Edit: Trang Nguyễn
Ngày hôm sau, Du Hành liền chuẩn bị đi ra cửa tìm chỗ tư vấn.
"Cha đi cùng con." Lâm Vinh Tiêu nói.
Sảnh việc làm có rất nhiều người, chen lấn nhốn nháo.
"Cha, cha đi trước đến chỗ ghi danh xếp hàng đi, con đi xem thông báo tin tức tuyển dụng."
"Quét dọn vệ sinh? Không được, quá mệt mỏi... Phun thuốc cũng không được..."
Cuối cùng Du Hành thấy một trong số đó có: "Cha, xin gia nhập tổ may, con nhớ bà nội may quần áo rất lợi hại." Anh nói rõ yêu cầu công việc: "Cha hỏi thăm một chút, tuổi này của bà nội có thể xem xét giảm bao nhiêu lượng công việc, còn có Chu Bình."
Hai mắt Lâm Vinh Tiêu tỏa sáng: "Công việc này nghe cũng không tệ, cha sẽ hỏi kỹ."
Ông đang xếp hàng trong đội ngũ rồi, đợi đến khi đến lượt ông, ông lập tức hỏi thăm một phen. Biết được với tuổi tác của mẹ ông, mỗi ngày chỉ cần làm việc ba tiếng, lượng công việc cũng không lớn. Hơn nữa cho phép mang đứa nhỏ theo, liền quyết đoán ghi danh.
Đợi sau khi báo tên xong, ông đi ra khỏi đó, vui mừng nói với Du Hành: "Quá hiểm, tổ may chỉ còn lại sáu người, thiếu chút nữa đã tuyển đầy."
Về nhà nói với bà nội Lâm công việc này, bà cũng rất yêu thích: "Có thể dẫn Bình Bình theo không?"
"Có thể, nhưng phải coi chừng nó, nếu làm hư đồ đạc phải bồi thường, chính mình tự chơi đùa, trách nhiệm cũng thuộc về mình, sau này cũng không thể cho nó qua đó."
"Mẹ hiểu, sẽ không để Bình Bình làm loạn đồ đạc đâu."
Cứ như vậy, đến ngày mười lăm tháng năm, người trong nhà đều có công việc của mình, đã bắt đầu ổn định cuộc sống trong chỗ thu nhận Trầm Vân Hương.
Sau ngày ban bố chính sách, đã có người và đoàn đội ra ngoài, thu hoạch phản hồi cũng cực kỳ khả quan, có tác dụng khích lệ và làm gương hữu hiệu.
Thế nhưng những điều này đều dựa trên cơ sở yên ổn.
Giữa tháng tám, chỗ thu nhận Trầm Vân Hương đột nhiên bị đội quân trùng tấn xâm lấn, không hề báo hiệu!
Giống như bỗng nhiên ngay lúc đó, chúng tràn đầy vào toàn bộ Trầm Vân Hương đi giữa mùi thuốc thờ ơ bò bò bò!
Rạng sáng, côn trùng từ bốn phương tám hướng tập kích vào, xông thẳng vào nơi phun thuốc vốn khiến chúng không thích không dám vào, bò lên trên tường vây đã có chút hình thức ban đầu.
Sau đó thả người nhảy lên, đánh về phía khu kiến trúc thu hoạch đồ ăn.
Tiếng còi cảnh báo chưa bao giờ gián đoạn, toàn bộ Trầm Vân Hương lâm vào hình thức phòng ngự cấp bậc cao nhất.
Ngọn đèn lóe sáng, binh sĩ xuất động, pháo khung cao nhắm thẳng vào đàn côn trùng ——
Ầm ầm! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Đã xảy ra chuyện gì?!"
"Côn trùng đó, côn trùng!!"
"Cứu mạng!"
Lầu ký túc xá cả nhà Du Hành ở nằm ngay trung tâm chỗ thu nhận Trầm Vân Hương, kiến trúc sân vận động kết hợp với khu ký túc xa giãn ra, còn chưa ở đầy, nhưng cũng bị các khu sản xuất sinh hoạt chiếm dụng. Sau đó gia tăng số lượng người sống sót quá nhiều, đều lấy khu này làm trung tâm, mở rộng ra bên ngoài.
Bởi vậy, càng ra phía bên ngoài, bên ngoài càng loạn hơn.
Du Hành nghe được tiếng còi cảnh báo từ nơi xa xôi truyền đến liền thức dậy, sau đó tiếng coi và khói báo động càng ngày càng gần, cảnh báo người ở khu trung tâm nhất!
"Cha mẹ, mau thức dậy!"
Anh vừa kêu tỉnh hai vợ chồng Lâm Vinh Tiêu, chợt nghe tiếng còi cảnh sát vang bên tai, tiến vào lỗ tai mỗi người.
"Ah ah chuyện gì xảy ra rồi?" Những người khác trong tòa nhà này đều bị đánh thức.
Du Hành mở đèn bàn trong nhà, thúc giục bọn họ: "Hình như đã xảy ra chuyện, nhanh thay quần áo, mặc áo giáp vào!"
Anh mở cửa sổ, tiếng còi cảnh sát bén nhọn dường như gần sát bên tai. Ngọn đèn sáng rõ bên trong chỗ thu nhận, tiếng huýt sáo, tiếng oanh minh, tiếng súng cùng tiếng thét chói tai... mỗi một âm thanh đều tỏ rỏ sự nguy hiểm cũng hỗn loạn!
Đóng cửa sổ quay đầu, Lâm Vinh Tiêu bọn họ đã thu thập xong, thậm chí súng đều nắm chặt trong tay.
"Thế nào rồi?"
Du Hành nói: "Chắc là côn trùng xâm nhập rồi, các người còn nhớ rõ tín hiệu cảnh giới chỗ thu nhận không?"
"Nhớ rõ, nếu là hoả hoạn, âm thanh vang lên ba lần ngừng một lần... nếu côn trùng xâm lấn, âm thanh không dừng lại!"
Tiếng còi cảnh báo bên ngoài chưa từng ngừng nghỉ, Du Hành nói: "Chúng ta lập tức rời khỏi tòa nhà này!"
Lâm Song Phượng đỡ bà nội Lâm, Chu Quân Phương ôm Chu Bình đi trước, Du Hành và Lâm Vinh Tiêu ở lại phía sau thu thập vật tư bỏ vào trong nhẫn trữ vật, rồi vội vàng đuổi theo sau.
Trong hành lang không biết làm sao mọi người tán loạn, trẻ con khóc lớn.
Tầng cao nhất của tòa nhà này là tầng mười một, người vào ở sớm nhất chắc chắn ở tầng cao nhất đầu tiên. Mặc dù hằng ngày leo cầu thang muốn gãy chân, thế nhưng chỉ cần có thể an toàn hơn, chút vất vả ấy cũng không thấm vào đâu nữa.
Cả nhà Du Hành xem như phản ứng nhanh, chờ đến khi bọn hắn leo lên đến tầng tám, đám người hỗn loạn mới bắt đầu có ý thức chạy về hướng tầng cao nhất. Người chen lấn nhau, dù thân thể bà nội Lâm có khỏe mạnh thế nào, một hơi leo lên năm tầng cũng mỏi mệt.
Du Hành cõng bà nội Lâm lên lưng: "Ôm chặt cháu, đừng để ngã!"
"Mẹ, ở chỗ này chờ quá bị động, con đi xuống xem tình hình, yên tâm đi!" Du Hành nhìn ra cách nghĩ của Lâm Vinh Tiêu, lập tức từ chối ông: "Cha, cha ở chỗ này che chở cho mọi người, nhớ chú ý cửa sổ, con sẽ phát tín hiệu cho cha!"
Sau khi Du Hành xuống lầu, chạy thẳng đến chỗ cổng lớn.
Đυ.ng mặt với một đội binh sĩ ngay trước mặt.
"Các người từ đâu đến? Nhanh trở về trên lầu đi, bên ngoài không an toàn!"
Còn chưa tới chỗ cổng lớn, anh và những người khác cũng đi xem tình hình bị gọi lại.
Một người đàn ông hỏi: "Anh lính ơi, tình hình có nghiêm trọng lắm không?"
"Trước mắt còn không cách nào xác định, từng phương hướng đều có côn trùng xâm nhập, các người mau trở về đi!"
Đội liệt quân này đặc biệt được điều động đến duy trì trật tự, Du Hanh phục tùng mệnh lệnh trở lại tòa nhà.
Rất nhanh, hỗn loạn ở vị trí trung tâm chỗ thu nhận đã được trấn áp. Thế nhưng rất hiển nhiên, bên ngoài đang gặp côn trùng công kích, tiếng kêu tiếng la tiếng đấu súng vẫn theo gió truyền đi rất xa, bọn hắn ở tầng mười một đều có thể nghe thấy.
Thẳng đến khi hừng đông, mới nghe được âm thanh thông báo tạm thời đã an toàn, mọi người bắt đầu rút lui xuống dưới lầu.
"Đây là ai vậy chứ, quá thất đức!"
Về đến nhà, lúc nhìn thấy khóa cửa gian phòng nhà họ Lâm bị nạy ra, đồ đạc bị lục lọi lung tung rối loạn.
"Nhà của tôi bị trộm!"
"Ôi nhà tôi cũng thế! Là ai thiếu đạo đức như vậy, coi chừng trời đánh!"
"Đây là ai vậy chứ, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, quá khiến người ta tức giận rồi." Lâm Song Phượng vội vàng đi thu dọn bên trong nhà: "Bên trong đều hư hết rồi!" Trộm đồ coi như xong, còn đập phá hết đồ đạc trong nhà, không biết kẻ nào lòng dạ xấu xa đến thế cơ chứ?
"Nghe, có âm thanh thông báo rồi."
Du Hành mở cửa sổ, để nghe rõ âm thanh thông báo hơn một chút.
"... Người trên cương vị công tác, nhiệm vụ công tác hôm nay là thu dọn xác trùng, lượng công việc 50 xác hợp quy cách, vận chuyển đến bên ngoài nhà máy lột xác..."
"... Người trên cương vị công tác, nhiệm vụ công tác hôm nay là lột xác trùng, lượng công việc hai mươi cái hợp quy cách, địa điểm công tác ở bên trong nhà máy lột xác..."
Chỗ thu nhận chỗ căn cứ theo tình hình thực tế, kịp thời điều chỉnh phân phối công tác, lấy việc thu dọn xác trùng làm nhiệm vụ hàng đầu trước mắt. Bây giờ trời nóng nực, xác trùng chồng chất nếu không kịp thời xử lý sẽ thối rửa, rất có thể mang đến dịch bệnh.
Việc thiêu hủy xác trùng, rất cấp bách.
Cả ngày, ánh lửa ở hố thiêu hủy xác trùng không hề ngừng nghỉ, mùi thiêu đốt cháy khét hòa với thuốc trừ độc xác trùng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến không ít người phải đeo khẩu trang.
Hôm nay Du Hành cũng không có đi ra ngoài, người một nhà cùng nhau đi chuyển xác trùng, đương nhiên, bà nội Lâm và Chu Bình vẫn ở ngành may, làm việc như thường lệ.
Bốn người vừa vặn một người khiêng một đầu, dùng sức hất lên! Xác trúng đã văng lên xe tải.
Anh quay đầu nhìn thấy một người quen, anh liền mở miệng gọi: "Anh Lưu, sao hôm nay anh không đi phun thuốc diệt trùng?"
"Lãnh đạo bảo hôm nay không cần phun, bảo chúng tôi đến phụ giúp khiêng xác trùng đấy."
Du Hành ngạc nhiên: "Sao lại không cần phun? Khiêng xác trùng mệt mỏi hơn đấy."
Anh Lưu cũng nghĩ như vậy: "Đúng vậy, mệt chết người rồi! Ngược lại tôi cũng muốn đi phun thuốc đây này... haiz, người một nhà như vậy rất tốt, hiệu suất cao."
"Đúng vậy, anh Lưu cũng gọi thêm nhiều người cùng nhau khiêng đi, nhanh hơn một chút."
"Ừm, được đấy!"
"Cũng kỳ quái thật, đang êm đẹp sao lại không phun thuốc chứ?" Chỉ cần người ở Trầm Vân Hương đều biết, mỗi ngày đều phun thuốc diệt trùng, thậm chí mỗi giờ mỗi giây đều phun đấy. Đặc biệt là bên ngoài, mùi hương này có thể hun đến người ăn mất ngon.
Nhưng chỉ cần có thể đuổi được trùng, có thúi thế nào cũng đều bắt đầu thơm đấy.
"Chúng ta phải cẩn thận một chút rồi." Du Hành nói: "Ở đây không còn khu không trùng nữa rồi."
Trong lòng Lâm Vinh Tiêu nặng nề, không tự giác nhìn về phía tường vây xa xa, từ từ gật đầu: "Con nói đúng."
Trong cuộc sống sau này, chỗ thu nhận vẫn không ngừng phun thuốc diệt trùng, đồng thời, cao tầng cũng tuyên bố lệnh mới, thành lập quân tự vệ, lựa chọn thành viên trong người sống sót, tiền lương cao phúc lợi tốt, hơn nữa toàn thể dùng súng lục, sau này phụ trách công việc tuần tra cảnh giới Trầm Vân Hương.
Hiện tại thuốc diệt trùng mất hiệu lực, tạm thời đưa ra kết luận: côn trùng sinh ra kháng thể, có thể đoán được chính đời sau của côn trùng có thể sinh ra kháng thể chống cự lại tác dụng của thuốc.
Khu không trùng không còn tồn tại, ý nghĩa côn trùng có thể xuất hiện, tuần tra phòng ngự càng xem trọng hơn nữa.
Lâm Vinh Tiêu cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nên bàn bạc với Du Hành: "Con thấy hai cha con chúng ta đi báo danh thế nào? Chúng ta có kinh nghiệm, cuộc kiểm tra chắc chắn dễ như trở bàn tay."
Du Hành cũng hiểu đây là một cơ hội tốt, hai vợ chồng Lâm Vinh Tiêu và Chu Quân Phương cũng có thể đi báo danh, như vậy sau này một mình anh đi ra ngoài tìm cửa hàng sách, cũng không cần tìm cớ che che dấu dấu nữa rồi.
Đối với việc con trai không muốn báo danh, định ra ngoài tiếp tục gϊếŧ trùng, Lâm Vinh Tiêu ngoại trừ lo lắng, cũng chỉ đành ủng hộ mà thôi.
Con cái lớn rồi, đều có chủ ý của mình.
"Cẩn thận chú ý an toàn! Cha sẽ nói với mẹ con, nhưng con cũng phải đi dỗ một lần. Bà nội con, cũng đừng nói cho nội con biết."
"Dạ." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Sau đó quả nhiên ba người Lâm Vinh Tiêu báo danh thành công, thậm chí Lâm Vinh Tiêu vào lăn lộn còn leo lên được đội phó một tiểu đội. Phúc lợi rất không tồi, cộng thêm mỗi ngày Du Hành đi ra ngoài săn đem xác trùng trở về, sau khi thanh toán phí ăn ở của mình, còn lại đều đổi thành vật tư, nhà họ Lâm rất nhanh "Phát đạt" lên.
Quả thật bên ngoài nguy hiểm rất nhiều, trước kia lúc anh và Lâm Vinh Tiêu ra ngoài, thật ra đều đi đến nơi cách Trầm Vân Hương xa hơn một chút, bằng không sẽ tranh giành săn bắn với những người khác.
Mà bây giờ, số lượng côn trùng bên ngoài Trầm Vân Hương gia tăng kịch liệt, đa phần đám người săn bắn đều tập trung ở đây.
Du Hành ra ngoài mục tiêu không phải côn trùng, cho nên cần đi đến chỗ xa hơn. Bỗng nhiên gia tăng số lượng côn trùng mang đến cho anh không ít phiền não.
Cảm giác thân xe run run không thể khống chế, Du Hành đánh gấp tay lái đơn giãn hất văng côn trùng. Cứ như vậy sau mấy lần, anh cảm thấy lái xe ngược lại không tiện cho lắm, tuy người ở trong xe có thêm một tầng bảo đảm, nhưng cũng mất đi không gian thi triển, rất khó tấn công vào mắt côn trùng.
Anh dứt khoát khóa xe cất ở nơi hẻo lánh, một mình một người đi lại.
Như vậy ngược lại hiệu suất cao hơn một chút. Anh ỷ vào tài cao gan cũng lớn, đánh thắng được thì đánh, không đánh lại thì chạy, chui tới chui lui trong đại quân côn trùng, cuối cùng một cước giẫm chân ga gào thét mà đi.
Rất nhanh, lại kiếm được 2000 vạn điểm lương hỏa.