Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Tán Tỉnh Nam Chính

Chương 4, chồng à

Vâng, thiếu gia. Viên Nguyên đưa tay phải trở lại thắt lưng, hạ lông mày, vẻ mặt ngoan ngoãn, “ Tôi trở về thăm người nhà” Sau khi viết ra thông tin liên lạc, Giang Minh Kỳ ném Cây bút đen trên bàn ngay ngắn y nói: “Được rồi, anh có thể đi rồi.

”Viên Nguyên che đi bóng tối trong mắt, ôn nhu nói: “Ừ.”

Đây là một căn nhà tồi tàn.Viên nguyên trở về phòng với bữa sáng khất thực.

Căn phòng này từng là kho chứa đồ lặt vặt, gần như là nơi đổ rác. Không có cửa sổ ở tất cả các phía, chỉ có một chiếc giường nhỏ tồi tàn ở giữa.Bụi bẩn bay lơ lửng trong không khí.

Nhớ lại cảnh Giang Minh Kỳ hơi nghiêng người viết lên lòng bàn tay.

Đôi mắt đào hoa thiếu niên, lông mi mảnh mai cong lên, hơi cong như móc câu, nhẹ nhàng gãi lên trong lòng hắn, trong lòng khẽ xuất hiện một cơn ngứa ngáy.

Ánh sáng và bóng tối rơi xuống hàng mi đang co giật của y, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ, giống như một con mèo cào tinh xảo và dè dặt.... hơi quá dễ thương.

Ý thức được ý nghĩ này, sắc mặt Viên Nguyên đột nhiên tối sầm lại. Hắn bị điên à? vậy mà hắn nghĩ Giang Minh Kỳ rất dễ thương.

Vào phòng, Viên Nguyên ném đồ ăn bố thí vào thùng rác. Sườn heo kho, nướng chín tới, nằm trong thùng rác, phủ đầy bụi.,Hắn kiếp trước sẽ không để cho kẻ thù nào ức hϊếp hắn,, hắn sẽ trả thù Giang Minh Kỳ trước.

Viên Nguyên lấy điện thoại di động ra, đi liên lạc với cấp dưới.

Viên Nguyên: [Hẹn gặp lại cậu vào sáng mai tại quán Bar Lữ đoàn ,]

Người A: [Có. Anh Viên, khi nào anh sẽ quay về nhà ? 】

Viên Nguyên: 【Chờ tôi , xử lý Giang Minh Kỳ xong, mới về . ]

Người tên A: [Giang Minh Kỳ là một kẻ thần kinh thích hành hạ người. Anh phải chú ý đến sự an toàn. 】

Viên Nguyên: [Không sao đâu. 】

Thỉnh thoảng liếc nhìn vết mực trên lòng bàn tay, Viên Nguyên ánh mắt trở nên có chút lạnh lùng.Hắn đi đến bồn rửa và vặn vòi nước.

Nước chảy xiết cuốn bồn rửa mặt, nước bắn tung tóe.

Hình ảnh kiếp trước hiện lên, tầm mắt trước mặt bị bao phủ bởi một màu máu đen u ám.

Trong mắt Viên Nguyên có một tia máu, đồng tử tụ lại và mở rộng.Các dây thần kinh trong não bị kéo đến cực độ, và sự lo lắng và hưng cảm ập đến.Nước lạnh như băng chảy qua kẽ tay hắn

hắn lo lắng kỳ cọ các khớp ngón tay.

Hành vi lặp đi lặp lại này có thể làm hắn bớt lo lắng một cách hiệu quả.

Trên cổ tay phải của Hắn có một vết sẹo sâu thấu xương, có vảy đỏ sẫm, vết sẹo mà Hắn để lại khi mất kiểm soát cảm xúc.

Sau một khoảng thời gian không rõ, ngón tay lạnh đến mức mất đi trực giác, Viên Nguyên rốt cuộc cũng ngừng rửa tay.

Sẽ thật nhàm chán nếu hắn trực tiếp gϊếŧ chết chiếc bình này, hắn sống một cuộc sống mới.Viên nguyên trông u ám và chán nản.Hắn muốn Giang Minh Kỳ sống hơn là chết.

...............

Lúc này .Giang Minh Kỳ đang suy nghĩ. Vì nam chính bị bạo hành về thể xác và tinh thần, nên một kế hoạch chiến lược chi tiết phải được xây dựng và các tài liệu học tập liên quan phải được tham khảo để đảm bảo tính khả thi của dự án. Đó là một hoạt động phức tạp và tinh vi.Trước khi bắt đầu suy nghĩ, hãy ngủ một giấc

.Hu ~ hu ~ hululu ~Khi y tỉnh dậy thì đã là trưa, và đã đến giờ ăn tối.,Được rồi, đã đến giờ ăn tối Giang Minh Kỳ vui vẻ tiếp tục nấu ăn.Thật tuyệt khi trở thành một con cá muối nói.:“Quản gia, đi gọi Viên Nguyên qua.”

-Sau năm sáu phút, Viên Nguyên nhanh chóng đến nhà hàng.

Giang Minh Kỳ hỏi: “ Viên Nguyên, anh còn chưa ăn trưa.”

Viên Nguyên “ Không.”

Một nụ cười hiện trên khuôn mặt xinh đẹp và công bằng của Giang Minh Kỳ, “anh có biết em mời anh đến đây làm gì không?”

Viên Nguyên liếc nhìn những bữa ăn thịnh soạn trên bàn, lạnh lùng nói: “Ăn đi.”

Giang Minh Kỳ cười nói, “Không được, anh không thể ăn. Anh phải nhìn em vừa ăn vừa đút cho em,”

Viên Nguyên: “… ...(*_*)....”

Giang Minh Kỳ nắm chặt quai hàm, đôi môi ẩm ướt khẽ hé mở, ngượng ngùng nói:“ Em muốn ăn tôm càng. ”

Thật ra Giang Minh Kỳ không thích ăn đồ ăn do người lạ bóc, cũng có chút không sạch sẽ. . Ví dụ, y không thích người lạ ở quá gần y, y không thích người lạ chạm vào đồ của y, và y không thích chạm vào da của người khác.

Thấy nam chính đẹp trai quá nên đành miễn cưỡng để nam chính lột tôm hùm.

Vẻ mặt Viên Nguyên phẳng lặng, hắn đẩy đĩa tôm càng đến trước mặt Giang Minh Kỳ.

“em muốn anh bóc ra cho em.”Giang Minh Kỳ vẻ mặt kiêu ngạo, uể oải nâng mắt lên, đôi mắt màu hổ phách giống như siro mật chảy ra.

Thiếu gia đã quen với việc được chiều chuộng, và cử chỉ của y cũng rất bất cẩn.Không phải khó chịu mà là khiến người ta muốn ôm y vào lòng và cưng nựng y.

Viên Nguyên lạnh lùng liếc nhìn Giang Minh Kỳ rồi phớt lờ y.Cái nhìn đó có nghĩa là, cho y một cái nhìn, y có thể tự mình trải nghiệm.

Thiếu gia tính tình cao ngạo, không bao giờ coi thường người khác.

Giang Minh Kỳ thản nhiên ngồi ở trên ghế, dùng đầu ngón tay gõ gõ đều đặn trên ghế gỗ chùm đỏ, lộ ra mơ hồ cảm giác áp chế.“Bé ngoan, đừng làm trái mệnh lệnh của em.”

-Giang Minh Kỳ vẻ mặt hung tợn nói, “Nếu anh không làm theo lời em ,trừng phạt anh có thể không chịu nổi.” Nhìn như mèo con màu cam nhạt ăn trộm hổ quần áo, để dọa người.

Giang Minh Kỳ nhướng mắt, mất cảnh giác nhìn vào con ngươi đen như mực của Viên Nguyên.Con ngươi sáng lên một tia ớn lạnh giống như cực kỳ đè nén tâm trạng đang dâng trào.

Giang Minh Kỳ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, trên cánh tay nổi da gà. Bộ dạng của Viên Nguyên quả thực có chút đáng sợ.

Nếu đặt nó vào quá khứ, Giang Minh Kỳ có lẽ đã rất nhát gan.Nhưng bây giờ, y đã thề sẽ đánh bại Viên Nguyên và thay thế Viên Nguyên trở thành nam chính đỉnh cao mới".

Giang Minh Kỳ khịt mũi lạnh lùng khiển trách: “Anh đang cố ý chọc giận em bằng cách bày ra một bộ mặt vô cảm.” “Nếu anh cư xử không tốt, hình phạt sẽ càng nặng hơn.”

-Giang Minh Kỳ cười tươi như hoa, đôi môi ửng hồng khép hờ.Trong mắt Viên Nguyên, nó giống như một con rắn độc nham hiểm đang rít gào lộ ra cốt khí.

Viên Nguyên nắm chặt tay, vẻ mặt chán ghét nhìn Băng Sơn nghĩ, “(Hình phạt gì?”Là nhốt hắn vào phòng giam sao?Hay đánh nó bằng roi?Hay tiêm thuốc cho hắn!)

Lần này, hắn nhất định sẽ không để cho Giang Minh Kỳ có được nguyện vọng.

Giang Minh Kỳ vươn đầu ngón tay ra, muốn nhéo Viên Nguyên quai hàm. Bất quá, Viên Nguyên kinh hỉ tránh ra đầu ngón tay của y.

“Anh bị phạt à?”

Giọng nói của Giang Minh Kỳ vừa trêu chọc, vừa lộ ra vẻ nghiêm túc.

Đột nhiên, Giang Minh Kỳ nghiêng người, khoảng cách có chút mơ hồ. y kề tai Viên Nguyên thở ra khí nóng.

“Đêm nay ngủ với em”

Nghe đến đây, Viên Nguyên vẻ mặt sững sờ.Không khí im lặng trong vài giây.

Giang Minh Kỳ tiếp tục tăng thêm trọng lượng, “Còn phải ôm em ngủ.”

Bầu không khí rơi vào im lặng yên lặng.Thật lâu sau,."Viên Nguyên mới chậm rãi nói, giọng khô khốc:, thiếu gia, ta muốn lột tôm càng."

Giang Minh Kỳ không khỏi muốn cười.

Giờ phút này, nam chính cúi đầu, không thấy được cụ thể biểu hiện trên mặt, nhưng Giang Minh Kỳ có thể tưởng tượng được hẳn là cực kỳ nhục nhã. "Chà, tốt rồi. Mau bóc đi."

Viên Nguyên cầm con tôm càng đỏ thẫm trên đĩa cơm lên và bắt đầu bóc. ,Giang Minh Kỳ không khỏi bị bàn tay của Viên Nguyên hấp dẫn.

Chiếc phalanx của Viên Nguyên rất mảnh và mỏng, nếu nhìn đẹp, hắn có thể trực tiếp dùng nó làm mẫu tay.

Thao tác bóc tôm thật tỉ mỉ, lớp vỏ đỏ thẫm rút lại, phần thịt tôm hùm lộ ra, bày tôm hùm đã bóc vỏ ra đĩa.

Viên Nguyên giọng nói có chút khàn khàn, :thiếu gia, bóc ra đi.”

Giang Minh Kỳ dùng một cây tăm cắm vào, cầm lên thử.Tôm càng ngon, thịt rất mềm, vị cay nhẹ pha chút ngọt.Răng nghiến chặt thịt tôm, nước bọt bắn tung tóe vào miệng.

Ăn xong năm sáu con tôm hùm

, Giang Minh Kỳ nheo mắt thở dài thoải mái: "Chồng ... anh bóc ngon quá ..."

Cạch! Con tôm hùm trong tay Viên Nguyên đột nhiên rơi xuống bàn, dầu mỡ dính đầy trên bàn.

Hắn lấy ra một tờ giấy ăn lau sạch vết dầu mỡ trên bàn, “Xin lỗi.”

Giang Minh Kỳ kinh ngạc nhướng mày.Phản ứng của nam đối với hai chữ "phu quân" quá lớn, có vẻ như anh ấy thực sự rất ghét hai chữ "phu quân". Rồi khi đang hành hạ nam chính về thể xác lẫn tinh thần, nhân tiện lại gọi điện cho chồng, điều này có thể sẽ bị tra tấn gấp đôi.

Chúa ơi, y thông minh quá( ꈍᴗꈍ).

“Em cũng muốn ăn tôm càng. Chồng giúp Em bóc.”Giọng y trong trẻo, ngọt ngào như trái dâu tươi vừa hái, vị ngọt thấm vào tâm hồn.

Khi ăn, hai má phồng lên, cử động chậm chạp rất dễ thương.

Giang Minh Kỳ chớp chớp đôi mắt hoa đào, lông mi dài hơi cong lên, “Chồng.”

Viên Nguyên chưa từng được gọi như vậy bao giờ.Nhất thời không rõ Giang Minh Kỳ muốn làm gì.Có phải ... y đang cư xử như một con nhóc hư hỏng với hắn không?Đối phương kiếp trước thực sự đối với hắn như một đứa trẻ hư hỏng, ánh mắt Viên Nguyên lộ ra vẻ khó hiểu.

Đây hẳn là âm mưu của Giang Minh Kỳ, muốn đánh lừa tâm trí và xáo trộn tâm trạng của hắn bằng cách hành động như một đứa trẻ hư.

Hắn đã nhìn thấy loại thủ thuật này rất nhiều, và hắn sẽ không bao giờ gục ngã trước nó.

“Chồng.” Giọng nói nhẹ nhàng của Giang Minh Kỳ lại vang lên.

Trái tim của Viên Nguyên kích động, phản xạ có điều kiện đáp: “Chà, sao vậy?”

Giang Minh Kỳ nhẹ giọng lẩm bẩm: “anh làm gì vậy, mau đi lột con tôm hùm.”

“Được rồi.” Giọng Viên Nguyên khô khốc.không dám nhìn thẳng vào Giang Minh Kỳ

Viên Nguyên linh hoạt di chuyển đầu ngón tay, nhanh chóng bóc vỏ tôm hùm, đặt ngay ngắn trước mặt Giang Minh Kỳ.,Nhìn thấy nhiều tôm càng được lột vỏ như vậy,

hai mắt Giang Minh Kỳ lập tức sáng lên, khen: “Chồng thật tuyệt!”

Nghe lời khen này, quả táo Adam của Viên Nguyên khẽ trượt xuống, trong lòng trở nên rối bời.Môi mím chặt, vẻ mặt cứng ngắc không thể tả, “Cám ơn thiếu gia.”

Nhìn vẻ mặt cứng đờ của nam chính, Giang Minh Kỳ nghĩ nam chính có lẽ đã bị đánh đến không nói nên lời .haii, thật đáng tiếc.Nhân vật nam chính cực kỳ kỳ thị đồng tính, bạn có thể tưởng tượng phản ứng sẽ như thế nào khi con trai gọi mình là "chồng".

Có một chiếc TV lớn treo trên tường của hội trường, và TV đang chiếu một bộ phim đồng tính nam.Phim bắt đầu với cảnh một đôi nam yêu nhau hôn nhau.

-Wow, thật thú vị.Bản thân Giang Minh Kỳ là một người yêu giấy và tôn trọng tình yêu của bất kỳ giới tính nào.

Nhưng Viên Nguyên có thể chấp nhận cảnh hôn kiểu này không?

Giang Minh Kỳ từ khóe mắt liếc nhìn vị trí bên cạnh.Viên Nguyên sắc mặt hiển nhiên so với lúc trước tái nhợt vài độ, lông mày nhíu chặt, có vẻ rất khó chịu

“Anh bị sao vậy?” Giang Minh Kỳ hỏi.

Viên Nguyên nói chậm rãi, giọng nói có chút khàn khàn, "Ta có chút chán ghét. Thiếu gia đổi phim được không?"

Vì nam chính lột bao nhiêu con tôm hùm cho y, đổi phim cũng không thành vấn đề. , dù sao, y không xem phim.;"Ừ. "Nhưng anh phải hứa với em một điều.

"Đôi mắt đen của Viên Nguyên trở nên mờ mịt.Cuối cùng có phải là lúc để hành hạ hắn không?

Viên Nguyên nhếch lên khóe môi cười nhẹ: “Được rồi, tôi hứa với Thiếu gia.”

Giang Minh Kỳ cau mày lẩm bẩm nói: “Chà… trái cây…”

Viên Nguyên đang nghĩ trái cây sẽ hành hạ người như thế nào, nên Giang Minh Kỳ nghe vậy nói tiếp, "Ăn nhiều tôm càng hơi chán, nhưng em chỉ ăn hoa quả cho đỡ mệt. Ăn hoa quả gì đây, ăn dâu đi."

Thấy Viên Nguyên sững sờ, Giang Minh Kỳ kiên nhẫn ghé tai. với chồng của mình Nói lại lần nữa.“Chồng, em muốn ăn dâu tây.”

Viên Nguyên rốt cuộc hoàn hồn.hắn càng ngày càng không thể hiểu được Giang Minh Kỳ. Mưu đồ của chiếc bình này sâu hơn những gì hắn nhớ, và kỹ năng diễn xuất tốt hơn những gì hắn ta nhớ, và nó có thể được ngụy trang rất tốt.

Viên Nguyên cầm lấy dâu tây tươi trên bàn ăn, đặt lên đĩa trước mặt Giang Minh Kỳ, canh chừng nói: “Ăn đi.”

“Chồng à, em muốn anh đút cho em.”

Giang Minh Kỳ ngáp một cách buồn ngủ, đôi mắt Hổ Phách khép hời, y nằm lười biếng trên bàn ăn, như một con mèo có tính cách xấu.y ngủ không ngon đêm qua và vẫn còn rất buồn ngủ.Lông mi ướŧ áŧ, đôi mắt màu hổ phách dính một tầng nước ướt, trên khuôn mặt xinh đẹp ấn ra một vệt đỏ nhạt.

Giang Minh Kỳ có khuôn mặt xinh đẹp như tai họa, nhưng khí chất cả người lại thuần khiết, khiến người ta không dám sinh ra ý nghĩ đẹp đẽ.,“Chồng, cho em ăn.”

Viên Nguyên lý trí muốn từ chối, nhưng người này tay không dài, sao lại để hắn đút cho.Vì lý do nào đó, tay trái của hắn vươn tới cái đĩa một cách không kiểm soát.Khi hắn phản ứng lại, quả dâu tây trong tay trái của hắn đã được đưa đến môi của Giang Minh Kỳ.

Viên Nguyên nhìn chằm chằm vào quả dâu tây trên tay trái của mình và chìm vào im lặng.

Bàn tay của hắn có tâm trí của riêng nó không?

Nhìn thấy quả dâu, Giang Minh Kỳ cau mày nói: “em không muốn ăn.”

Viên Nguyên sững sờ, “Sao vậy? Sao người không ăn?”

Giang Minh Kỳ bất mãn lẩm bẩm, “Lớn quá, em không muốn ăn. ”

Viên Nguyên nhìn chằm chằm quả dâu nhỏ trong lòng bàn tay rồi im lặng.“...”“Đây là chuyện lớn sao?”

Giang Minh Kỳ hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn tự đắc nói: “em nói không chừng. Anh có ý kiến?”

Viên Nguyên: “… Vậy người muốn thế nào? Ăn không? "

Giang Minh Kỳ chậm rãi nói:" Cắt dâu tây thành từng miếng nhỏ, em dùng nĩa ăn. Đường kính của miếng dâu tây không được quá hai cm, cũng không được cắt quá xấu, cũng không được quá xấu. . "

" Sau khi cắt xong, đặt chúng lên đĩa ăn, sau đó rắc một lớp đường đóng băng. Lượng đường không được quá nhiều hoặc quá ít, nhiều đường quá ngọt, ít quá sẽ nhạt và vô vị. Cuối cùng, nhớ sắp xếp gọn gàng vào trong bát hoa quả. "

Giang Minh Kỳ nói, sắc mặt Viên Nguyên từng chút chìm xuống.

“Chồng à, nhìn anh không vui sao. Chẳng lẽ anh đang tức giận sao?”

Giang Minh Kỳ cố ý ném Viên Nguyên ra một hướng khác.Vâng, y tệ đến thế.y thích cách nam chính không thích y, nhưng không thể gạt y ra.Thật tuyệt!

Giang Minh Kỳ giơ tay phải lên.Bàn tay của y rất trắng, và các đốt ngón tay mảnh mai và tinh xảo như ngọc.

Giang Minh Kỳ đôi mắt màu hổ phách lấp lánh sự xảo quyệt, y cười xấu xa: "Chồng à, anh đứng đó đừng nói nữa, anh có thêm gì không?"“Chồng?”

Nghe thấy Giang Minh Kỳ gọi “chồng”, Viên Nguyên trong lòng rối bời, không khỏi suy nghĩ.

Cổ họng hắn thắt lại, “tôi, không có gì để bổ sung.”

“Chồng nhớ nhanh lên trở về đi.”Giang Minh Kỳ cau mày khó chịu, đáng thương nói, “Em vẫn còn đói.”

sư muội nào đó tự mình phát ra âm thanh, “Gugugu.”

Viên Nguyên: “…” Nếu không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy Giang Minh Kỳ ăn một nồi tôm càng, hắn sắp bị lừa dối.

“ Thiếu gia , xin ngài chờ một chút, ta sẽ làm ngay.” Viên Nguyên bất lực nói,

Giang Minh Kỳ đang thoải mái nằm trên sô pha, chờ được cho ăn.Hai mươi phút trôi qua. Viên Nguyên cuối cùng cũng trở lại, trên tay cầm một đĩa trái cây trong suốt. “ Thiếu gia, như lời ngài yêu cầu đã xong.”

Giang Minh Kỳ liếc mắt một cái liền phát hiện đúng như lời mình nói. Trong đĩa hoa quả trong suốt có những quả dâu tây nhỏ được cắt thành từng khối, bề mặt dâu được rắc một lớp đường đá lấp lánh, nước chảy xuống cùi dâu khiến người ăn rất thích thú.

“Không tệ.”Giang Minh Kỳ ngáp một cái, ngủ thật thoải mái, dấu đỏ đè lên gò má trắng như tuyết của y, “Nhưng em đang đợi ngủ gật.” Trên ghế sô pha, Giang Minh Kỳ hổ phách đang ngâm nước của y , mắt y bối rối hỏi: “Anh đứng đó làm gì?”

Viên Nguyên: “Cái gì?”

Giang Minh Kỳ ngạo mạn nói, “Này anh.”“Tại sao anh cần em nhắc nhở những chuyện vặt vãnh như vậy?”Chồng à, anh thật là ngu ngốc. "

Viên Nguyên:" ... "

Edit: , lúc thụ kêu anh công bằng chồng, mà tôi ngồi dịch vừa đọc cảm thấy toàn thân lúc này (🤭)