Edit: Trang Nguyễn
"A Tinh, gọi điện cho dì họ của con nói chúng ta đến thành phố của dì con rồi, dựa theo kế hoạch chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn một lát, nếu dì con rảnh thì đến gặp chúng ta."
"Dạ."
"Dì họ nói giữa trưa 12h dì đến khách sạn." Du Hành cúp điện thoại: "Sau khi đến khách sạn, con nói với mẹ một chuyện."
"Được, mẹ chờ con." Mẹ Chu đã có chuẩn bị tâm lý, lúc thức dậy phát hiện đồ đạc trong xe không còn, mặc kệ là ai cũng sẽ giật mình.
Sau khi đến khách sạn, hai người chờ quản lý sắp xếp, khách đến khách sạn rất nhiều, đại đa số nhân khẩu đều mang theo bao lớn bao nhỏ, hai người họ cửa hàng rượu trước cổng ra vào khách sạn tiếp nhận thiết bị kiểm tra đo lường uế khí, xác định vô hại mới được đưa vào trong.
Du Hành phỏng đoán có lẽ khách sạn này có hậu trường rất cưng, bây giờ có thể lấy được một chiếc máy kiểm tra đo lường đúng là hiếm có, cũng làm khách hàng càng thêm an tâm vào ở, trách không được khách đến nhiều như mây.
"Ngài đã đặt hai phòng một người, đã trả phí thuê một tháng, đây là thẻ phòng của ngài." Du Hành tiếp nhận thẻ phòng liền đi, thì bị nhân viên gọi lại.
"Xin đợi một chút, là như thế này, bây giờ khách sạn thiếu rất nhiều phòng, ngài cũng nhìn thấy, nhiều khách như vậy, tôi muốn hỏi thăm ngài một chút, ngài có thể trả lại một phòng một giường được không? Chúng tôi có thể để cho ngài một gian phòng có giường lớn, ngủ hơi chật một chút là được, chúng tôi giảm hai phần ba tiền thuê cho ngài, ngài thấy thế nào?"
"Có thể."
Du Hành cũng không để ý chuyện phòng ở, chỉ cần có giường ngủ là được, thái độ nhân viên khách sạn rất tốt, bọn hắn chưa đến mức phải chịu nhiều áp lực từ khách hàng giữ lại phòng cho bọn họ. Anh ở cùng một phòng với mẹ Chu cũng tốt, có thể cùng nhau rời đi cũng tiện hơn.
"Rất cảm ơn ngài!"
Sau khi vào phòng, hai người thả hành lý xuống.
"Con đi tắm trước đi, A Tinh."
"Mẹ tắm trước đi, con muốn đi ra ngoài mua ít đồ."
"Vì sao không thu tiền mặt! Tiền mặt không phải tiền à!"
"Thật ngại quá thưa ngài..."
Khắp nơi đều không thu tiền mặt, Du Hành quét thẻ mua không ít đồ đạc, cẩn thận cất toàn bộ vào trong nhẫn trữ vật, sau khi lấp đầy tất cả nhẫn trữ vật, thời gian trôi qua rất nhanh. Lúc anh trở lại khách sạn mẹ Chu nói: "Dì họ con vội vàng đến, rồi cũng đi rồi. Mẹ đưa tiền trả cho dì con, dì con không chịu lấy, đành cho dì con một ít túi phúc."
"Dạ." Du Hành đặt chiếc túi trên tay lên mặt bàn, bên trong có một túi là giao hàng: "Mẹ, ăn cơm trưa."
Sau khi hai người ăn cơm trưa xong, Du Hành liền ngắt đầu bỏ đuôi nghệ thuật gia công kể chuyện cho bà nghe: "Mẹ, con cảm thấy con có đặc dị công năng rồi."
Trong thế giới nhiệm vụ Du Hành đã có kinh nghiệm lừa dối người thân, những ngày này hai mẹ con ở cùng nhau đã gặp nhiều cực khổ như vậy, thân thể phát sinh biến hóa dị thường trong khốn cảnh dường như cũng bình thường, tinh thần mẹ Chu cứng cỏi đã có thể tiếp nhận rất nhiều chuyện không cách nào thừa nhận trong quá khứ.
Bởi vậy bất tiếp nhận rất nhanh lý do thoái thác của Du Hành, thậm chí còn bảo anh đừng nói chuyện, chạy ra ngoài cửa xem có người nghe lén hay không, sau đó mới khóa cửa một lần nữa.
"Trong phòng có lẽ có máy camera hay thiết bị nghe trộm gì không?"
Mẹ Chu sau một hồi mới kịp phản ứng, đây là bí mật lớn đấy, tuyệt không thể để người khác nghe thấy!
"Mẹ, đã có năng lực này, sau này chúng ta cũng không cần lo sẽ đói bụng nữa." Du Hành muốn cho mẹ Chu nhìn thấy, chỉ là năng lực của nhẫn trữ vật mà thôi, dù sao sớm chiều ở chung sau này cũng không có cách nào dấu diếm được. Về phần tu luyện đạo thuật và thuật bùa chú, chuyện này càng đơn giản, nói mua được trong tiệm sách là được.
"Đúng vậy, mẹ cũng hiểu bây giờ thế cục không tốt, chúng ta trữ nhiều đồ ăn mới tốt!" Mẹ Chu còn nhớ đoạn thời gian dưới lòng đất kia, cả nhà đều nhiễm bệnh, đồ ăn có hạn ăn mặc tiết kiệm, sau đó thành phố Lệ bị cắt nguồn cung ứng, một ngày cũng chỉ có thể ăn một bịch bánh quy...
"A Tinh. Không được nói chuyện này với người khác." Bà bắt lấy bả vai Du Hành, nghiêm túc nói: "Cho dù mẹ có chết cũng sẽ không nói ra, con cũng không thể nói cho người thứ ba biết, biết không?" Bí mật là thuốc độc, sẽ đưa người vào chỗ chết, giống như chồng bà vậy...
Sau khi sống sót, mới có thể điều tra chuyện của cha Chu, anh không cách nào ngồi nhìn cha Chu chết không rõ ràng như vậy được, nếu đúng như tin tức Lỗ Minh Thao hại chết cha Chu chính là nhân viên nghiên cứu khoa học trẻ tuổi Lỗ Minh Thao kia, cha hắn là nghị viện lâu năm Lỗ Minh Thịnh, quả thật xứng với nhị đại quyền thế.
Cho dù như thế, vậy anh cũng không buông tha.
Trước lúc xuất phát, mẹ Chu gọi điện thoại từ biệt chị họ.
"Có thể chờ một chút không? Tiểu Đình à, thật xin lỗi, có thể chờ chị một tiếng được không? Chị đang thu dọn đồ đạc, chị định đi cùng hai mẹ con em."
Dì họ Chu Hằng Tinh – Trịnh Tuệ Phân sau bốn mươi phút đã đến khách sạn, Du Hành từng nghe mẹ Chu kể, Trịnh Tuệ Phân gả rất khá, hoàn toàn là hôn nhân vượt qua giai cấp, bởi vậy sau khi dì ấy kết hôn càng thêm bất hòa.
"Nếu không phải có sự cố lần này, mẹ cũng không làm phiền dì họ của con." Mẹ Chu lần ra manh mối: "Trước kia lúc mẹ còn chưa kết hôn với cha con, hai vợ chồng dì họ con dẫn theo con nhỏ trở về nhà mẹ đẻ, sau đó mẹ càng không dám liên hệ cùng dì con, chỉ gọi điện chúc mừng ngày lễ ngày tết mà thôi." Du Hành có thể hiểu loại tâm tình này, cảm giác khác biệt giai cấp.
Trịnh Tuệ Phân dẫn theo hai cô con gái đến, mặc dù bà kết hôn sớm hơn mẹ Chu vài năm, thế nhưng con gái còn nhỏ hơn Chu Hằng Tinh hai tuổi. Nghe mẹ Chu nói chồng dì họ từng có vợ cũ, lúc dì gả đến đã có một cô con gái riêng bốn tuổi rồi. Sau khi kết hôn mười năm mới sinh được hai cô con gái sinh đôi, năm nay mới mười sáu tuổi, nghe mẹ Chu nói, trong này lại có nguyên nhân hào môn liên lụy.
Hai em họ nhìn thấy anh liền gọi anh họ, còn gọi mẹ Chu là dì họ, thoạt nhìn ngoan ngoãn khéo léo.
"Làm phiền hai mẹ con chờ ba mẹ con dì rồi." Trịnh Tuệ Phân cười theo thứ tự ôm lấy mẹ Chu và Du Hành: "Đi thôi, dì đã chuẩn bị xong hết rồi, có đầy đủ xăng và đồ ăn, may mắn trước đó em dặn mua đồ ăn để dành, bây giờ chen lấn vào siêu thị mệt muốn chết."
Trịnh Tuệ Phân hành động quyết đoán nhanh chóng chào hỏi hai mẹ con nhà họ Chu, sau đó không nói nhảm nhiều lần nữa lên xe, gọi mẹ Chu: "A Đình, A Tinh, đi thôi!"
Mẹ Chu cười: "Đi thôi A Tinh, tính tình dì họ con vẫn không thay đổi, cứ vội vàng thế đấy."
Sau khi lái xe đi, Du Hành hỏi: "Dì chỉ dẫn hai em theo thôi sao?"
"Đúng vậy, không biết có phải cãi nhau cùng dượng con không nữa, cũng kỳ quái... Chúng ta cứ coi như không biết đi, nếu có thể nói cho chúng ta biết thì dì con sẽ nói thôi."
Qua hai ngày kế tiếp, hai nhà bọn họ vẫn luôn đi đường, lại lần nữa nghe trên tin tức, dường như bên trên lãnh đão đã chuẩn bị áp dụng phương thức "Xua đuổi" hắc khí đuổi ra biển lớn, nghe nói làm như vậy có thể giảm tốc độ hắc khí trên phạm vi lớn.
Loại chủ ý này... Du Hành không thể không thừa nhận đây thật sự là chủ ý cùi bắp. Lãnh đạo có thể lấy ra bùa trừ uế này, làm sao lại không biết tập tính của uế khí, uế khí lại không phải sương mù chân chính, nói xua tán là có thể xua tán đâu đấy. Chúng cắm rễ ở dưới mặt đất, đuổi theo máu thịt, trừ phi chính chúng tự di động, bằng không có đuổi thế nào cũng không đi.
Ở nơi quốc dân không biết, các nước chung quanh quốc gia gọi điện chất vấn, có phải muốn di chuyển nguy hiểm đến quốc thổ của bọn hắn hay không.
"Chúng tôi đồng tình sâu sắc với cảnh ngộ nước các người gặp phải, thế nhưng đây không phải lý do các người di chuyển nguy cơ bất thường này! Nếu quý quốc không có kế hoạch kết thúc, chúng tôi sẽ áp dụng thủ đoạn tự vệ."
Quả thật Lục Quân sứt đầu mẻ trán! Lần đầu tiên nói ra phương án này đã bị hắn bác bỏ, rốt cuộc không biết ai thả tin tức không thực này ra, dẫn đến các quốc gia khác phẫn nộ.
Hắn chưa từng mệt mỏi như vậy, giống như tất cả mọi chuyện đều không thuận lợi, tất cả âm mưu đều nhào đến đẩy hắn lên phía trước khiến hắn tứ cố vô thân. Trước mắt hắn tối sầm, hắn thẳng tắp ngửa ra sau.
"Tiên sinh!"
Sĩ quan phụ tá hét ầm lên: "Tiên sinh!" Chỉ thấy ngay cổ Lục Đồng nổi lên một mảng hạt mụn bong bóng, cứ như ác ma giương nanh múa vuốt.
"Chuyện này không thể nào, tiên sinh vẫn luôn ở trong thủ đô, làm sao có thể bị nhiễm bệnh dịch chứ!" Phải biết thủ đô nằm ở Tây Bắc Bộ, cách thành phố Lệ vạn dặm xa xôi!
Quan viên thuộc phe cánh Lục Quân ngay khi Lục Quân ngã xuống bị rối loạn toàn bộ, bệnh của hắn đến với khí thế hung hăng, sau khi hắn sử dụng bùa trừ uế đã tỉnh lại, nhưng lúc này nghị viện đã áp dụng điều lệ thời chiến, đề cử chủ tịch quốc hội thay thế, quyền lực lãnh tụ cao nhất quốc gia đã rơi vào người khác.
Đợi đến khi Du Hành bọn hắn lặn lội đường xa đi đến thành phố Cửu Đảo, trên kênh tin tức quốc gia người lãnh tụ cao nhất phát ngôn đã biến thành người đàn ông tên Lỗ Minh Thịnh kia.
Không phải dân chúng bạc tình bạc nghĩa, mà chạy nạn quan trọng hơn chú ý đến sự thay đổi lãnh tụ này.
Sau khi đến thành phố Cửu Đảo, người hai nhà mệt mỏi rả rời, đặc biệt là Trịnh Tuệ Phân, bà không chịu để Du Hành hoặc mẹ Chu đổi tay lái với bà, sau này Du Hành kiên trì, mới chịu thay ca hai lần.
Sau khi đến nơi, Trịnh Tuệ Phân thoáng nở nụ cười, đầu nghiêng một cái ngủ ngon lành.
Thành phố Cửu Đảo cũng không biến hóa gì so với quá khứ, nơi này cách thành phố Lệ quá xa, dân cư bản địa cũng không có cảm giác vội vàng gì, thậm chí cũng không có dụng cụ kiểm tra đo lường uế khí, bọn họ một đường thuận lợi vào thành phố, gió biển từ từ thổi đến làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Đây là một thành phố bán đảo, chủ yếu là khách du lịch cùng ngành tài chính, phong cảnh vô cùng đẹp mắt.
Du Hành định mua nhà ở chỗ này, mẹ Chu giật mình: "Thuê nhà được rồi con, mua nhà mắc lắm!"
Trịnh Tuệ Phân tán thưởng nhìn cháu ngoại trai nhà mình: "Tiểu Đình, chị thích sự gan dạ này của A Tinh, em cũng đừng kinh ngạc, chị cũng nghĩ như vậy, mua nhà!"
"Chị!"
"Như vậy, em suy nghĩ một chút, mua nhà ở thành phố Cửu Đảo sau này tuyệt đối không lỗ, nếu dịch bệnh qua đi, nhà cửa để đó cũng tăng theo tỷ giá, nếu đây là trận đánh lâu dài ——" bà thu liễm nụ cười: "Vậy thì càng phải mua nhà, khách sạn, nhà trọ, motel... toàn bộ đều không đáng tin." Nếu người ta bội ước, nhà bọn họ cũng chỉ đành ngủ ngoài đường.
"A Tinh, cách nghĩ này của cháu rất tốt, chúng ta cùng đi mua nhà, coi như dì tặng quà cưới cho cháu."
"Không cần, cháu có tiền." Du Hành né tránh tay Trịnh Tuệ Phân muốn ôm đến: "Dì có đủ tiền không, không đủ cháu có thể cho dì mượn."
"Ha ha ha tính tình này của cháu, dì thích, đi thôi, cùng nhau xem nhà, có nhìn chúng chỗ nào chưa?"
"Cháu cảm thấy tòa nhà chung cư Tinh Nguyệt bán hoặc cho thuê không tệ, chung cư mới Huệ Quân thoạt nhìn cũng rất tốt..."
"Đúng đúng, dì cũng nghĩ như vậy..."
Mẹ Chu cười bất đắc dĩ, mỗi tay kéo một cô cháu gái: "Tiểu Phù, Tiểu Dung đi thôi."