Tôi vội vàng trốn xuống xe ngựa chạy thẳng vào rừng cây, chỗ này chính là chỗ đợt trước bịi bọn thổ phỉ bắt được rồi lại bị OOXX.
Tôi ở trong rừng sâu, vội vàng cởi một thân quần áo tanh tưởi hôi thối, thay đổi một thân sạch sẽ.
Quang minh chính đại đến một trà lâu.
Tiến trà lâu, mọi người lập tức che lại cái mũi, ngay cả vị vận chuyển thùng phân đều la ói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đây là từ đâu tới đây, ta là người chở phân, cũng chưa hôi thối như ngươi.
Tôi còn chưa có đáp lời, chưởng quầy liền ra tới, lấy cái giẻ lau đuổi nói: “Đi! Đi! Đi! Còn có để người ta làm buôn bán không! Thối muốn chết!”
Tôi chỉ có thể uể oải rời đi.
Chết đói a……
Sớm biết thế liền mang điểm điểm tâm theo.Đi bộ đến giữa trưa, rốt cuộc nhìn thấy một trấn nhỏ. Tìm tới tiệm cầm đồ, cầm con cóc bằng ngọc ra, cò kè mặc cả nửa ngày, đổi được 100 lượng bạc.
Tôi cầm tiền cười cười, quay lại cũng thấy tên trưởng quầy cười, lẽ nào tôi bị hố sao.
Tôi tìm một khách điếm, gọi một gian phòng thượng hạng, gọi tiểu nhị mang nước tắm tới, vừa uống rượu vừa tắm, quá là thoải mái.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, rất đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, mũi cao da trắng, ăn mặc hoa lệ, bên hông đeo một thanh bảo kiếm.
Hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn, thức ăn kẹp trên đũa rơi xuống. Hắn vội vàng đối tôi nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta đi nhầm phòng.”
Sau đó lại đóng cửa lại rời đi.
Tôi cũng lười nghĩ nhiều, tiếp tục ăn, tiếp tục tắm, lại nghĩ xem nếu hai tên kia biết tôi trốn thoát được thì sẽ ra sao...
Ha ha ha ha ha ha…… Đắc ý không chịu được.
Tắm rửa sạch sẽ, ăn no, ngủ một giấc, trăng lên giữa trời, hình như có ai đó đi vào.
Ăn trộm!
“Ai!” Tôi lập tức mở bừng mắt, lại phát hiện một chủy thủ ở trên cổ.
“Câm miệng! Vàng bạc châu báu ở nơi nào?” Hắn ta che mặt nhưng tôi lập tức nhận ra là tên chưởng quầy hôm nay.
“Ngươi không sợ quan phủ sao!” Tôi nói.
“Ngươi càng sợ đi! Ngươi chẳng phải cũng là trộm sao, đồ kia chính là đồ trong cung cấm” hắn nói.
“Ta sợ!” Tôi nghĩ nghĩ nói: “Ta là một tiểu tặc, đối với ta mệnh quan trọng, nếu ngươi muốn liền cầm đi đi!” Nếu là nói với hắn tôi không phải trộm, bất luận hắn tin hay không, mệnh đều giữ không nổi, hắn sẽ sợ tôi báo quan
“Ngươi cũng thức thời đấy!” Hắn nói rồi liền xem mấy cái báu vật.
Thừa lúc hắn không phòng bị, tôi liền lao ra ngoài, hét lớn “Có trộm, có trộm!”
Đèn khách điếm sáng lên, người từ nơi khác đều chạy đến, tên này cũng không phải trộm chuyên nghiệp, hoảng quấ nhảy từ lầu ba xuống dưới.
Đột nhiên nghe thấy dưới lầu “Ai u” một tiếng thảm thiết, chỉ thấy tên kia đã bị một công tử bạch y chế ngự, chính là cái tên nhầm phòng hôm nay.
ĐỘng tác nhanh gọn, tôi còn chưa kịp nhìn đến.
Nhưng là...quá là đẹp trai rồi.
Bạch y nam tử đi lên lâu, liền mang tay nải trả lại cho tôi.
“Cảm ơn huynh” tôi xúc động nói. “xin hỏi huynh tên gì”
“Tại hạ là Hạc Lăng Thiên, Xin hỏi đại danh của huynh đệ.” Hắn khách khí nói.
“Phương Lâm.” Tôi nói, trong lòng vô cùng cảm kích. Nếu bị trộm mất thì tôi chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ.
“Phương huynh, hạnh ngộ!” Hạc Lăng Thiên có ánh mắt rất sáng, chắp hai tay, điển hình là một nhân sĩ một giang hồ”
“Hạc huynh, nghe danh đã lâu!” Tôi cũng học hắn ôm quyền.
Chào hỏi cảm ơn xong, mọi người đều hồi phòng ngủ của mình, Hạc Lăng Thiên cũng cáo từ rời đi.
Tôi đem tay nải lên giường ngủ cùng, trong lòng còn sợ hãi.
Vì thế quyết định sáng mai lập tức xuất phát.
Sáng sớm hôm sau, tôi thanh toàn tiền phòng, hỏi tiểu nhị: “Gần nơi này có chỗ nào bán ngựa không?”
“Ngay tại trấn phía đông có bán đó” tiểu nhị còn xin lỗi tôi vì sự cố đêm qua, thái độ rất tôn trọng thành khẩn.
Tôi ở ven đường ăn một hoành thánh một tào phớ, Xong Liền hướng đông trấn đi.
“Phương huynh!” Đột nhiên một thanh âm gọi tôi lại, tôi vừa quay đầu lại, thấy Hạc Lăng Thiên cưỡi ngựa đi tới.
“Hạc huynh hảo!” Tôi nói.
Hạc Lăng Thiên xuống ngựa đứng cạnh tôi, hắn cao hơn tôi nhiều, ít nhất phải tới 185 cm. Hắn nhìn tôi hỏi: “Phương huynh đây là muốn đi đâu vậy?”
“Tôi muốn tới đông trấn mua ngựa.” Tôi thành thật nói.
“Vừa đúng lúc ta có việc đi đến đấy, chúng ta tiện có thể đi chung không?” Hạc lăng Thiên lại nói tiếp: “Tại hạ đối ngựa có chút hiểu biết, có thể giúp huynh chọn một con ngựa tốt”
Cũng tốt, tôi chẳng biết mấy về giá ngựa, sợ lại bị người ta lừa, Vì thế hai người liền đồng hành.
Hạc Lăng Thiên nói với tôi, hắn không phải người của Trì Ngụy quốc, thường xuyên du tẩu thiên hạ, kết giao huynh đệ tứ phưuong.
“Tại hạ nghe nói Trì Ngụy Phượng Lâm Quận Vương là người vô cùng thông tuệ nên muốn đến bái kiến một chút.” Hạc lăng Thiên nói.
Tôi nghe xong trong lòng liền căng thẳng, “Nghe nói hắn là một người rất xấu xí”
Hạc Lăng Thiên nhìn tôi cười, nói: “Nam tử đương chí ở thiên hạ, lòng mang bát phương, tài cao bát đẩu, mưu trí siêu quần, diện mạo cũng không quan trọng đi. Kia Phượng Lâm Quận Vương nghĩ ra ruộng bậc thang, lại không sợ quyền thần, xử trí được tên Lý Thừa tướng, nghĩ ra nhiều cải cách làm Trì Ngụy quốc thêm hùng mạnh, thật đáng khâm phục.”
Tôi cười trừ, bình tĩnh nói “Đúng là rất tốt..”
Tốt vậy mà hai tên kia đè xuống cᏂị©Ꮒ
Tới nơi, tôi chọn một con ngựa màu nâu, giữa cái trán có một nhúm lông trắng hình mặt trăng, nhìn rất giống Bao Thanh Thiên. Thật xinh đẹp.