Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 18: [HOÀN SÀO] LỞ NÚI

Tạ Phù Sơ đi tới trước mặt Chiêu Dương công chúa, chợt nghe tiếng ho khan kìm nén của nàng ấy. Nàng nhíu mày, kinh ngạc nhìn Chiêu Dương.

"Không sao." Chiêu Dương công chúa cười cười, thủ hạ đã dắt ra một con ngựa màu trắng. Mặc dù thân thể Chiêu Dương công chúa yếu nhược, nhưng động tác xoay người lên ngựa lại có vẻ hiên ngang. Tạ Phù Sơ nhìn chằm chằm bàn tay đang vươn về phía mình, hổ khẩu* dường như có một vết chai mỏng. Nàng lắc đầu, nhận dây cương từ tay người hầu, đi trước dắt ngựa.

Thân thể Chiêu Dương công chúa cũng không thích hợp phi ngựa.

Chiêu Dương chớp mắt, mím môi cười.

*Hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Bọn nam tử đều ra ngoài săn bắn, bên này đa phần là tiếng nói cười vui vẻ của nữ quyến. Tạ Phù Sơ nghĩ Chiêu Dương công chúa không thích nơi náo nhiệt kia, liền dắt ngựa đi về sân tập bắn ở một phía khác. Nơi đó dựng thẳng mấy tấm bia ngắm, trên đài còn bày cung tiễn đủ loại kiểu dáng để mọi người luyện tập. Lúc này mọi người đã vào rừng đuổi theo con mồi, đương nhiên sẽ không còn ai.

Trên ngựa Chiêu Dương công chúa cũng có cung tiễn, nàng giơ cung lên ước lượng một lúc, rút ra một mũi tên từ trong bao tên, "vù" một tiếng, mũi tên nhanh chóng bắn ra, trúng giữa hồng tâm, tên rung động "ong ong ong" hồi lâu mới ngừng lại. Chiêu Dương công chúa thở phào một hơi, nàng buông cung tên xuống, xoa nhẹ ấn đường, khẽ thở dài, "Chung quy thân thể này cũng không ổn."

Nhận ra được Chiêu Dương công chúa thành thạo cung mã, tài bắn cung xuất chúng. Nhưng với thân thể của nàng ấy, để đạt được trình độ này đã phải trả giá bao nhiêu? Lực ý chí của nàng ấy kiên định đến nhường nào? Tạ Phù Sơ có chút ngạc nhiên. Nếu Chiêu Dương công chúa có thể sống sót, có phải sẽ là nữ chính phù hợp nhất?

"Nàng cũng thử xem." Ánh mắt Chiêu Dương sáng rực nhìn Tạ Phù Sơ, cười nhẹ nói.

Tạ Phù Sơ nhanh chóng lắc đầu.

"Tay nàng là để dùng châm." Chiêu Dương cũng không miễn cưỡng Tạ Phù Sơ, mỉm cười. TruyenHD

"Nàng đã có người ngưỡng mộ trong lòng?" Chiêu Dương bỗng hỏi.

Câu hỏi quá đột ngột, hồi lâu sau Tạ Phù Sơ cũng chưa hồi thần kịp. Nếu nhớ không nhầm, đây là lần thứ hai Chiêu Dương công chúa nhắc tới đề tài này. Chẳng lẽ nàng ấy muốn làm mai mối cho mình? Tạ Phù Sơ có chút buồn bực nhìn Chiêu Dương công chúa, nhưng lại rất thẳng thắn thành khẩn trả lời: "Không có."

"Vậy thì tốt." Chiêu Dương công chúa thấp giọng đáp.

Trong lòng Tạ Phù Sơ đang nghĩ đến việc khác, nhất thời không nghe rõ lời nàng nói. Đến khi hỏi lại, Chiêu Dương công chúa cũng không chịu nói lại, Tạ Phù Sơ chỉ có thể từ bỏ.

Chiêu Dương bỗng nói: "Mực thuốc kia là do nàng bào chế? Thật là một thứ tốt."

Tạ Phù Sơ cảm thấy bản thân không theo kịp suy nghĩ của Chiêu Dương công chúa, nàng thu vẻ mặt lại, nhẹ giọng nói: "Là xem được từ sách cổ, thí nghiệm thử cũng xem như thành công. Đến khi rảnh rỗi sẽ mang một ít đến dược đường." Không có quyền thế quanh thân, vậy có tiền trước đi. Có ai không yêu bạc đâu? Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, đến lúc đó cũng có thể có thêm nhiều con đường khác.

Cây rừng xanh tốt, chim hót véo von. Gió nhè nhẹ thổi, khiến người ta vô cùng thoải mái. Tạ Phù Sơ thả lỏng, nàng quấn dây cương trên tay, hai tay vòng trước ngực, tựa vào bức tường, câu được câu chăng đáp lời Chiêu Dương, trong đầu lại tính toán phương hướng tương lai.

Đột nhiên, một tiếng nổ ầm vang từ núi rừng truyền ra, mặt đất chấn động! Sắc mặt Tạ Phù Sơ chợt biến, cả người lập tức căng lên, ngây người nhìn nơi âm thanh truyền tới.

Sắc mặt Chiêu Dương công chúa ngưng trọng, nhưng không căng thẳng như Tạ Phù Sơ. Nàng ấy xoa hạt châu trên cổ tay, nhẹ giọng nói: "Không sao, đừng hoảng." Nàng quay lại ra hiệu Thập Ngũ, Thập Ngũ lập tức lên ngựa chạy vào rừng.

"Nàng đã biết?" Trong kinh hoảng, Tạ Phù Sơ cũng quên mất cả tôn xưng, hỏi thẳng.

Chiêu Dương công chúa gật đầu, chậm rãi nói: "Tứ ca đã nói với ta. Ngày ấy sau khi Triệu Ninh đến thông báo, huynh ấy liền âm thầm phái người đến kiểm tra khu vực săn bắn Nam Sơn. Quả thật núi đá vì trời mưa mà dễ dàng bị trượt lở, nhưng đây không phải nguyên nhân chính. Có người chôn đồ vật ở đó." Nói đến đây, vẻ mặt Chiêu Dương công chúa lạnh lùng, đôi mày lộ vẻ sát khí.

Động tĩnh như thế, nói vậy vật kia còn chưa được dỡ bỏ. Tâm Tạ Phù Sơ vừa động, chăm chú nhìn Chiêu Dương công chúa, còn chưa mở miệng, Chiêu Dương công chúa đã cười lạnh một tiếng nói: "Đuôi hồ ly nên lộ ra rồi."

"Thái tử" vì đuổi theo một con nai đi vào trong vùng nguy hiểm kia.

Một tiếng nổ vang, núi đá cuồn cuộn, bụi mù đầy trời, phút chốc chôn vùi hết thảy.

Nghe được tiếng động rất lớn này, người ở khu vực săn bắn sao có thể không kiểm tra? Sắc mặt Minh Đức Đế trầm trọng, chuyện vui phút chốc đã bị tiếng núi lở làm xáo trộn. Đến khi ông thấy một người hầu của thái tử đang quỳ trên mặt đất run rẩy, tức thì cả giận nói: "Xảy ra chuyện gì?!"

"Nơi này núi dễ dàng trượt lở, thái tử điện hạ người, người ---" Người hầu này đã không dám nói tiếp, hắn lại càng liên tục dập đầu, trên trán dính đầy bụi đất và vết máu.

"Ngươi tận mắt thấy thái tử tiến vào nơi này?" Lý Lệnh Tiết cầm đao, lớn tiếng quát hỏi.

Người hầu nói: "Thái tử điện hạ người, người đuổi theo một con nai đi vào, nô tài vốn không khuyên can được!"

Minh Đức Đế nghe người hầu nói xong muốn ngất xỉu, từ kẽ răng phun ra mấy câu, ông nói: "Người đâu! Đi tìm thái tử!"

"Phụ hoàng, nén bi thương." Lý Lệnh Thần nhìn phiến núi kia hồi lâu, khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói.

Lý Lệnh Tiết nghe vậy đấm một quyền vào mặt Lý Lệnh Thần, hắn cười lạnh nói: "Đại ca cát nhân tự có thiên tướng, tam hoàng huynh chớ nên hồ ngôn loạn ngữ!" Lý Lệnh Thần bị Lý Lệnh Tiết đấm đến tức giận, lại thấy Minh Đức Đế không có ý trách cứ, hắn lại cố gắng nhịn xuống. Hắn thâm trầm nhìn về phía trước, trong lòng cười lạnh.

Hoạt động săn bắn được ngừng lại hoàn toàn.

Minh Đức Đế ngồi trong trướng, hai mắt đỏ bừng, dường như rất tuyệt vọng.

Thần tử bên dưới nơm nớp lo sợ không ai dám mở miệng, cuộc tìm kiếm lần này chính là ba ngày ba đêm. Bọn họ không muốn nhưng cũng phải tin rằng thái tử điện hạ đã hoăng.

"Bệ hạ, trước tiên hãy hồi cung đi." Trịnh Quý phi dịu dàng khuyên giải.

Minh Đức Đế hung hăng trừng mắt nhìn Trịnh Quý phi, nhưng không mở miệng quở trách.

"Thϊếp biết trong lòng bệ hạ khó chịu, nhưng người là chí tôn, dù sao cũng phải chăm sóc bản thân. Nếu có thể, thϊếp thật muốn chết thay thái tử, như vậy có lẽ bệ hạ sẽ không đến mức khổ sở như thế." Trịnh Quý phi nói xong, lại lau nước mắt.

"Trịnh Quý phi vì sao phải nguyền rủa hoàng huynh của ta?" Một giọng nói lạnh lùng bỗng truyền vào từ ngoài trướng. Chiêu Dương công chúa được Dao Cầm đỡ vào. Minh Đức Đế sợ nàng không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vốn không cho người thông báo tin tức cho nàng.

"Công chúa, chuyện này ---" Trịnh Quý phi sắc mặt rối rắm, làm như đang do dự có nên mở miệng nói hay không.

Minh Đức Đế tức giận, nhìn Trịnh Quý phi giận dữ quát: "Câm miệng!"

Nhưng Trịnh Quý phi lại nhắm mắt, không quan tâm nói: "Thái tử điện hạ đã hoăng, việc này vốn không thể giấu!"

Chiêu Dương công chúa nghe vậy sắc mặt bỗng trắng bệch, nàng cắn môi, nhìn chằm chằm Trịnh Quý phi, trách mắng: "Quý phi đang nói bậy bạ gì đó?" Nói xong nàng khom người ho khan một trận dữ dội, trên khăn còn nhiễm vệt máu nhỏ.

Minh Đức Đế kinh hãi, vội đứng dậy đỡ lấy Chiêu Dương, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, giúp nàng làm dịu hơi thở. Đến khi Chiêu Dương khá hơn, ông mới trừng mắt rống lên với Trịnh Quý phi: "Trịnh thị! Ngươi cút ra ngoài cho ta!"

Trịnh Quý phi nhất thời mặt xám như tro tàn, bà ta sớm biết trong lòng Minh Đức Đế không người nào sánh bằng Chiêu Dương, lại không ngờ chút việc nhỏ như vậy cũng có thể khiến thiên tử quát mắng mình. Trịnh quý phi đi không lâu, Lý Lệnh Tiết vội vội vàng vàng đi vào trướng, trên mặt hắn hiện vẻ vui mừng, thấy Minh Đức Đế vội quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, có tin tức!"

"Thật sao?" Minh Đức Đế kinh ngạc hỏi.

Lý Lệnh Tiết lập tức kề bên tai Minh Đức Đế nói nhỏ vài câu.

Sắc mặt Minh Đức Đế thay đổi, hồi lâu sau, ông ta mới đè nén tức giận, truyền lệnh nói: "Lập tức hồi kinh!"