Sắc Linh Quấn Thân

Chương 2.2: Đang ngủ thì bị sắc linh đè lên (H)

Sắc linh nở nụ cười, ngón tay vân vê hạt đậu nhỏ, giữa sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả hai cùng một lúc, khiến Doãn nhanh chóng lên cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ văng tứ tóe ra, từng giọt dâʍ ŧᏂủy̠ nóng bỏng văng ra làm ướt người hắn, khiến hắn không khỏi rợn tóc gáy, từ dưới xương sống một trận cảm giác tê liệt bổng lan truyền lên, phun ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ không có khả năng sinh sản.

"Sướиɠ quá đi!" Sắc linh nằm sấp lên người cô gái vì vẫn còn dư âm cao trào mà toàn thân run lẩy bẩy, nắm chặt cằm cô, hôn lên đôi môi màu hồng phấn, đầu lưỡi càn quét một hồi: "Cơ thể tuyệt hảo thế này, mỗi tối tôi đều sẽ giúp cô khơi thông âm huyêt. Con đĩ nhỏ!"

Hắn lại vỗ mấy phát lên cặp mông tròn trịa, chỉnh trang lại quần áo trên người cô, trong giấy lát liền biến mất tăm.

Đêm qua là bị làm sao vậy.

Lúc Doãn xuống giường cảm thấy cơ thể mình rất kỳ cục.

Có một cảm giác sảng khoái kỳ diệu, giữa đôi chân có chút tê tê, một chút sức lực cũng không còn, tim cũng đập nhanh đến kỳ lạ.

Hẳn là... Cảm giác này có liên quan đến giấc mơ hôm qua?

Nhớ lại giấc mộng xuân tối qua, cô không khỏi xấu hổ dung hai tay che mặt, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì xấu hổ.

Cô mơ thấy có một người đàn ông nằm sấp lên người cô, cởϊ qυầи áo của cô, vừa hôn vừa liếʍ lại còn cắn cô, cuối cùng còn dùng dươиɠ ѵậŧ to cứng đâm vào tiểu huyệt của cô, cô sâu sắc cảm nhận được một loại cảm giác sung sướиɠ đến bay bổng.

Gậy thịt của người đàn ông kia thô to lại còn cứng rắn, mỗi lần đâm vào rút ra đều ma sát khiến âʍ đa͙σ của cô chấn động liên hồi, cho đến bây giờ, cô còn nhớ rõ như in kɧoáı ©ảʍ khi được dươиɠ ѵậŧ đâm vào vào đêm hôm qua, do đó bụng dưới có một cổ cảm giác nóng bỏng, giống như có gì đó đang chảy ra.

Cô hốt hoảng kéo qυầи ɭóŧ ra kiểm tra, cô kinh ngạc phát hiện trong qυầи ɭóŧ của mình vậy mà có một vũng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, giống như tối qua cô mơ màng tè dầm, thậm chí ngay cả trên giường cũng có, ga giường vốn có màu xanh hoa lá, tự dưng bây giờ lại có một mảng ướt đẫm hình mây, màu xanh nhạt cũng trở thành màu xanh đậm, khiến cô không khỏi e thẹn, lật đật thay đồ, rồi lại lấy cái ga giường vừa mới dùng được một hôm ra, ném vào máy giặt giặt, sau đó thay một cái ga giường mới màu đỏ hồng.

Nhìn dòng nước chảy trong máy giặt, ga giường bị nhào tới nhào lui trong dòng nước, cô bực dọc nghĩ, vì là lần đầu tiên sống một mình xa nhà, trong lòng khó kiềm chế được nỗi sợ hãi, cho nên ban đêm mới không dám đi vệ sinh, vì thế nên cô… tè dầm sao?

Trời ạ, cô đã mười tám tuổi rồi đấy!

Nếu để người khác biết, cô còn mặt mũi nào mà sống nữa?

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Không biết Giang Phán Uy phòng 1207 sát vách đã dậy chưa?

Cô luôn là người ngủ sớm dậy sớm, muộn nhất là mười hai giờ đêm lên giường ngủ, tầm bảy giờ sáng đã dậy rồi, chỉ có Giang Phán Uy có tật xấu khi ngủ cho nên nói không chừng bây giờ vẫn còn trùm mền say mộng đẹp.

Nhưng cô đói bụng rồi, muốn đi mua đồ ăn sáng, cho nên một lát nữa cô muốn bắt xe buýt đi đến siêu thị cách đây tầm hai mươi phút đi xe để mua thêm một số đồ dùng và thực phẩm.

Căn phòng mà cô ở, đối diện với phòng tắm là một cái kệ bếp có bồn rửa, có đường ống thoát nước và một cái bếp điện, phía trên có một cái giá nhỏ kê một chiếc lò vi sóng, có thể đun nước hoặc nấu vài món ăn đơn giản, rất thuận tiện.

Bởi vì trường học của bọn họ là một nơi khá vắng vẻ và khá xa, đằng sau là núi, không giống với đại học Phùng Giáp, chỗ trường Trung học cơ sở số 1 của Đài Trung còn có một con phố sinh viên vô cùng náo nhiệt, còn trường học của bọn họ, chỉ có cửa hàng và điểm bán hàng rong trên phố, nhưng cũng chỉ tầm một trăm mét mà thôi, vô cùng hiu quạnh.

Cho nên cô và Phán Uy không muốn thuê phòng ngay khu vực gần trường, bởi vì cảm thấy ăn uống, hay dạo phố đều không thuận tiện, hơn nữa những căn phòng ở đó một tháng đều tầm ba, bốn ngàn, căn phòng này của cô cũng chỉ có năm ngàn tệ, diện tích lại còn rộng hơn những căn phòng gần trường, tính tới tính lui thì quyết định của bọn họ vẫn rất lời.

Trước khi tắm cô nhắn cho Phán Uy một tin nhắn qua lne, nhưng sau khi cô thay đồ xong xuôi mà vẫn không thấy cô ấy trả lời, chắc hẳn vẫn còn đang ngái ngủ, có lẽ một mình cô tự đi ăn thì hơn.

Xung quanh chỗ ở cũng có mấy hàng quán bán thức ăn sáng, Doãn quyết định mỗi buổi sáng cô sẽ ăn sáng tại một cửa hàng khác nhau, để xem cửa hàng nào bán đồ ăn sáng ngon nhất, hôm nay cô chọn cửa hàng gần nhà nhất.

Cô chỉ mua một cái bánh trứng và sữa đậu nành tại một cửa hàng nằm trong cùng phía bên phải tầng một của toà nhà mang về phòng ăn, ăn xong thì cô lướt điện thoại một lúc, nhân tiện xem xem mấy giờ thì chợ mở bán.

Cặm cụi một lúc, dọn dẹp lại căn phòng, đem ga giường đi phơi nắng, nháy mắt đã đến tám giờ rưỡi, chín giờ chợ sẽ mở bán, nhưng Phán Uy vẫn không có dấu hiệu xuống giường.

"Mặc kệ cậu, tớ đi mua đồ của tớ trước, khi nào dậy muốn đi thì đi." Doãn nhìn vào Lne thấy Phán Uy vẫn chưa đọc tin nhắn nên quyết định đi trước một mình.

Cầm lấy cái túi màu xám bên cạnh lên, bỏ tiền vào túi, điện thoại và khăn giấy cũng bỏ vào, cầm lấy chìa khóa khóa cửa phòng lại, cô đi đến điểm chờ của một trạm xe buýt cách nhà chừng một con phố.

Đằng sau cô, một thân ảnh trong suốt đang đi theo.