rẩy, dâng lên một cảm giác thoải mái khó tả.

"Đừng mυ'ŧ nữa mà... Sữa sẽ trào ra đó... Đừng mà..."

Nghe cậu nói như thế, Hứa Chí Văn càng hăng hái mυ'ŧ mạnh hơn.

Cổ Việt cảm thấy ngực mình căng cứng như sắp trào sữa ra tới nơi, cậu cố gắng giãy giụa tránh thoát cái tên đàn ông đang bắt nạt mình.

Nhưng mà Hứa Chí Văn không hề động đậy, hắn cứ thản nhiên vừa dùng đầu lưỡi liếʍ láp lỗ nhỏ giữa núʍ ѵú, vừa lấy tay xoa nắn bên còn lại.

Hai chân Cổ Việt co quắp lại, cậu chịu không nổi đưa tay cào cấu lên da thịt của Hứa Chí Văn.

Hứa Chí Văn ngửi thấy được mùi sữa nhàn nhạt, ánh mắt hắn sáng lên lại mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để thêm vài cái rồi sau đó cảm nhận được có thứ gì đó chảy vào cổ họng.

Vừa thơm vừa ngọt.

Ngực tiết ra sữa dẫn đến cơn kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng mãnh liệt, Cổ Việt ngửa đầu lên rêи ɾỉ không ngừng, đôi mắt cậu ngập nước bởi vì quá thoải mái.

Hứa Chí Văn hút lấy ngụm sữa rồi hôn lên môi Cổ Việt, đẩy sữa vào trong miệng cậu.

"Uống sữa của mình con thấy có ngon không?"

Cổ Việt đã hoàn toàn bị du͙© vọиɠ chiếm cứ đầu óc, cậu thở dốc nuốt xuống tí sữa còn sót lại trong miệng, khuôn mặt ửng hồng cùng cặp mắt ngập nước trông dâʍ đãиɠ không thể tả.

Thật sự vừa xinh đẹp lại thơm ngọt.

Hứa Chí Văn thấy nơi đó của hắn vừa bắn một lần xong bây giờ lại bắt đầu dựng đứng lên nữa rồi.

Hắn đưa tay nắm lấy chú chim bé nhỏ dâʍ đãиɠ của cậu tuốt lên tuốt xuống một cách điêu luyện, đều là đàn ông hắn biết làm thế nào để cho đối phương được thoải mái.

"Đừng mà... Hức... Sắp không được rồi..."

Cổ Việt theo bản năng ưỡn người, nhưng mà như vậy chỉ càng đưa bầu ngực căng tròn đến gần hắn hơn thôi.

Hứa Chí Hắn yêu chết cái dáng vẻ thẹn thùng đầy du͙© vọиɠ này của cậu, hắn há miệng ngậm lấy đầu v* đang vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước mắt.

Những chỗ mẫn cảm đều bị bắt nạt dữ dội, nhưng Cổ Việt chỉ có thể nhỏ giọng rêи ɾỉ rồi sau đó bắn ra đầy tay của hắn.

Hứa Chí Văn vòng bàn tay dính nhơm nhớp ra phía sau mình mở rộng, rồi đặt Cổ Việt đã mền nhũn như vũng nước xuống sàn nhà.

Sau đó hắn đỡ lấy Tiểu Việt trực tiếp ngồi xuống...

Phải nói là lần đầu nên lỗ hậu vừa chặt vừa khô, chú chim nhỏ bị hắn kẹp chặt có chút đau khiến Cổ Việt chịu không nổi khóc nấc lên, cậu cũng không kìm nén được nữa mà vừa kêu đau vừa liên tục vỗ vỗ vào người Hứa Chí Văn.

Hứa Chí Văn thấy cậu khóc hắn đau lòng muốn chết, bèn cúi đầu hôn hôn động viên cậu.

Va chạm được chốc lát, cuối cùng nơi đó đã trơn ướt thoải mái hơn, Hứa Chí Văn bắt đầu lắc động eo hông.

Đau đớn qua đi kɧoáı ©ảʍ tìm đến, dịch thể từ giữa các ngóc ngách tràn ra khắp nơi.

"Aha... Sao lại... Sao lại thoải mái tới như vậy haa..."

"Hức... Không được rồi... Ba chồng ơi ưm ha... Dừng lại đi mà..."

Nghe tiếng gọi ba chồng này càng khiến Hứa Chí Văn hưng phấn hơn, hắn lắc động eo hông càng mãnh liệt.

_______

Cổ Việt mở mắt ra, cậu thấy cơ thể mình đau nhức dữ dội, nhưng cũng rất khô ráo sạch sẽ.

Cậu hơi bất ngờ khi nhìn thấy người nằm bên cạnh không phải là chồng mình.

Rồi đột nhiên người đàn ông dang tay ôm chặt lấy cậu một cách đầy chiếm hữu.

"Dậy rồi à?"

"Ba chồng... Chúng ta... Chúng ta không thể làm chuyện đó được... Như vậy là không đúng đâu..."

Nhưng Hứa Chí Văn vẫn cứ thản nhiên đặt một nụ hôn lên trán cậu.

"Ba nhớ tới Việt Việt từng nói muốn có một gia đình bình yên hạnh phúc mà. Nếu như Viễn Sâm biết được chuyện của chúng ta thì gia đình này sẽ không còn yên ổn nữa..."

Bàn tay Hứa Chí Văn vuốt ve lên da thịt trắng nõn của cậu.

"Việt Việt, con đâu muốn phá hủy đi sự yên ổn của cái gia đình này đúng không?"

Cả người Cổ Việt cứng đờ, nhưng cậu cũng không chống cự nữa...

_______

"Anh về rồi đây."

Hứa Viễn Sâm vừa vào cửa đã nhào tới ôm Cổ Việt vào trong l*иg ngực, bế cậu nằm lên ghế sô pha, "Vợ yêu ơi, cho chồng hôn một cái nào."

"Không cho."

Cổ Việt tuy nói như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên cho Hứa Viễn Sâm hôn mình.

Từ khóe mắt của cậu nhìn thấy Hứa Chí Văn ngồi bên cạnh đang thong thả uống trà nhìn qua phía cậu mỉm cười.

Hoàn.