Thiên Lôi Có Thể Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 2: Trấn Thạch Hoài (canh một)

Edit: Lynn Dyrnes

Bị trấn áp ngàn năm, cho dù là con người, cũng sắp điên rồi, huống chi là một con rồng.

Cũng may đối với long tộc mà nói, ngàn năm không được tính là quá dài lâu, ngược lại còn khiến nó càng thêm sâu không lường được. Đỗ Thánh Lan có thể dùng đại yêu quái điên điên khùng khùng làm vũ khí sử dụng, khi đối mặt với ác long lòng dạ khó lường, hắn từng thời khắc đều phát huy mười phần tinh thần.

Giữa không trung, vẫn còn sóng đen sót lại quay cuồng, lòng người Trảm Nguyệt sơn hoảng sợ, đã lục tục có không ít trưởng lão xuất quan.

Ác long trào phúng nhìn đốm đen đông đúc thu nhỏ bên dưới một cái, phun ra một hơi liệt hỏa, nhất thời đám đông bắt đầu chạy tan tác xung quanh.

Đỗ Thánh Lan thấy thế hơi hơi cau mày, nhưng cũng chưa nói gì, ác long không động thật sự, khối lửa khói này để ứng phó các trưởng lão cũng đủ dư dả. Hắn hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, nhiệt độ của lửa đuôi rồng cực cao, nhất định phải từng thời khắc bố trí kết giới chống cự cỡ nhỏ.

Dưới sự giáp công* của cưỡi mây lướt gió và lửa mạnh cháy bỏng, ở một chỗ bên ngoài sơn động bí mật, hắn bị quăng xuống dưới.

*Giáp công: đánh gọng kìm, tấn công từ nhiều phía.

Ác long hóa nhỏ còn mấy trượng, chiếm cứ ở đối diện Đỗ Thánh Lan. Tương truyền thân xác vô địch che lấp thương tích khủng bố, có chỗ bị cháy xém rồi, ngoài da thịt thì ngược lại, lúc trước gắng gượng phong ấn nó cũng cần xuất ra lực lớn, giờ phút này miệng vết thương đã bắt đầu rướm máu.

Đỗ Thánh Lan không biến sắc thu ánh mắt lại, phía dưới thác nước Long Tuyền có trận pháp đặc thù tổ sư gia để lại, ác long ngày ngày bị ngọn lửa ăn mòn, không đến mấy vạn năm, thân xác căn bản không có khả năng khôi phục.

Kể cả có khôi phục, căn cơ cũng bị tổn hại từ lâu, tu hành đã là giai đoạn tắc nghẽn.

Khi hắn quan sát ác long, đôi mắt rồng hung ác nham hiểm của đối phương tùy ý đảo qua, cũng đang đồng thời quan sát hắn. Nội tâm cười lạnh một chút, cảm thán đúng là căn cốt* tuyệt hảo, nếu có thể đoạt xác, tu luyện lại từ đầu cũng có thể ngày tiến ngàn dặm.

*Căn cốt: tố chất bẩm sinh (trong Đạo giáo).

Ác long hiểu rõ khối thân thể này của mình đã không còn tiềm lực phát triển gì, nhất định phải khai thông con đường khác.

Về phần lời thề Thiên đạo, rất lâu trước đây ác long đã từng chuyên môn nghiên cứu phương diện này. Đáng tiếc nó không phải thời kỳ toàn thịnh, đợi lúc thực lực khôi phục sơ sơ một ít, có thể chịu đựng phản phệ, sẽ có thể thi triển phép đoạt xác.

Đỗ Thánh Lan lờ mờ nhận thấy được ác ý ẩn giấu trong mắt ác long, ôn hòa nhã nhặn hỏi: "Tiếp tục chạy trối chết, hay là tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió?"

Tiếng nói vừa mới hạ xuống, ác long bỗng nhiên hóa thành một nam tử y phục hoa lệ, lông mày dài mảnh nhướng lên, đôi mắt hoa đào chứa ánh sáng tương đối sắc bén. Bộ dạng này của hắn thật giống như tên vương tôn thiếu gia phong lưu đa tình nào đó ở trần thế, bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ không liên hệ người này với con rồng gây ra gió tanh mưa máu hơn một ngàn năm trước.

"Đây là huyệt động mà ngày trước ta ẩn thân."

Đỗ Thánh Lan đã hiểu, đó chính là phải tiếp tục ẩn núp, lập tức cất bước đi vào.

Lối vào của huyệt động nơi rồng đậu lại nhỏ hẹp hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.

Vừa mới đi vào, một cơn ớn lạnh theo cột sống bò lên trên. Với tu vi hiện giờ của hắn, còn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo, thế nào cũng có Càn Khôn khác.

Nam tử hoa phục ở phía trước dẫn đường, ước chừng đi được thời gian nửa nén hương, y mới dừng bước chân lại.

Đằng trước có một cái hàn đàm*, khác với sự râm mát của thác nguồn suối ở Trảm Nguyệt sơn, hơi tới gần vùng phụ cận hàn đàm một chút, có thể cảm giác được một luồng khí tức dễ chịu, Đỗ Thánh Lan thậm chí cảm thấy nguyên khí trong cơ thể đang khôi phục.

*Hàn đàm: đầm lạnh.

Nam tử y phục hoa lệ biến thành một con rồng nhỏ màu bạc, chìm vào hàn đàm chữa thương.

Đỗ Thánh Lan tìm một bãi đất bằng chuẩn bị ngồi xuống điều khí tức, hàn đàm mặc dù tốt, cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.

"Cắm cọc ở chỗ đó làm gì?" Ác long đột nhiên phát lời mời: "Xuống đây, cùng nhau ngâm nước."

Sau này còn định đoạt xá khối thân thể này, ngộ nhỡ để lại mầm bệnh ảnh hưởng việc tu luyện, há chẳng phải lỗ to rồi.

Đỗ Thánh Lan nhướng mày, cũng không già mồm, quần áo không cởi trực tiếp xuống hàn đàm. Đối với người tu luyện, quần áo bị ướt sũng cũng chẳng sao cả, khiến nó khô lần nữa chỉ là chuyện trong một hơi thở.

Ác long: "Ngâm như thế hiệu quả không tốt."

"Không sao." Đỗ Thánh Lan nhắm mắt.

Dù sao vẫn phải dừng lại ở đây mấy ngày, ngâm nước thêm một vài canh giờ là được.

"Một ngàn năm rồi, tu sĩ Trảm Nguyệt sơn vẫn là cái đám ra vẻ đạo mạo hạng đầu." Ác long thở ra khiến xung quang cuộn lên một cơn gió lốc nhỏ, gió lạnh rít gào tàn phá bừa bãi xung quanh Đỗ Thánh Lan, mặt ngoài của ống tay áo xuất hiện vết rách, bất cứ lúc nào cũng có xu thế hóa thành bột vụn.

Trong ba năm qua Đỗ Thánh Lan mấy lần lén lẻn vào đáy thác Long Tuyền, đối với tính cách bất định khó dò của con rồng này đã sớm mò thấu suốt, chỉ di chuyển một chút sang bên cạnh, rời xa trung tâm gió lốc.

Ác long không để hắn được thanh tịnh như mong muốn, giống như một con rắn bạc bơi vòng quanh.

"Nói thử xem, ngươi làm sao nhìn ra được Trúc Mặc tâm cơ khó lường?"

Ba năm trước, một tên hậu bối đột nhiên lẻn vào lòng đất, đầu tiên to giọng công khai là đệ tử thân truyền của Trúc Mặc, sau đó tuyên bố phải thả mình ra ngoài. Không thể không nói Đỗ Thánh Lan lựa chọn cực kỳ chính xác, giả sử hắn không tỏ rõ thân phận trước, thì một cái hít thở của rồng cũng cho hắn chịu đủ.

Vừa nghĩ đến loại chuyện thầy trò bất hòa này diễn ra ngay trên Trảm Nguyệt sơn, trong lòng nó không khỏi khoái chí một hồi.

Đỗ Thánh Lan vẫn nhắm mắt như cũ: "Đỗ Quang Thanh từng nói với ta một câu....'Ngươi cho rằng sư tôn kia của ngươi thật sự muốn tốt cho ngươi ư'."

Ác long nổi lên hứng thú: "Chính vì vậy, liền nghi ngờ sư phụ có ơn thụ nghiệp với ngươi?"

Đỗ Thánh Lan nhìn hắn một cái: "Đương nhiên không phải."

Nhưng hắn cũng không muốn phân tích lộ trình tâm lý với một con rồng.

Ác long như có vẻ đăm chiêu, chợt nói: "Trúc Mặc quả thật có chút bản lĩnh, muốn kế thừa vị trí sơn chủ, thì nhất định phải thông qua khảo hạch của ta, hắn xem như là người có thiên phú nhất."

Đỗ Thánh Lan rất kinh ngạc: "Ngươi khảo hạch?"

"Có thể lưu lại một vết kiếm trên thân thể ta, coi như thông qua khảo hạch, hắn là kẻ duy nhất làm tổn thương đến xương cốt của ta." Ngữ khí ác long nhàn nhạt, giống như người đang nói vốn dĩ không phải mình: "Có Ngộ Đạo đan thêm vào, nói không chừng thật sự có thể bị hắn ngộ ra cái gì đó."

Đỗ Thánh Lan bỗng nhiên lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong không gian trữ vật, sau khi mở ra là nửa viên Ngộ Đạo đan.

Nghe đồn nuốt Ngộ Đạo đan có cơ hội cảm thụ được một tia đạo vận, đối với việc độ kiếp tương lai rất có ích, chỉ là không biết vì sao Đỗ Thanh Quang vẫn chưa dùng.

Ngữ điệu của ác long hơi hơi đề cao: "Một chia thành hai? Ngươi thật đúng là...."

Bốn chữ 'phung phí của trời' cũng không đủ để hình dung.

Bên ngoài Ngộ Đạo đan bao phủ ngàn vạn tia đạo văn, bị bẻ ra một cách thô bạo, đạo văn hiển nhiên đã bị hủy, tác dụng phát huy ra e rằng không bằng một phần trăm.

Đỗ Thánh Lan: "Không làm như vậy, sao lừa qua được sư tôn tốt của ta?"

Chỉ có phá hỏng Ngộ Đạo đan, đạo vận khổng lồ mà nó tiết lộ ra mới có khả năng che đậy lừa gạt cảm quan của Trúc Mặc.

Có còn hơn không, trong lúc nói chuyện Đỗ Thánh Lan tiện tay ném nửa miếng đan dược còn lại vào giữa hàn đàm, tiếp nhận lễ rửa tội của đạo vận tàn dư.

Trong sơn động không cảm nhận được thời gian thay đổi, khi mở mắt ra một lần nữa, đã là chuyện mấy canh giờ sau. Mặt Đỗ Thánh Lan mang theo trào phúng nghĩ lúc này bên ngoài chỉ sợ đã loạn thành một mớ hỗn độn, cũng không biết Trúc Mặc sau khi phát hiện một nửa viên Ngộ Đạo đan, sẽ có biểu cảm gì.

Lúc đang chuẩn bị lên bờ, một thứ âm thanh ục ục truyền tới.

Hắn liếc mắt nhìn một cái, ngân long nằm ngửa thân mình, cùng với hô hấp hít vào thở ra, xung quanh đầu rồng lăn tăn xuất hiện bọt nước ọc ọc. Nếu như bỏ qua những vết thương đao kiếm dọa người trên thân kia, trông còn có một chút ngây thơ đáng yêu kỳ dị.

Đỗ Thánh Lan thu tầm mắt về và lên bờ, bấm quyết tay, trong nháy mắt trên dưới toàn thân ngay cả giọt nước cũng không còn.

Lúc hắn đứng dậy gợn sóng sinh ra đã đánh thức ngân long, tiếp đó trở mình một cái, cũng không nán lại lâu ở hàn đàm, biến thành người đi ra.

Đỗ Thánh Lan thầm nghĩ ác long này quả nhiên thủ đoạn phi phàm, lại có thể giấu kín hơi thở không chê vào đâu được, trong miệng lại nói: "Mặc quần áo là ra vẻ đạo mạo, vậy ngươi còn mặc?"

Đôi mắt cười như không cười của ác long nhìn hắn: "Vậy cũng phải phân rõ địa điểm, ai ngâm nước tắm rửa mặc quần áo?"

Đỗ Thánh Lan không tiếp lời, hỏi: "Ta nên xưng hô ngươi thế nào?"

Ngày trước bọn họ đều là đang thảo luận phá giải phong ấn như thế nào, thời gian mỗi lần gặp mặt rất khẩn trương, căn bản không cần xưng hô qua lại với nhau, bây giờ thì khác, có thể đoán trước được trong một đoạn thời gian rất dài, đôi bên đều phải cùng nhau hành động.

Ác long thoáng trầm mặc: "Cố Nhai Mộc."

Đỗ Thánh Lan vì cái tên của người bình thường này mà sửng sốt một chút: "Còn có họ? Bình thường chẳng phải đều gọi kiểu Hỏa Diễm Long quân, Diễm Long tôn giả sao?"

Ngoại trừ nhân loại, các chủng tộc khác đều thích lấy chủng tộc để tự phong tôn hào, hắn nói đều là rồng từng có chút tiếng tăm.

"Lúc ta mới biến hình đã bắt Đạo nhân thiên cơ. Cưỡng ép hắn tính một quẻ, quẻ tượng biểu hiện ngũ hành của ta thiếu Thổ, Mộc có thể vượng ta, về sau lập nên tên này."

Ác long, cũng chính là Cố Nhai Mộc thản nhiên nói: "Về phần họ, hiếm thấy chữ "Nhai" dùng làm họ, nên tùy tiện định ra một cái."

"....."

Đạo nhân thiên cơ xem như là người sống được lâu nhất đương thời, nghe đâu quẻ tượng này có thể thông thiên địa quỷ thần, hoàn mỹ chuẩn xác không gì sánh nổi, chỉ là người này tu vi bình thường, có thể sống đến bây giờ, toàn bộ nhờ vào sự tương trợ của Đấng quyền năng và còn một đống tài vật trời bảo vật đất cung ứng.

Đỗ Thánh Lan không ngờ con rồng này sống còn rất chú trọng, tin những thứ sinh thần bát tự này.

Thở dài, hắn bắt đầu tự hỏi nên làm gì kế tiếp.

Ngày đó ác long lập ra hai lời thề Thiên đạo, một là không lạm sát người vô tội, thêm nữa đó là không được làm hại mình chút nào, đồng thời phải làm hộ vệ hai năm.

Đỗ Thánh Lan sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng lời thề Thiên đạo có thể vĩnh viễn vây khốn con ác long này, trước khi đối phương hủy lời thề, hắn nhất định phải 'tận dụng tối đa'.

Lại nghỉ ngơi thêm bốn năm ngày, thân thể gần như đã hồi phục, Đỗ Thánh Lan nêu ra việc muốn rời khỏi.

Cố Nhai Mộc không có ý kiến: "Muốn đi đâu?"

Bên ngoài hiện tại chắc chắn là thiên la địa võng.

Đỗ Thánh Lan trầm mặc một lát: "Ta muốn điều tra một số chuyện về mẫu thân ta."

Có đôi khi hắn thậm chí còn hoài nghi mẹ ruột của mình có phải mạnh hơn Đỗ Thanh Quang hay không, khiến cho vị phụ thân gia chủ kia đến nay vẫn không thể buông bỏ.

Đỗ Thánh Lan tiếp tục nói: "Ta ở Đỗ gia có chút manh mối...."

Cố Nhai Mộc không kiên nhẫn ngắt lời: "Đi tìm Đạo nhân thiên cơ."

Luận về bối phận, Đạo nhân thiên cơ sinh ra trước Đỗ Thanh Quang mấy trăm năm, những điều biết được sẽ nhiều hơn so với bất cứ ai khác, hỏi ông ta có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Nghĩ đến việc Cố Nhai Mộc từng ép Đạo nhân thiên cơ lập một cái tên ngụ ý may mắn cho y, Đỗ Thánh Lan không nhịn được mà giật khóe miệng một cái, sắc mặt vẫn luôn căng cứng dịu đi không ít.

"Cũng được."

Đối với vị thần toán* nghe nói lên trời xuống đất không gì không biết này, hắn cũng muốn viếng thăm thử xem.

*Thần toán: dự toán như thần.

- ------

Rời khỏi sơn động, hai người không dừng lại một giây nào mà chạy đến trấn Thạch Hoài.

Trấn Thạch Hoài nổi danh nhờ luyện khí, mỗi ngày có hàng loạt tu sĩ tới đây tìm kiếm pháp khí phù hợp.

Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc sánh vai đi trên đường lớn, không hề dẫn đến sự chú ý của bất kỳ người nào.

Không có một con rồng nào là hạng bần cùng cả, Cố Nhai Mộc ở mỗi chỗ ẩn thân khác nhau đều có để lại nhẫn trữ vật, lúc trước dưới đáy cùng của hàn đàm trong sơn động kia cũng có. Lúc rời khỏi sơn động, Cố Nhai Mộc đã cho Đỗ Thánh Lan một cái mặt nạ có thể dịch dung biến đổi hơi thở, hiện giờ trông hắn giống tên tiểu công tử mặt mày thanh tú.

Về phần Cố Nhai Mộc, trước đây y rất ít khi dùng bộ dạng của con người để hoạt động, người biết dung mạo thật sự của y cực ít, chỉ đội cái mũ trướng hơi che lấp đi.

Thực ra địa điểm nhắm đến không phải trấn Thạch Hoài, bọn họ hoàn toàn có thể bay thẳng qua, nhưng Đỗ Thánh Lan khăng khăng muốn dừng lại.

Phía trước là phường rèn của đại sư đúc kiếm Thạch lão đầu, mỗi ngày ngoài cửa đều có tu sĩ xếp hàng dài, hy vọng có thể thuyết phục đối phương đúc kiếm cho mình. Cửa chính đã mở ra, một người trung niên từ bên trong bước ra, vui mừng khôn xiết vuốt trường kiếm trong tay, những người khác thấy thế đều là vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Cố Nhai Mộc xem thường nhìn lướt qua một cái, "Vật liệu rèn ra như một mớ hỗn độn, đồng phế thải sắt nát vụn, có gì đáng để khen chứ."

Dứt lời liếc mắt qua Đỗ Thánh Lan: "Nếu như ngươi muốn thanh kiếm tốt, không bằng đến Kiếm tông cướp lấy một thanh."

"Ta không đến để cầu kiếm." Đỗ Thánh Lan: "Người ở đây đến từ năm sông bốn biển, xếp hàng buồn chán, rồi sẽ tán gẫu một vài chuyện khác."

Nói xong bước tới chỗ cuối cùng hàng ngũ, gia nhập đội ngũ, vểnh tai cẩn thận lắng nghe.

Quả nhiên, đã nghe thấy tin tức có liên quan đến mình.

"Trảm Nguyệt sơn không biết đã xảy ra biến cố gì, ngày hôm ấy khí đen ngút trời, nhìn như là có ma vật giáng xuống."

"Có lẽ có liên quan với Đỗ Thánh Lan, Trảm Nguyệt sơn phong tỏa núi, Trúc Mặc tuyên bố với bên ngoài Đỗ Thánh Lan không còn là đệ tử của Trảm Nguyệt sơn nữa."

Có người khẽ "xì" một tiếng: "Đỗ Thánh Lan trộm Ngộ Đạo đan đi, Bùi gia cách Trảm Nguyệt sơn gần nhất, ngày ấy gia chủ Bùi gia cảm nhận được đạo vận khổng lồ, lúc đuổi qua đó lại đến chậm một bước, Ngộ Đạo đan đã bị người ta lấy đi trước một bước."

"Đỗ Thánh Lan chẳng qua chỉ là một quân cờ nhỏ, dựa vào một mình hắn làm sao có thể trộm đi vật chí bảo từ Đỗ gia phòng bị nghiêm ngặt, sau lưng không thiếu được tính toán sắp đặt của Trúc Mặc."

"Haiz, ngẫm lại thì Đỗ Thánh Lan này cũng đáng thương, xong việc thì bị coi như quân bỏ đi."

.......

Cố Nhai Mộc nghe loại lời bàn tàn có tính chất phát tán này, sắc mặt dần dần trở nên quái dị, Trúc Mặc hoàn toàn có thể bày một nửa viên Ngộ Đạo đan ra trước mắt người đời, gì đến mức gánh nỗi oan to như vậy?

Đỗ Thánh Lan truyền âm vào tai: "Ta dùng Huyết Chú thuật."

Hắn nhỏ máu của chính mình vào trong nửa viên còn lại, chỉ cần thi triển chú thuật, có thể cách không gian làm cho nửa viên còn sót lại hóa thành bột phấn.

Tu sĩ thiên hạ hiện giờ đều cho rằng Trúc Mặc có được Ngộ Đạo đan, hơn nữa tứ đại gia tộc cũng đang thêm dầu vào lửa cho lời bàn tán này, nhất là Đỗ gia, đâu thể nuốt trôi cơn tức này, không tránh khỏi sẽ nghĩ biện pháp để gây áp lực cho Trảm Nguyệt sơn.

Đỗ Thánh Lan thở dài nhè nhẹ, đột nhiên nói: "Ngày trước ta còn cảm thấy Đỗ Thánh Lan tính tình quái đản, bây giờ nghĩ lại, thật sự là một kẻ đáng thương."

Cố Nhai Mộc: "....."

Một lời nói ra, dẫn đến không ít sự đồng cảm.

Có người hừ lạnh: "Trách do hắn ngu xuẩn."

"Lời ấy sai rồi," Đỗ Thánh Lan thản nhiên nói, "Vì sư tôn, bằng lòng bất chấp hiểm nguy người chết đạo tan, ăn cắp chí bảo, từ trên điểm này có thể thấy là người tận tình tận nghĩa."

Nhất thời, trong hàng ngũ hoặc là cảm thán, hoặc là lắc đầu.

Ở trong mắt mọi người, kết cục của Đỗ Thánh Lan nhất định rất thê thảm, đối với người sắp chết, bọn họ thường hay khoan dung, một thiên tài trác việt rơi vào kết cục như vậy, quả thật làm cho người ta phải thổn thức.

Đỗ Thánh Lan theo mọi người cùng nhau thổn thức, Cố Nhai Mộc ở bên cạnh nhìn mà khóe mắt hơi co giật.

Y truyền âm nói, "Làm lố quá, nếu Trúc Mặc nói ra việc ngươi tự ý thả ác long, ngươi cũng không được yên ổn."

Đỗ Thánh Lan nghe vậy thì nhướng mày, cảm thấy Cố Nhai Mộc cũng là một nhân tài, lúc định danh tính bản thân là ác long hoàn toàn dùng giọng điệu chuyện không liên quan đến mình, khóe miệng hắn khẽ nhếch: "Đừng quên sư tôn tốt đó của ta vốn dĩ là có cơ hội ngăn cản ngươi chuồn ra."

Giả sử lúc ấy Trúc Mặc từ bỏ Ngộ Đạo đan mà ngăn cản ác long trước, Đỗ Thánh Lan cũng chỉ đành cam chịu số phận thôi, chí ít Trúc Mặc thật sự đặt thương sinh linh lên trước.

"Dù sao cũng chỉ là hắt nước bẩn lẫn nhau thôi," hắn cười lạnh một tiếng, "Thanh danh của ta cũng chẳng tốt bao nhiêu, ầm ĩ to rồi, thứ bị hủy vẫn là danh dự của Trúc Mặc."

Cố Nhai Mộc thấy hắn còn định ở trước mặt mọi người ca ngợi sự thật 'Đỗ Thánh Lan tôn sư trọng đạo', quả thực là không thể nghe thêm được nữa.

Làm phép trong đám người dễ dẫn đến sự chú ý không cần thiết, Cố Nhai Mộc túm lấy cổ tay của đối phương, cưỡng chế đi xuyên qua đám đông, rời khỏi trấn Thạch Hoài.

- -------------------

Lời của editor: Bản edit có một số từ ngữ lạ chưa chắc chắn, mình sẽ beta lại nếu tìm ra được cách hiểu chính xác của từ.

Hết chương 2