Bát Trân Ngọc Thực

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy anh không lên tiếng, Hoa Đồ lại tiến thêm một bước, nhỏ giọng nói: "Khả năng sau này tôi không làm ở đây nữa."

Lúc này đã hơn 10h tối, một số cửa hàng đã đóng cửa, phía sau Hoa Đồ là một mảnh tối đen, có vẻ vội đi nên ăn mặc hơi đơn bạc, trông càng thêm gầy yếu.

Do da cậu quá trắng nên chóp mũi và đuôi mắt đều đỏ lên vì lạnh, nhìn có chút đau lòng.

Mộ Tụng Chi kịp thời phản ứng, hôm nay anh đánh nhau với Tôn Phổ Tài. Mặc dù anh không sợ những tên đó, nhưng nếu sau này bọn họ lại đến gây rối thì việc kinh doanh của nhà hàng và Hoa Đồ đều sẽ bị ảnh hưởng.

Có lẽ vì lý do này nên Hoa Đồ muốn đổi một công việc khác.

Lần trước Mộ Tụng Chi hỏi Hoa Đồ có hứng thú với việc làm đầu bếp riêng hay không là do xúc động nhất thời, bây giờ Hoa Đồ đột nhiên hỏi làm anh có chút do dự.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể sau này sẽ không được ăn những món ngon như thế thế nữa, hay không còn được gặp lại người này, chút do dự kia liền lập tức biến mất.

Mộ Tụng Chi gật đầu: "Tôi vẫn còn ý nghĩ đó, chính là..về mặt giá cả..."

Hoa Đồ nói: "Tôi có thể giảm giá cho anh."

Hai người vừa nói xong thì Giang Cửu Ninh vui vẻ xen vào: "Được đấy, nếu cậu mời cậu ấy làm đầu bếp riêng thì tớ có thể tùy lúc qua ăn chực rồi!"

Mộ Tụng Chi cảm thấy không thể đối xử quá tệ với Hoa Đồ được, anh biết nếu làm đầu bếp ở nhà hàng 5 sao thì mỗi tháng có thể nhận được từ mấy chục ngàn cho đến mười mấy vạn tệ cũng không chừng, còn có thể thu thêm tiền hoa hồng.

Đầu bếp tư thì cũng là người của mình, anh xem xét rồi nói:

"Cậu xem như này có ổn hay không nhé? Mỗi tháng tôi sẽ trả cậu mức lương cơ bản là một trăm ngàn tệ, chi phí cho nguyên vật liệu sẽ tính riêng. Ngày ba bữa cơm, mỗi tuần được nghỉ một ngày. Nếu có buổi tiệc xã giao thì tôi sẽ không ăn ở nhà, nếu bữa cơm có trên bốn người thì sẽ trợ cấp thêm mười ngàn tệ, quá tám người là hai mươi ngàn tệ, tiệc gia đình có khoảng hai bàn là năm mươi ngàn tệ."

Hoa Đồ bình tĩnh nói: "Có thể, nhưng tôi cần cung cấp chỗ ở, có hợp đồng lao động, còn phải nhìn nhà bếp và môi trường làm việc của anh, sau đó dựa vào yêu cầu của tôi để tiến hành điều chỉnh."

Mộ Tụng Chi đồng ý: "Vậy tôi sẽ đề tên cậu là thành viên trong công ty, lát nữa tôi sẽ bảo thư ký soạn một bản hợp đồng cho cậu."

Cuối cùng là thêm wechat, tài khoản wechat của Hoa Đồ rất dễ nhận biết, hình đại diện là một bông hoa nhỏ, bên cạnh có khung thoại, viết chữ "meo meo".

Mộ Tụng Chi hỏi thêm: "Khi nào thì cậu có thể bắt đầu công việc?"

Hoa Đồ nói: "Tôi cần chuẩn bị một chút để thu dọn đồ đạc, nếu như việc ký hợp đồng thuận lợi thì ngày mốt tôi sẽ đến kiểm tra hoàn cảnh làm việc và chuyển đến đó."

Thấy bọn họ chỉ dùng vài ba câu đã giải quyết xong câu chuyện, Giang Cửu Ninh phấn khích xoa tay, trên mặt hiện ra ba chữ "Diệt mồi thôi!"

Chờ hai người nói chuyện xong, Giang Cửu Ninh ra vẻ chân chó đi mở cửa xe: "Đại ca, nửa đời sau của em sẽ gắn bó với anh!"

Mộ Tụng Chi vui vẻ vỗ đầu hắn, sau đó nhẫn tâm từ chối: "Như vậy không được, dắt theo con của vợ trước, chị dâu tương lai của ngươi sẽ không vui."

"Tớ có thể giúp làm tái xế cho chị dâu." Giang Cửu Ninh nói, "Bây giờ chỉ cần nghĩ đến Hoa đầu bếp, khóe miệng tớ không nhịn được liền chảy nước miếng, không kém gì nước mắt luôn."

Mộ Tụng Chi: "Cậu mau nước miếng rồi tập trung lái xe đi."

Đêm đó, Mộ Tụng Chi liền đem chuyện hợp đồng giao cho thư ký của mình là Nhạc Thư Vân.

Thư ký của anh là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi,dáng vẻ nghiêm túc và đáng tin cậy.

Sau đó Mộ Tụng Chi lại sắp xếp một buổi gặp mặt cho Hoa Đồ và Nhạc Thư Vân để bàn chuyện hợp đồng.

Do thứ hai không có buổi gặp mặt với khách hàng nên Mộ Tụng Chi đã tự cho mình một ngày nghỉ, anh đến phòng thể dục vận động cả buổi sáng để tiêu hao bớt lượng mỡ mà mình đã ăn vào.

Sau khi bơi tầm một ngàn mét thì anh đứng dậy khỏi hồ bơi, lau sạch nước trên cơ bụng tám múi của mình. Chờ đến khi thay xong quần áo và nhìn điện thoại thì anh mới phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ từ Nhạc Thư Vân.

Mộ Tụng Chi vội vàng gọi lại: "Công ty xảy ra chuyện gì à?"

Nhạc Thư Vân: "Không phải, là chuyện về đầu bếp! Mộ tổng, cậu tìm đầu bếp hay tìm về một tổ tông vậy?"

Mộ Tụng Chi: "Sao vậy?"

Nhạc Thư Vân: "Người này cũng quá khiến làm người khác bực mình, lúc đầu tôi dùng bản hợp đồng trước kia của dì Du, kết quả là cậu ta chỉnh sửa từng điều khoản một, nào là tiền bảo hiểm, vấn đề nộp thuế thu nhập cá nhân, chi phí đi lại..còn có một đống yêu cầu khác phát sinh trong hợp đồng. Ví dụ, không đi làm trước 6 giờ sáng, thời gian nghỉ trưa từ một giờ trưa cho đến hai giờ chiều, không được làm phiền, không làm thêm sau 8 giờ tối, thời gian thử việc là một tháng, n+1 vấn đề khác nữa. Làm đầu bếp cũng phải có phép năm, thời gian nghỉ lễ, tết! Sau cùng còn giảng giải với tôi về luật lao động."

Mộ Tụng Chi: "Vất vả cho cậu rồi!"

Nhạc Thư Vân oan ức nói: "Ông chủ, sau khi nói xong tôi mới nhớ, năm nay tôi còn chưa được nghỉ phép ngày nào đâu."

Nếu không phải cậu ta là đầu bếp do ông chủ chỉ định thì hắn đã sớm lật bàn đứng dậy rồi.

Mộ Tụng Chi hỏi: "Vậy kết quả sao rồi?"

Nhạc Thư Vân thở dài một hơi: "Dù sao những gì cậu ấy nói tôi cũng đã ghi hết lại, để tôi gửi qua cho anh xem, nếu anh cảm thấy không có vấn đề gì thì tôi sẽ làm thủ tục và đóng dấu xác nhận."

Mộ Tụng Chi cúp điện thoại, mở văn kiện, nhìn các thông tin sửa đổi trên màn hình, trong đầu nghĩ bản hợp đồng này cũng thật đủ chi tiết.

Anh đã ký cả triệu đơn hàng trước đó, cũng chưa từng phải sửa đổi nhiều như vậy.

Tuy nhiên, khi xem xét kỹ hơn thì thấy mấy yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, một số điều khoản còn khá hợp lý.

Chỗ tiền lương cơ bản một trăm ngàn tệ có thêm chi tiết là tiền lương "sau thuế".

Ngành dịch vụ tư nhân không giống với nhân viên văn phòng bình thường, những người như tài xế, quản gia, người trông trẻ, thư ký riêng, là các công việc khi cần thì gọi đến, không phải làm việc 8 tiếng một ngày, công việc và cuộc sống hàng ngày của họ liên quan đến nhau, hợp đồng cũng tùy tiện ký, rất nhiều điều khoản đều không đúng quy chuẩn.

Cuối cùng đều phụ thuộc vào phẩm chất con người của ông chủ và trình độ, đạo đức của người lao động.

Như thế thì cũng chỉ tạo nên mối quan hệ tốt đẹp trong giai đoạn đầu, về sau rồi sẽ xảy ra các tình huống tranh cãi, xích mích.

Hoa Đồ làm như vậy, rõ ràng là muốn đem những xích mích đó đẩy lên trước.

Mộ Tụng Chi hỏi: "Vậy cậu cảm thấy đầu bếp đó thế nào?"

Nhạc Thư Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu ấy khá lịch sự, ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, dáng dấp cũng ưa nhìn. Trông có vẻ ít nói, rất lễ độ, sau khi đến thì bỏ hết giấy tờ cần thiết ra, giấy phép hành nghề, giấy khám sức khỏe và các loại bằng khen."

Mộ Tụng Chi: "Nếu người không có năng lực mà thể hiện như vậy thì giống như làm ra vẻ, còn nếu đặt ở người có năng lực thì cùng lắm được coi là "kiêu ngạo" mà thôi. Được rồi, ký hợp đồng với cậu ấy đi."

Anh cảm thấy việc Hoa Đồ nghiêm túc không phải là chuyện xấu, ít nhất đối với anh, ăn những món do người như vậy làm sẽ yên tâm hơn.

Sau khi ký hợp đồng, Mộ Tụng Chi gửi địa chỉ cho Hoa Đồ, hẹn gặp mặt vào chiều mai.

Hoa Đồ nói Mộ Tụng Chi liên hệ với bên đại lý thu mua, anh liền hẹn Tằng A Lai, cũng vào buổi chiều hôm sau.

Cái gọi là thu mua, là một loại ngành nghề mới nổi, chuyên phục vụ cho người giàu.

Bạn chỉ cần liệt kê những gì bạn muốn và đưa cho họ, người thu mua sẽ kiếm chúng cho bạn.

Dù là mỹ phẩm, túi xách giới hạn, vé xem các buổi hòa nhạc, hay máy tính, đồ gia dụng, các loại hoa quả trái mùa, thậm chí là thú cưng, xe hơi, du thuyền, chỉ cần bạn muốn, họ nhất định sẽ mua được, hơn nữa còn mua với tốc độ nhanh chóng, giao hàng tận nơi, hoàn thành mọi thủ tục, chất lượng sản phẩm cũng thuộc loại tốt nhất, giống như cầu được ước thấy vậy.

Tất nhiên, tiền hoa hồng cũng không hề rẻ, tiền sẽ được quyết toán hàng tháng, dựa theo số tiền mua hàng để tính tiền hoa hồng.

Những dịch vụ chất lượng cao như vậy khiến nhiều người có tiền bị nghiện mua sắm, nếu không mua thì họ không thể sống được.

-

Đến chiều thứ hai, sau khi ăn xong bữa trưa thì Mộ Tụng Chi cũng không ra ngoài.

Để tiện cho việc đi làm, anh mua một căn hộ rộng hơn 300m2 ở gần công ty.

Thường ngày anh sống cùng với bảo mẫu của mình là dì Du.

Đúng hai giờ rưỡi thì chuông cửa vang lên.

Mộ Tụng Chi đi ra mở cửa, Hoa Đồ vẫn khoác theo cái balo đó, đứng ở cửa.

Hôm nay cậu mặc quần tây màu đen, áo sơ mi và sơ vin, không nói đến vòng eo thon nhỏ, cậu còn có một đôi chân vừa dài vừa thẳng.

Mộ Tụng Chi chào hỏi, cậu cũng gật đầu đáp lại.

Trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, giống như một tiểu tiên không nhiễm khói lửa nhân gian vậy.

"Vào đi, bên thu mua vừa gửi tin nhắn đến, nói đang bị kẹt ở trên đường." Mộ Tụng Chi dẫn Hoa Đồ vào nhà, "Tôi thường ở đây với dì Du, dì ấy là bảo mẫu của tôi, trong nhà có máy rửa bát, dì Du có thể làm vài việc đơn giản như rửa rau và dọn dẹp."

Người gọi là dì Du có vẻ ngoài khoảng chừng năm mươi, lặng lẽ đi đến đưa cho Hoa Đồ đôi dép lê đã chuẩn bị sẵn.

Hoa Đồ nhìn vào bên trong, chính giữa là đại sảnh hình tròn, tiếp đến là phòng khách rộng chừng 80m2, phía trước có cái cửa sổ sát đất, lấy ánh sáng rất tốt.

Mộ Tụng Chi chủ động nói: "Tôi dẫn cậu đi tham quan."

Anh vừa đi vừa nói: "Bên này là nhà bếp và phòng ăn, bên kia là phòng làm việc, đây là phòng ngủ chính, bên đó là phòng của dì Du, sau này cậu sẽ ở phòng ngủ phụ, ở giữa phòng thay đồ và nhà vệ sinh.

Hoa Đồ nhìn qua, có vẻ cậu đối với chỗ ở của mình không có hứng thú, sau đó di chuyển đến khu vực nhà bếp.

Phòng bếp khá rộng, được chia thành hai khu là Tây và Trung, bên Trung có một chiếc tủ lạnh hai cánh rất lớn.

Bên bếp Tây có chiếc bàn hình chữ nhật có một ô để rửa rau củ với 2 cái ghế, có thể làm điểm tâm cùng bánh ngọt.

Mặc dù Mộ Tụng Chi không nấu cơm nhưng nhà bếp được trang bị khá đầy đủ, có nồi hấp, lò nướng, lò vi sóng và máy ép trái cây, thỉnh thoảng, anh sẽ nhờ dì Du nấu vài món đơn giản, các loại gia vị cũng đầy đủ.

Một bên bếp là chỗ ăn ấm cúng với chiếc bàn hình chữ nhật và đèn chùm pha lê hình hoa, bên còn lại là quầy bar nhỏ, được phân cao thấp, chỗ thấp để máy pha cà phê, máy làm sữa đậu nành, chỗ cao thì có bốn chiếc ghế đẩu.

Phía sau quầy bar là một tủ rượu rỗng, bình thường Mộ Tụng Chi không uống nhiều rượu, chỉ để vài chai rượu chát (vang đỏ), rượu vàng (hoàng tửu, rượu Thiệu Hưng) và rượu sake.

Hoa Đồ bước chậm rãi, ngón tay mảnh khảnh lướt trên mặt bàn, cậu bật bếp, vặn lửa lớn nhất rồi quan sát một lúc, sau đó lại mở máy khử mùi nghe thử tiếng.

Cậu tiếp tục mở các ngăn tủ khác, nghiêm túc đánh giá các đồ dùng bên trong.

Mộ Tụng Chi nhìn Hoa Đồ đang quan sát chai nước tương, rồi cầm nồi lên xem xét, lông mày xinh đẹp cau lại...

Anh cảm thấy phòng bếp nhà mình như đang bị sát hạch bởi một vị quan chủ khảo vậy.

Mà kết quả của cuộc khảo hạch này có vẻ không ổn.

Quả nhiên, Hoa Đồ đứng thẳng người, nói: "Đồ trong bếp của anh không tốt lắm.."

Căn bếp xa hoa triệu đô bị đánh giá như vậy làm Mộ Tụng Chi nhất thời xấu hổ.

Cũng may anh không bị lúng túng quá lâu, chuông cửa vang lên, dì Du đi ra mở cửa, Tằng A Lai quen cửa quen nửa đi vào, anh ta có dáng người nhỏ béo, vẻ mặt hoan hỷ.

Tằng A Lai: "Thật xin lỗi, tôi bị kẹt xe, ngã ba đầu đường chưa kịp thoát nước nên bị tắc."

Mộ Tụng Chi thấy được cứu tinh thì đẩy anh ta về phía trước: "Hoa Đồ, cậu cần mua thứ gì thì cứ nói với anh ta là được."

Nghiệp vụ của Tằng A Lai khá thuần thục, thái độ phục vụ tốt, lập tức lấy điện thoại ra, nói: "Cậu nói đi, để tôi ghi lại!"

Hoa Đồ dựa vào bàn bếp thở dài: "Trước hết là nồi, nồi hấp không đủ lớn, nồi đất cũng không có, chảo xào, rán cần mua mới, các loại dụng cụ bếp thiếu quá nhiều, phải mua thêm dao, thớt, về gia vị thì cơ bản là không có mấy loại có thể sử dụng.."

Nói đến đây thì điện thoại của Mộ Tụng Chi vang lên, anh ra hiệu: "Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi đi nghe điện thoại."

Chờ khi đến phòng khách, nhìn điện thoại mới biết là Giang Cửu Ninh gọi đến.

Mộ Tụng Chi vừa nghe, Giang Cửu Ninh đã cất giọng nũng nịu: "Tớ bảo nè, Hoa đầu bếp đã qua nhà cậu chưa? Tớ đói, đói quá đii..."

Mộ Tụng Chi nói: "Phòng bếp không đáp ứng được yêu cầu của cậu ấy, hôm nay không có cơm đâu!"

—————

Hình ảnh chiếc bàn bên khu làm món Tây nè