Ninh Hạ

Chương 1: Người đàn ông không chiếm được

Khu dạy học Nam Đại .

Một cô gái mặc một cái váy màu vàng nghiêng đầu vẻ mặt hâm mộ nhìn người bên cạnh nói “Ninh Hạ, cậu không cần đến tiết tự học buổi tối thật tốt. Không giống bọn mình……”

Tốt sao? Ninh Hạ ủ rũ mà cúi đầu, trong lòng nghĩ đến, nếu có thể, thật ra cô muốn học tiết tự học buổi tối, như vậy liền có thể ở trọ lại trường, không cần mỗi ngày phải gặp mặt hắn.

Chẳng qua chỉ nghĩ như vậy, Ninh Hạ thực nhanh lại ngẩng đầu che giấu mất mát của chính mình, mỉm cười mà trả lời “Ừm, các cậu học tiết tự học buổi tối phẩn đến gần 9 giờ, tương đối vất vả.”

“Đúng phải không! Đây là cái trường học chết tiệt gì vậy! Đại học rồi còn muốn có tiết tự học buổi tối!” Trần Hàm Hàm nhanh chóng nói tiếp, không nhận thấy được bạn tốt có thất thần một lát. “Chẳng qua mình đã nghe qua các học trưởng cùng học tỷ nói, Nam Đại trước kia không có quy củ như vậy, sở dĩ hiện tại yêu cầu sinh viên năm nhất phải có tiết tự học buổi tối, là bởi vì sinh viên năm nhất chúng ta mới lên đại học thấy gì cũng mới mẻ nên sinh ra không ít chuyện, cho nên hiện tại trường học mới quản lý nghiêm khắc như vậy.”

Việc này Ninh Hạ đã nghe anh trai nói qua, cũng là vì nguyên nhân này. Ba mẹ nhất trí quyết định để cô cùng anh trai ở cùng một chỗ. Tiểu khu anh trai sống cách trường học không xa lắm, cửa chính của Nam Đại là trạm giao thông công cộng, trạm tàu điện ngầm cũng không xa, chỉ 200m là đến, thực thuận tiện.

“Tiểu Hạ Hạ, hôm nay cùng nhau ăn cơm không? Nhà ăn khu Nam có lẩu cay ăn siêu ngon, các học tỷ cực lực đề cử !Lúc học tiết ba mình đã thấy hôm nay thích hợp ăn lẩu, sao? có muốn đi nếm thử hay không?”

“Tiểu khả ái, để cậu thất vọng rồi, hôm nay mình phải về nhà ăn cơm.” Ninh Hạ nắm nắm mặt bạn tốt , cười nói.

“Được rồi, vậy mình đây hẹn trước ngày mai với cậu!”

Sau khi quyết định tốt, hai người liền tách ra, từng người đi làm việc của mình.

Ninh Hạ có chút say xe, vì thế mỗi ngày đều chọn tàu điện ngầm về nhà. Lên xe điện ngầm mở WeChat ra , nhìn thấy anh trai có gửi tin nhắn cho cô .

17:00

Ninh Trí : Về nhà thì mua chút ớt xanh cùng rau dưa, thích cái gì mua cái đó.

Ninh Hạ: Vâng.

Ninh Trí: Trường học có hoạt động không ? Trở về như ngày bình thường ?

Cảm giác được có người trên tàu điện ngầm cọ đến mông cô, Ninh Hạ theo bản năng dịch sang hướng bên cạnh , nhưng mà tàu điện ngầm quá chen chúc, không có gì thay đổi, cũng may chỉ vừa đứng một lát sau, lập tức liền xuống xe.

Bị một đoạn gián đoạn này, cô cũng quên trả lời tin nhắn của anh trai. Xuống tàu điện ngầm liền nhận được điện thoại của anh trai, báo cho cô không cần đi mua đồ ăn nữa, hắn đã ra cửa mua. Cũng hỏi cô khi nào thì về nhà, cảm xúc của cô không tốt cho lắm đáp ứng một câu liền xong.

Phòng anh trai ở là vào 10 năm trước khi mới vừa vào đại học thì mua, hắn có chút thói ở sạch, không thích ở trọ, vì thế ba mẹ sau khi tính toán liền mua cho hắn một phòng có hai phòng ngủ một sảnh . Hiện tại xem ra đây là cách làm thực sáng suốt , hiện tại giá nhà của Nam thành có thể nói là tấc đất tấc vàng.

Tuy rằng nói là ăn cơm ở nhà, nhưng người xuống bếp kỳ thật là Ninh Trí .

Ninh Hạ là vợ chồng họ Ninh lúc 34 tuổi tuổi mới sinh, so với anh trai Ninh Trí ước chừng nhỏ hơn 10 tuổi. Cho nên từ nhỏ cô đã được cả ba người sủng ái . Mọi người đều hy vọng cô sống đơn giản vui vẻ khoái hoạt lớn lên là tốt rồi, việc nhà cơ bản không đến tay cô. Cũng chưa bao giờ đối với thành tích học tập của cô có yêu cầu gì cao, đối với việc cô thi đậu Nam Đại mà nói, người trong nhà càng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Ninh Hạ không bị dưỡng thành kiểu tính tình tiểu thư đúng là không dễ.

Ngồi ở trên sô pha , Ninh Hạ cảm thấy thực nhàm chán, liền cầm lấy điều khiển từ xa, mở TV, có thanh âm, cô sẽ không cảm thấy phòng ở quá mức an tĩnh. TV ở mở, nhưng cô lại không có nhìn màn hình, đoan chính mà ngồi, phát ngốc.

Thẳng đến khi Ninh Trí đi đến trước mắt cô, vẫy vẫy tay, cô mới hoàn hồn. Cô nhìn về phía hắn “Anh, anh đã về rồi.” Ninh Trí cầm theo đồ ăn đi về hướng phòng bếp, gật gật đầu.

Nhìn bóng dáng anh trai, Ninh Hạ lại lâm vào tự hỏi, không khỏi thở dài một hơi, kỳ thật cô rất ít khi thở dài, bởi vì cho dù là gia cảnh hay học tập đều là bên ngoài. Những điều này không khiến cô quá nhọc lòng , thật sự không có chuyện gì để sầu lo . Chuyện duy nhất ngoài ý muốn đại khái chính là ngày đêm tơ tưởng về anh trai--người mình mãi không chiếm được .